LoveTruyen.Me

Diu Dang Yeu Em

“Có chuyện gì?”

Park jiyeon ung dung ngồi trên bàn đọc sách, bất thình lình nghe tiếng động thật lớn mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên. “Sao hôm nay chị về sớm vậy?”

Rồi nó gập sách, thong thả đi tới cửa đưa khăn bông cho cô:

“Ướt cả rồi! Vào phòng thay đồ đi!”

Hyomin đứng trước cửa nhà, mưa làm những lọn tóc của cô ướt nước, mặt đỏ lên, tay chân lạnh lẽo.

“Là cô làm có đúng không?”. Cô nhìn chằm chằm vào mặt nó. “Cô giữ món quà của tôi đúng không?”

“Đúng!”

Park jiyeon trả lời, thấy cô không có vẻ như là cầm khăn bông liền trùm chiếc khăn lên đầu cô lau lau, cau mày nói:

“Quần áo chị cũng ướt. Ai cho chị băng mưa để về?”

“Đưa đây!”. Hyomin chìa tay ra. “Quà sinh nhật của tôi đâu. Trả lại đây. Trả lại đây cho tôi!”

Chiếc khăn bông bị rơi xuống đất giữa hai người.

Park jiyeon nhìn chiếc khăn, mấp máy môi:

“Chị còn tưởng nó còn ở đây sao?”

Cô ta đã vứt rồi!

Cô ta dám vứt đồ của cô!

Cô ngẩng đầu lên, tức điên quát lớn:

“Cô thừa nhận hết cho tôi. Ngày hôm qua cô cố tình không cho tôi ra ngoài để gọi người tới đánh lớp trưởng Yoon, cô làm cho cậu ấy hiểu nhầm tôi, không chơi với tôi nữa! Tất cả đều do một tay cô dàn dựng phải không?”

“Đúng!”

Nó bình tĩnh trả lời, giống như mặt nước phẳng lặng không gợn sóng.

“Tôi cứu hai người bị tai nạn kia vì có việc cần họ làm. Đúng là tất cả đều do tôi làm”.

Tất cả đều đúng như nó nghĩ.

Cô nhìn thẳng vào mặt nó, đột nhiên mỉm cười:

“Giữ cô lại đúng là việc ngu xuẩn nhất”.

Tháo đôi giày ướt sũng quăng xuống đất, cô bước đi thật nhanh, giẫm cả lên chiếc khăn bông.

Park jiyeon vốn dĩ đang bình tĩnh trong phút chốc tức giận ngay sau đó.

Nó vươn tay túm lấy cánh tay cô kéo lại:

“Chị vì tên kia mới tức giận với tôi?”

“Thả tôi ra, thả tôi ra!park jiyeon, cô tránh ra cho tôi. Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa. Tôi xin cô đấy, cô tránh xa tôi ra!”

Hyomin hét lớn, vung tay nó ra.

Cánh tay kia lại như xiềng xích giữ chặt lấy cô, mặc cho cô dồn sức giật mạnh ra…

Cô cắn răng, giơ tay kia lên dùng hết sức tát vào mặt nó.

Bốp!

Tiếng tát tai vang lên thật rõ nét!

Cô đứng bất động, nhìn bàn tay đang giơ ra giữa không trung. Run rẩy!

Cô ta… không né!

“hyomin, chị được lắm!”

Nó nhìn cô, ánh mắt như muốn lao vào xé xác cô.

“Tốt! Tôi sẽ đi cho chị hả dạ!”. Nó cười một cách tàn nhẫn. “Ngay lúc này tôi sẽ đi tìm thằng đó, giết hắn, chặt hắn… Ra sao thì ra. Tôi chỉ muốn hắn biến mất”.

Hyomin đờ người vội túm chặt lấy tay nó:

“Đừng… đừng!”

Lời của một cô nhóc có thể tin được chứ?

Nhưng đây là lời park jiyeon nói ra, cô không thể không tin, hơn nữa còn tin tới mức sợ rung người.

Cô ta giống như một ác quỷ, mặt lạnh lẽo, đáng sợ!

“Đây là lựa chọn của chị, đừng hận tôi!”

Rầm!

Tiếng động lớn vang lên.nó đóng sầm cửa lại.

Bóng cô ta biến mất ngoài màn mưa

Lòng hyomin như bị búa tạ đập vào đau điếng, tim nhảy lên nhảy xuống không thôi, nhìn ánh mắt của park jiyeon hiển nhiên không thể tha thứ.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt tức giận đến thế của park jiyeon, như mắt của con sư tử muốn cắn nát xé xác con mồi ra hàng trăm mảnh, ánh mắt khiến người khác phải run sợ.

Cô đẩy cửa, lao ra ngoài màn mưa chạy đuổi theo hướng của nó:

“park-jiyeon! Park-jiyeon!”

Sương mù che khuất tầm nhìn của cô, màn mưa phớt qua gương mặt cô lạnh toát. Cô cố gắng hết sức chạy theo bóng dáng park jiyeon ở phía trước trên con đường vắng.

“park jiyeon, đừng đi nữa. Dừng lại đi! Dừng lại đi!”

“jiyeon, đừng đi nữa mà. Cô dừng lại được không?”

“Chuyện món quà tôi không mắng cô nữa. Tôi hứa với cô sẽ không bao giờ nhắc tới lớp trưởng Yoon nữa…”

“Tôi xin cô đấy. Cô dừng lại… Đừng gây thương tích cho người khác nữa…”

“park jiyeon, park jiyeon…”

Cô gọi khản tiếng giữa màn mưa rồi tuyệt vọng ngã xuống đất.

“park jiyeon…”

“Đừng để… tôi phải hận cô!”

Dáng người đang đi nhanh phía trước chợt dừng lại, quay người.
Hyomin ngẩng đầu nhìn cô ta không đi nữa, mỉm cười:

“Tôi biết, cô nhất định sẽ dừng lại…”

Gương mặt cô nhóc xuất hiện tia hoảng hốt, vội đi nhanh tới chỗ cô, cúi đầu nhìn nhưng không hề muốn giúp cô đứng dậy, mày cau lại, tức giận nói:

“Chết tiệt! Ai nói chị chạy theo tôi làm gì?”

“Tôi đuổi theo vì muốn cô dừng lại!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô từ từ ngẩng lên, nước mưa đọng trên khóe mắt từ từ rơi xuống, hyomin đưa tay vuốt lấy, cười nhẹ:

“Nếu lần nào con cũng nghe lời mẹ như thế thì tốt biết bao…”

Park hiyeon cúi người, ôm hyomin bị ngã dưới đất, cảm giác hơi đau lòng:

“Lại còn không mang giày vào,… coi chừng tôi…”

Nó còn chưa nói xong đã ngẩn người ra…Bởi vì cánh tay hyomin đã vòng qua cổ nó, áp hai má vào ngực nó. Cô đưa mắt nhìn nó thủ thỉ:

“Rất xin lỗi… Tôi sai rồi… Đừng phạt tôi nhé…”

Park jiyeon mấp máy môi, bế cô lên đi về phía trước.

Tất cả những giận dữ, trách móc đều bị chôn vùi trong mưa… Một câu cũng không nói…

“Vì hắn chị mới nghe lời tôi phải không?”

Park jiyeon bế cô đi tới một cây cổ thụ, đặt cô xuống chiếc ghế dài rồi ngồi xuống bên cạnh.

Nó lẳng lặng hỏi, không nhìn cô. Hyomin có cảm giác như nó đang cố kìm nén giận dữ đang bùng phát trong người.

“Lúc cô muốn đi gây thương tích cho cậu ấy, cô có nghĩ rằng cô sẽ làm tổn thương tôi không, tổn thương sâu sắc”.hyomin tựa lưng vào ghế, trả lời câu hỏi của cậu ta.

“Đúng thế thật!”

Nó quay mặt, tránh ánh mắt chăm chú của hyomin:

“Chị thích tên đó!”

Cơn gió lạnh thổi thốc qua, những tán lá xanh ngắt xào xạt, mưa càng lúc càng nhẹ hạt cuối cùng chuyển thành mưa phùn, vấn vương trên những bụi cây.

Hyomin không nói gì, nó cũng không lên tiếng, cứ ngồi mãi dưới tán cây.

Cho đến khi trời tạnh mưa. Sau cơn mưa, trời sáng bừng. Những đám mây màu trắng ngà lững thững trôi trên bầu trời xanh, ánh mặt trời rọi qua kẽ lá chiếu thẳng vào tóc park jiyeon, trên vai và trên bàn tay đang nắm chặt.

Hyomin đặt đôi chân trần xuống đất.

“ jiyeon!”

“Ừ”. Nó thờ ơ trả lời, mắt nhìn sang nơi khác.

Một bàn tay trắng mịn giơ ra trước mặt nó.

“Chúng ta về nhà thôi!”

Park jiyeon đứng dậy, yên lặng nhìn cô.

Cô ngoảnh đầu nhìn lên, ánh mặt trời không còn chói chang nữa.

Nó đứng đó che cho cô ánh nắng gay gắt, phủ bóng mát bao quanh cô.

“Cô… cô cao thế!”. Mắt cô lấp lánh. “Mới có bao lâu đâu mà sao cô cao hơn tôi rồi?”

Khóe miệng park jiyeon khẽ nhếch lên, dang tay ra:

“Bé con, lại đây, tôi bế”.

“Lại bế à?”

“Chị chân trần chạy trên đất không thấy xấu hổ à?”

“A… do…”

Cơ thể bỗng bị nhấc bổng lên, Ngải Ái giống như con gà con, bị park jiyeon xốc lên vai. Không quan tâm đến những người đi đường đang nhìn vào cả hai, cậu nhếch môi cười, chậm rãi đi về phía trước.


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me