Dlaxtp S Entendre
Mặt cô buồn hiu nhìn nàng qua chiếc màn hình điện thoại, mới bắt đầu yêu mà phải yêu xa đã vậy còn bận công việc không đưa được người yêu ra sân bay. Cô chỉ có thể xin phép mọi người ra ngoài có việc để tranh thủ gọi điện cho nàng, tình yêu của người trưởng thành là vậy mà nhiều khi cả ngày chỉ vỏn vẹn vài tin nhắn vì cả hai đều quá bận rộn công việc."Ngoan cười lên nào, để bộ mặt đấy đi vào thì mọi người lại lo lắng cho Cún đấy, Trang hứa sẽ về sớm với Cún mà" - thấy cô buồn thì nàng chỉ biết dùng những lời ngọt ngào nhất để dỗ dành, trách làm sao được khi mới vừa yêu nhau đã phải xa cách mấy ngàn cây số."Cún không cần Trang về sớm, Trang phải ở bên đấy ăn thật nhiều món ngon, về mà không tăng được vài cân là Cún đánh đòn đấy" - giây phút ôm lấy nàng và cảm nhận được cơ thể nàng đã gầy đi không ít, cô tự hứa với lòng mình sẽ chăm sóc cho bao tử của nàng thật tốt, nhìn nàng cứ sụt cân liên tục như vậy cô rất đau lòng."Trang hứa sẽ ăn thật ngon, còn bây giờ thì Trang phải bay rồi Cún trở vào với mọi người đi, yêu Cún" - nàng tuy không muốn cũng phải lưu luyến tạm biệt cô, để cô trốn ra ngoài lâu như vậy nàng sợ mọi người lại lo lắng."Cún yêu em" - cô cười thật tươi tạm biệt nàng để nàng yên tâm rồi cũng quay trở lại với công việc.Trên đường về nhà cô vừa lái xe vừa nhớ lại gương mặt đáng yêu của nàng rồi cứ trong vô thức mà mỉm cười, làm cho Pông Chuẩn đang ngồi bên ghế phụ cũng không chịu được nữa mà phải lên tiếng."Mày bị hâm à? Sao cười một mình như con dở thế?" - Pông hôm nay chồng bận việc nên phải đi nhờ xe cô về, không ngờ lại chứng kiến được gương mặt ngốc nghếch của bạn mình."Tình yêu đấy Pông à, mày không hiểu được đâu" - cô bỏ ngoài tai sự phàn nàn mà tiếp tục nhớ đến người yêu của mình."Sao? Mới hôm trước còn khóc lóc cả đêm giờ lại cười tủm tỉm một mình, mày bị điên vì tình rồi à?" - Pông nhớ lại mới hôm trước người này còn khóc lóc với mình mà giờ lại thành ra như vậy, Pông đang nghi ngờ là có phải vì cô quá đau lòng nên phát điên hay không."Điên vì tình? Cũng đúng, tao có thể hoá điên vì bé người yêu tài giỏi, xinh đẹp, dễ thương, đáng yêu của tao" - nhắc đến nàng cô cười còn tươi hơn lúc nãy, Pông có nói cô điên cũng mặc kệ."Người yêu? Tao đi công tác có mấy ngày mà đã bỏ lỡ nhiều chuyện đến vậy rồi sao?" - Pông tò mò quay hẳn người sang nhìn chầm chầm vào cô."Mày đã bỏ lỡ vài khoảnh khắc hạnh phúc của bạn mày, sau này tao sẽ cố gắng bù đắp cho nhé" - cô cười càng lớn hơn trêu ghẹo Pông."Tao đấm mày bây giờ, chuyện thế nào kể cho rõ ràng xem" - nhìn cô cười cợt thì Pông càng nóng lòng hơn nhưng vì tò mò nên phải cố gắng hỏi.Cô cũng không ngần ngại mà kể cho Pông nghe chuyện của cả hai với thái độ rất tự hào, nói vài câu lại tâng bốc người yêu của mình lên tận mây xanh làm cho Pông bực bội phải đánh cô đến mấy lần mới xong được câu chuyện."Rồi tính chuyện với ba mẹ Trang thế nào?" - Pông hỏi ngay sau khi cô nói xong."Chắc tao phải ra Hà Nội thường xuyên hơn rồi, muốn hai bác tin tưởng thì trước tiên phải cho hai bác thấy sự chân thành đã, không thể vội được" - cô thở dài khi nghe Pông nhắc đến chuyện đó, cô có thể trấn an nàng để nàng yên tâm nhưng trong lòng cô thì lúc nào cũng như bão tố không yên được."Còn U Oanh với hai đứa nhỏ thì sao? Đã nói với họ chưa?" - Pông lại tiếp tục hỏi, vì Pông biết U của cô cũng không phải là dễ tính."U biết rồi còn rất ủng hộ nữa, hai đứa nhỏ thì vẫn luôn thích Trang mà, nhất là Boorin con bé mê người yêu của mẹ nó lắm" - nhắc đến gia đình mình cô thật sự rất vui khi mọi người ai cũng đều ủng hộ cả hai."U chấp nhận dễ dàng vậy á?" - Pông bất ngờ quay sang nhìn cô."Lúc đó tao cũng bất ngờ như mày, nhưng điều duy nhất U trách tao chỉ là giấu chuyện của hai đứa với U quá lâu thôi" - cô rất hạnh phúc khi người sinh ra cô đã thấu hiểu cho cô, nếu không có lời động viên của U hôm đó thì chắc cô đã sớm bỏ cuộc rồi."Được vậy thì tốt quá rồi, tuy tụi nhỏ thích nhưng ít nhất cũng phải nói cho tụi nó hiểu Trang là người đặc biệt chứ không giống như bạn bè bình thường khác của mày, biết không?" "Tao biết rồi" - cô cũng nghĩ như những gì Pông nói, nàng chấp nhận yêu cô thì nàng cũng đã chấp nhận hai đứa nhỏ cô phải nói cho chúng biết về sự hiện diện của người 'mẹ' đặc biệt này.Về đến nhà cô làm đúng theo lời nàng ngoan ngoãn không uống rượu và đi ngủ sớm, nhưng mà mọi thứ không dễ dàng như cô nghĩ. Cô đã quen với lối sống buông thả mấy ngày nay của mình, bây giờ dù cho đã nằm yên ổn trên giường rất lâu cũng không thể nào chợp mắt được.Nghĩ đến nàng cô lại trong vô thức mỉm cười, yêu đương với nàng như một giấc mơ của cô và giấc mơ ấy bây giờ đã thành hiện thực. Sau bao ngày đau khổ, mập mờ không lối thoát thì cuối cùng họ đã có được quả ngọt nhưng cô vẫn còn rất nhiều điều để lo lắng. Độ tuổi này tình yêu đã không còn dừng lại ở việc hai người cứ yêu nhau là đủ, phía trước bọn họ còn gia đình công việc và cả hai từ trách nhiệm. Những thứ đó không cho phép họ có quyền mặc kệ tất cả để yêu nhau, mà điều cả hai có thể làm được chỉ là cùng nhau dung hoà mối quan hệ của mình với những khó khăn trước mắt. Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng đến khi đối mặt rồi mới biết được tình yêu của hai người có đủ lớn để cùng nhau vượt qua hay không.Cô chưa từng tiếp xúc qua với gia đình nàng, giữa cô và họ chỉ đơn giản là một mối quan hệ xã giao đúng nghĩa, những lần nàng về nhà họ gửi quà vào rồi cô gửi lời cảm ơn thông qua nàng và ngược lại. Chưa một lần gặp mặt cũng chưa từng trò chuyện, điều đó làm cho cô biết rằng việc chứng minh bản thân mình với gia đình nàng thật sự không dễ dàng.Cô sợ chứ làm sao cô có thể không sợ được, nếu như nàng sinh ra ở một gia đình bình thường và cô vẫn chưa có một đời chồng con thì mọi chuyện có lẽ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng người yêu của cô lại là con của một gia đình gia giáo và cô thì đã có hai con, nếu đặt cô vào hoàn cảnh của ba mẹ nàng thì cô cũng rất khó mà chấp nhận mối quan hệ này. Mỗi lần nghĩ đến việc bản thân phải đối mặt với gia đình nàng thì cô không thể nào ngừng lo lắng, nhưng vì nàng vì tình yêu của họ cô sẽ làm tất cả những gì cô có thể. Đã là quá khứ thì không thể thay đổi được, chỉ có thể chấp nhận và suy nghĩ nó theo một hướng tích cực hơn.Suy nghĩ linh tinh đến tận khuya làm cho cô đánh một giấc khi thức dậy thì cũng đã là giữa trưa, mở điện thoại lên liền thấy tin nhắn của nàng cô không chần chừ mà bấm gọi ngay cho người yêu."Lại không nghe lời rồi đúng không?" - đáp chuyến bay nàng đã nhắn cô khi nào thức dậy thì gọi cho nàng nhưng đến lúc nàng xong công việc thì vẫn chẳng thấy cô đâu."Tại Cún thiếu hơi người yêu nên không ngủ được mà" "Thôi đi, chứ không phải đã quen với lối sống buông thả của mấy người rồi à" - nàng đi ruốc trong bụng cô rồi, nên việc lừa nàng bây giờ thật sự không dễ dàng."Không có mà, tại Cún nhớ Trang mà" - thấy nàng đã nói đúng tim đen của mình thì cô liền lấy lòng nàng."Nhớ Trang mà ngủ đến giờ này? Sáng giờ Trang đã làm việc xong và ăn được hai bữa rồi đấy" - nàng hờn dỗi, nàng cũng nhớ cô từ sáng đến giờ trong khi cô đang ngủ ngon lành mà."Bé giỏi quá ăn tận hai bữa rồi, phải ngoan như vậy mới yêu chứ" - cô chỉ biết cười lấy lòng nàng."Vậy không ngoan là không yêu à?" - nhìn gương mặt mới ngủ dậy của cô thì nàng lại muốn hôn lên đó, nhiều lúc nàng cũng tự hỏi sao bản thân lại nghiện người yêu đến vậy."Yêu chứ, sao cũng yêu dù cho Trang thế nào cũng yêu, Trang có đánh đuổi cũng sẽ bám dính lấy Trang để yêu" - cô chu môi lên để cãi lại khi nàng nói cô không yêu nàng, đây cũng chắc là điều duy nhất cô có thể cãi lại trong cuộc trò chuyện của họ."Chỉ được cái miệng nói những lời ngọt ngào" - nghe được mấy câu đó nàng cũng vui trong lòng, đúng là có người yêu dẻo miệng thì cũng được nhiều lợi ích.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me