LoveTruyen.Me

Dla X Tp Nu Than Dung Phai Nu Than Kinh Cover

Sau khi Diệp Lâm Anh và Băng Di cùng nhau lên xe Trang Pháp, dọc theo đường đi Băng Di cứ ngồi phàn nàn mình là đời trước không biết gây ra tội gì, nên đời này mới sống khổ cực như vậy.

Diệp Lâm Anh và cô đã lâu không có liên lạc với nhau, nên cũng chỉ thỉnh thoảng gật đầu nói mấy câu, nhưng cũng không có phát biểu cảm khái gì nhiều.

Sau cùng, Diệp Lâm Anh chỉ nói một câu: "Tôi thật không nghĩ tới hai cậu còn liên lạc."

Vậy nên, Băng Di cười ha ha, nói: 'Thật ra cũng không liên lạc nhiều. Dù sao bây giờ mọi người ai cũng bận rộn. Nói mới nhớ, hồi trung học mình với Trang đúng là không giao tiếp gì nhiều, với lại khi đó không phải Trang chuyển trường à, vốn nghĩ là cả đời không qua lại gì. Kết quả thật không ngờ mà, sau khi lên đại học, phát hiện hai bọn mình, vậy mà rất thần kỳ lại chung một trường học, chung lớp. Sau đó cũng chỉ hơi qua lại chút, nhưng mà khi đó Trang đã bắt đầu bận rộn rồi, mới bước một chân vào giới giải trí, với lại ngày càng tốt, thật không nghĩ đến..."

Băng Di còn đang cảm khái.

Trong đầu Diệp Lâm Anh lại đều là chuyện áo khoác mà Hứa Dụ Cẩm nói kia.

Sau khi xuống xe, Băng Di nói muốn đến tiệm nướng mua chút đồ nướng lén đem vào quán karaoke ăn, phải qua quầy bên chọn đồ ăn, rồi cùng với đồng nghiệp nói chuyện điện thoại. Vậy nên, Diệp Lâm Anh và Trang Pháp đến bên kia đường đối diện với quầy, một chỗ không nổi bật tương đối u ám để chờ cô.

Băng Di một nghĩ hai làm, không thể tập trung, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên mua gì, vậy nên thấy cô gái bên cạnh mua gì đó, cô cũng nói với bà chủ một câu: "Tôi cũng muốn món đó."

Sau lại, lúc cô gái kia nói muốn đổi khẩu vị thành cay, Băng Di nghĩ đến Triệu Văn nói là dị ứng với ớt, ăn một chút sẽ nổi dị ứng, vậy nên vội vàng bổ sung một câu: "Tôi thì không cần! Cho nhiều bột thì là được rồi!"

Lúc sau, cô gái kia để Zalo phát thư thoại thì nói một câu: "Cục cưng nhớ cưng muốn chết", Băng Di run rẩy toàn thân, đi chỗ khác tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Chạng vạng tối hôm nay xuống một trận mưa lớn, lối đi bộ lớn có một bãi nước đọng, đèn đường chiếu rọi xuống sáng loáng.

Diệp Lâm Anh suy nghĩ một hồi, cuối cùng lấy hết dũng khí nói với Trang Pháp: "Cái đó, tôi nói cái áo khoác trước kia không phải nói tới cái mà Hứa Dụ Cẩm đắp lên đùi cậu."

Trang Pháp nghe vậy, quay đầu lại nhìn Diệp Lâm Anh.

"Vậy cậu nói chính là cái nào cơ?" Trang Pháp nháy nháy mắt với cô.

Diệp Lâm Anh đá hòn đá nhỏ trên đất, nói: "Thì cái đó."

"Cái nào?"

"Thì cái đó cái đó đó!"

"Ừ, ừm cái nào?" Trang Pháp nở nụ cười tươi như hoa.

"Hứa Dụ Cẩm nói, anh ta làm hư cái áo khoác dài của cậu rồi ném đi, sau đó cậu không chịu tha thứ cho anh ta. Anh ta nói cái áo khoác đó màu trắng, có hai tay áo lông." Diệp Lâm Anh cố đủ dũng khí nói ra khỏi miệng.

Trang Pháp nghe rồi nửa ngày cũng không phản ứng, chỉ cúi đầu chơi điện thoại.

Diệp Lâm Anh có chút bối rối, liên tục đi lại.

"Là cái cậu tặng tôi đó." Đột nhiên Trang Pháp giơ điện thoại lên, trên màn hình nhảy ra tấm hình. Ảnh là Trang Pháp tự chụp, mặc, là cái áo khoác đó.

Diệp Lâm Anh sửng sốt, vuốt vuốt chóp mũi gật đầu.

"Nói chứ, cái áo khoác này của cậu, nhất định là làm thủ công trình độ có hơi thấp." Trang Pháp lấy lại điện thoại, cười nói.

"Tay tôi đúng là đảng phá hoại, cậu có biết cái áo đó là tôi làm không? Bà đây mười ngón tinh tế sai chút là bị ghim thành củ cà rốt."

"Tôi đương nhiên biết là cậu làm, kỹ thuật đường may nhất định là cậu may ba từ Diệp Lâm Anh may sâu vào." Trang Pháp quay đầu lại, nhẹ nhàng nói một câu.

Diệp Lâm Anh nghe vậy, giật mình.

"Cậu chê tôi?"

"Nếu như tôi chê cậu, sẽ luôn mang cái áo khoác thô lớn như vậy bên người?"

Diệp Lâm Anh nghe thế, cảm thấy Trang Pháp nói có lý vậy mà mình không thể phản bác.

"Cậu đã ném rồi còn nhặt lại? Vậy sao lúc đó cậu không tới tìm tôi?" Diệp Lâm Anh ngây ngốc nhìn chiếc xe tải nhỏ lắc lư lái tới bên này.

"Bởi vì sau khi tôi quay lại qua vài ngày thì nhảy lầu, lúc trên bệnh viện bồi dưỡng một trận, về nhà lại bồi dưỡng thật tốt. Sau đó thì chuyển trường." Trang Pháp thở dài. "Sau lúc đó đã nghĩ, hay là chúng ta cứ vậy không bao giờ... liên lạc nữa, cho dù gặp lại cũng không giao tiếp, hẳn là rất tốt."

Trang Pháp nói tiếp: "Về sau nữa, cậu cũng ra mắt, tôi thấy cậu thật giống như lờ tôi đi, nghĩ thầm có lẽ là thật sự bị tôi làm cho đau lòng, lại nghĩ, hay là tôi thật sự không nên đến trêu chọc cậu."

Sau khi Diệp Lâm Anh nghe xong, kinh ngạc đến không nói ra lời. Nói chứ, đầu óc mình chứa quá nhiều quá nhiều thứ. Nhưng bây giờ, một câu nói cũng không thể nói ra miệng.

Ngay một giây tiếp theo, xe tải nhỏ lắc lư chạy qua trước mặt Diệp Lâm Anh và Trang Pháp, bánh xe lạch cạch một tiếng rơi vào trong nước, theo tiếng động cơ ùng ùng, vài đường bọt nước mở ra tư thế uyển chuyển, vỡ trên khoảng không, đổ ập xuống ven đường thâm tình ôm hôn Trang Pháp và Diệp Lâm Anh.

Áo khoác mặc trên người Trang Pháp lập tức xuất hiện dấu vết khác thường.

Gót giày vải nhung của Diệp Lâm Anh càng bị phủ nhiều hơn.

Diệp Lâm Anh hét một tiếng, lập tức có người nghiêng đầu nhìn.

Băng Di cũng cúp điện thoại, thẳng mắt.

Sau khi tỉnh hồn, cô thấy cô gái kia đã cầm một hộp đồ nướng đi trước, nghĩ thầm của mình hẳn là được rồi, vậy nên đến lấy.

Bà chủ vui vẻ nói chuyện phiếm với ông chủ bán than nướng sát vách, nên Băng Di lấy tiền lẻ trả rồi cầm đồ nướng chuẩn bị đến chỗ Trang Pháp bọn họ.

Mà người tài xế kia bị khiếp sợ, có lẽ là sợ bị chửi, vậy nên tăng chân ga, vèo một tiếng phi về phía trước chạy đi.

Thế là, Diệp Lâm Anh còn chưa kịp lui lại, lại bị đổ ập xuống dội một thân.

"Là Trang Pháp và Diệp Lâm Anh phải không?" Lúc này, có người lôi kéo mấy người bạn xung quanh, cầm điện thoại bíp bíp bíp chụp vài tấm không xác định hỏi.

"Phải." Diệp Lâm Anh giành trước Trang Pháp một bước, gật đầu.

Thế là, lập tức kéo tới một trận thét chói tai.

Vừa ký tên vừa chụp ảnh chung, sau khi kết thúc, Trang Pháp bất đắc dĩ nói với Băng Di: "Cậu xem, bọn mình không thể đi rồi, phải mau về thay quần áo thôi."

Băng Di chỉ có thể vỗ vỗ vai Trang Pháp, nói: "Không sao, các cậu về đi, đừng để bị cảm!"

"Ơ, các cô ấy đâu?" Triệu Văn thấy Băng Di về một mình, nghi ngờ đặt câu hỏi.

"Ha ha ha, hai cậu ấy xui xẻo, không may bị xe bắn một thân nước, đi rồi, ngại quá!" Băng Di nói xong liền đặt đồ nướng trước mặt Triệu Văn.

Mở túi ra, ánh sáng karaoke mờ tối, nhìn không có gì không ổn.

Nhưng mà sau khi Triệu Văn nếm thử một miếng thịt nướng, lập tức nổi giận. Giống như là một con rắn nhỏ gặp phải rượu hùng hoàng*, khua lưỡi chạy ra ngoài túm cổ áo người phục vụ hò hét nói cho tôi nước lọc!

*Rượu hùng hoàng: Được nhiều người sử dụng trong tết Đoan Ngọ có thể giết sâu bọ và tiêu độc, đuổi rắn.

Mười phút sau, Triệu Văn ở trong phòng vệ sinh nhìn mình giống như nổi mụn kèm với gương mặt đỏ khó chịu, tức giận đến suýt nữa là đốt luôn chùa Kim Sơn.

"Xin lỗi nha... Chị, chị lấy lộn đồ nướng giống với một cô gái khác..." Băng Di yếu ớt dựa vào cửa phòng vệ sinh, vào cũng không được mà ra cũng không xong.

Mà giờ khắc này, cô gái khác trong miệng Băng Di đang ngồi trong phòng khách nhà bạn, nhìn đồ nướng và rượu trên bàn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy chữ khó chịu. Sau một lát, cô lấy một lọ sa tế trong phòng bếp ra, đổ một đống ra bôi lên. Uống một hớp rượu ăn một miếng thịt nướng, tay cô gái cầm que tăm trúc thỏa mãn.

Mà bên kia, Diệp Lâm Anh và Trang Pháp vào trong xe, chạy về khách sạn.

Trên đường Trang Pháp cúi đầu, lấy ra một thùng rác nhỏ hình chim cánh cụt, vắt vắt góc áo Diệp Lâm Anh vào thùng rác, nói: "Áo khoác cậu ướt nhiều quá, cởi ra đi, coi chừng bị cảm. Tôi mở hệ thống máy sưởi thì tốt rồi."

Diệp Lâm Anh ngẩn ra, nhìn đôi tay mềm trắng noãn kia gật đầu.

Ngồi ngồi, Diệp Lâm Anh chợt nhớ tới, cảm giác hình như đã lâu mình không đăng gì đó lên tài khoản chính. Lần trước đăng hình tự chụp cách bây giờ chắc lâu rồi, hơn nửa tháng? Hay là một tháng? Nhớ không nổi.

Đăng xuất tài khoản phụ, Diệp Lâm Anh cầm điện thoại lên chụp vài tấm, đăng nhập tài khoản chính, đăng một câu: "Nghe nói có một con ma nước ra ngoài tối nay."

Không bao lâu, trên facebook, Trang Pháp và Diệp Lâm Anh đều chui vào top năm mươi lượt tìm kiếm hàng đầu.

Thì ra là lúc trước chụp chung với mấy em gái đã đăng ảnh chụp lên rồi, nhưng lại kích động gắn thẻ cả đống fan hậu cung của hai người, nói: "Xúc động quá, không ngờ là hôm nay gặp được Trang Pháp và Diệp Lâm Anh! Hai người đều rất đẹp, hơn nữa tính lại tốt, bị xe tải bắn một thân nước mà không nói gì! Nhưng lại đồng ý chụp ảnh chung với chúng tôi, hoàn toàn không có vỏ bọc thần tượng! Quá ấm áp! Với lại lúc chúng tôi rời đi, Diệp Lâm Anh còn căn dặn chúng tôi chú ý đường đi, đừng giống như cô ấy biến thành chuột lột!"

Sau đó có người vội vàng hỏi chủ facebook gặp được ở đâu.

Hơn nữa, người khen Diệp Lâm Anh so với bọn não tàn bôi xấu cô tỉ lệ cao hơn nhiều.

Có người bắt đầu cảm thán nói: "Tôi cũng không tin một cô gái tâm tư đơn thuần như vậy sẽ làm chuyện gì đó mất hết tính người mà, đám 'anh hùng bàn phím' ngừng nghỉ chút đi!"

Còn có người cảm thán nói: "Tôi cũng vậy, tin tưởng chỉ số thông minh của Trang Pháp, chắc chắn sẽ không trở thành bạn với kẻ thái độ thật sự kém cỏi, vì như vậy khác nào tự bôi xấu mình chứ?"

"Nghe nói Diệp Lâm Anh trên trường quay biểu hiện rất tốt. Bác của tôi là một diễn viên muôn đời đóng quần chúng, trong phim các cô ấy, bác tôi cũng ở đó! Nói là Diệp Lâm Anh rất ít quay hỏng, tỷ suất thông qua đặc biệt cao, hơn nữa người cũng hiền lành. Hình như thật ra còn có chút hướng nội."

"Thật ra lật lại mấy bộ phim Diệp Lâm Anh đóng thần tượng kia, tôi phát hiện kỹ năng của cô ấy rất đạt, nhưng không hiểu nổi tại sao đạo diễn phải quay khoa trương như vậy."

"Tổng kết là: Có mặt tùy hứng. Giống như tôi nói, cho dù tẩy sạch lớp trang điểm dày đặc, lúc cùng người khác chụp ảnh phải tìm góc độ, xong mặt phải đẹp, nếu không thì không nhìn thấy mắt."

"..."

Đến mức dưới facebook của Diệp Lâm Anh, người có mắt nhạy thoáng cái là nhận ra Diệp Lâm Anh ngồi trên xe Trang Pháp. Vì vỏ ghế ngồi trên xe của Trang Pháp là Trang Pháp đặt làm, có một không hai.

Tuy rằng vẫn còn chút thuyết âm mưu kết luận Diệp Lâm Anh lôi kéo Trang Pháp để tạo tin đồn, là một cô gái tâm cơ, phát hiện được lên tìm kiếm hàng đầu thừa dịp đăng ảnh chụp lôi kéo lòng người. Nhưng vẫn có người để lại bình luận rất dễ thương.

Diệp Lâm Anh mệt mỏi, đột nhiên cô cảm thấy vui rồi đăng lên, thật ra đâu có suy nghĩ nhiều như vậy. Tại sao phải suy đoán đen tối mỗi khi người ta làm điều gì đó. Chưa nói đến là cô đăng ảnh trước.

Quên đi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì. Trên thế giới này, chỉ cần có một người thích mình, nhất định phải chiến đấu đến chết.

Trở lại khách sạn, Diệp Lâm Anh định tắm rửa, lại đi tìm Trang Pháp làm rõ ràng mọi chuyện.

Thế nhưng khi cô mở vòi sen chuẩn bị xả nước, độ nóng được rồi, cởi quần áo tắm thỏa thích, xong ngâm nước lần nữa, thì phát hiện đường ống nối với vòi sen bể rồi! Đột nhiên nước lạnh phun ra ngoài, đổ lên mặt cô, nó phun thật tốt, cả tóc đều ướt hết. Thật sự biến thành ma nước.

Bất đắc dĩ, Diệp Lâm Anh gọi điện cho quầy lễ tân. Cô không thích không tắm mà đổi quần áo sạch, vậy nên ôm quần áo đứng trước cửa phòng Trang Pháp gõ cửa.

Chốc lát, Trang Pháp đổi áo khoác ẩm ướt ra mở cửa, quan sát Diệp Lâm Anh một lát, nói: "Đồng chí, cậu đây là kết hợp một thể tắm với giặt quần áo luôn à."

***

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me