Dm Diem Phong Khuynh Thien Ha
Nương theo ánh nến mờ tỏ, Âu Dương Tà híp lại phượng nhãn sâu thẳm chăm chú ngắm nhìn thụy nhan xinh đẹp của thiếu niên trên giường, làn khói trầm hương lượn lờ xung quanh khiến dung mạo vốn đã sánh ngang với tiên nhân kia càng trở nên lung linh mị hoặc.Nâng tay, khẽ vuốt ve gương mặt đang say mộng, dẫu cho đã ngắm nhìn không biết bao lâu, Âu Dương Tà vẫn không thể dứt bỏ được tia say đắm trong đáy mắt. Đường nét ngây thơ ngày nào giờ đã trở nên khuynh thành tuyệt diễm, thân thể non nớt mấy chốc cũng đã lớn lên, tựa như đóa hoa mới nở, vô thức tỏa ra mùi thơm câu dẫn người đến hái. Dù đã sớm mường tượng trước được tương lai yêu nghiệt của bé con năm nào, nhưng khoảnh khắc khi lần đầu gặp lại, Âu Dương Tà vẫn là không thoát khỏi một thoáng ngây ngẩn như bao nam nhân bình thường khác."Sư... sư phụ, người ở đâu... đừng bỏ Phong nhi lại..."Thanh âm hàm hồ truyền ra từ đôi môi khẽ mở, thiếu niên dường như đã gặp phải ác mộng, vô thức gọi tên người mình đang tìm kiếm trong mơ.Bạc thần bất giác gợi lên một đường cong, Âu Dương Tà chậm rãi cúi đầu, cẩn thận đặt từng nụ hôn nhẹ lên trân bảo, từ cái trán, mi tâm, đôi mắt, cái mũi, gò má, rồi cuối cùng hàm trụ cái miệng anh đào đang không ngừng hé ra hợp lại kia."Hmm..." Đôi môi bá đạo nhanh chóng nuốt lấy từng tiếng thổn thức ngọt ngào, nam nhân lại đem đầu lưỡi luồn vào, dùng một cách dịu dàng nhất ôm lấy đầu lưỡi của Thiên Phong, tựa như một loại cưng chiều, ôn nhu vuốt ve nó, âu yếm vỗ về nó, cho đến khi nhận thấy hàng mi của thiếu niên hơi khẽ rung động, Âu Dương Tà mới thong thả rời đi, còn không quên hút lấy giọt mật ngọt còn sót lại trên bờ môi hồng diễm."Ưm... Sư phụ?" Khẽ vươn cánh tay trắng nõn lên dụi dụi cặp mắt mông lung, lúc tìm lại được tiêu cự, Thiên Phong tựa như vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, ngây ngốc trừng nhìn nam nhân đang ngồi ở bên giường: "Thật là người sao?"Lúc nãy, cậu vừa mới có một giấc mơ rất dài. Trong mơ, không hiểu sao cậu lại trở về với ký ức của mình 9 năm trước, ký ức khi lần đầu gặp mặt sư phụ, ký ức về khoảng thời gian ở bên sư phụ, học cùng sư phụ, và cả...Hình ảnh lồng ngực sư phụ tràn đầy là huyết năm ấy, dường như vĩnh viễn đã để lại bóng ma trong mắt Thiên Phong.Song đồng thâm sâu rất nhanh tìm lại được tia sáng, tiếu ý tà mị cũng trở về bên khóe môi Âu Dương Tà:"Sỏa đồ nhi, vi sư còn có thể là giả được sao?" Vừa nói còn vừa sủng nịnh gõ nhẹ lên trán cậu."A." Cái gõ không đau nhưng cũng đủ để Thiên Phong cảm nhận được xúc cảm này không phải là mộng. Đầu óc dần dần thanh minh, cậu cũng đã nhớ lại được cảnh tượng ở Đại hội võ lâm hôm trước, liền ngồi bật dậy, vui sướng nhào lấy ôm cổ Âu Dương Tà."Sư phụ, đúng là người rồi!"Không nói lời nào, Âu Dương Tà chỉ thỏa mãn khẽ nhếch khóe môi, dịu dàng vuốt ve mái tóc của tiểu đồ nhi, còn chưa kịp vòng tay qua thắt lưng thanh mảnh, Thiên Phong đã nhanh nhảu nhảy ra khỏi lồng ngực hắn."Sư phụ, mấy năm qua rốt cục người đã đi đâu vậy? Cũng không về thăm đồ nhi một lần?"Quên đi cảm giác hụt hẫng trong lòng, Âu Dương tà lại mỉm cười cúi đầu, đem bàn tay vừa cương giữa không trung đưa lên xoa xoa cái đầu nhỏ."Chẳng phải ta đã để lại cho con một bức thư giải thích hết rồi sao?" Nói tới đây, ánh mắt Âu Dương Tà đột nhiên liền trở nên nghiêm khắc."Đúng rồi Phong nhi, trong thư ta cũng đã nhắc con không cần thiết thì không được sử dụng võ công mà, đã quên?" May mà trước khi đi hắn đã bí mật phong bế các huyệt đạo trên cơ thể tiểu đồ nhi, chỉ khi vận công, nội lực bên trong mới có thể bộc phát một phần. Nếu không, với bản tính tùy hứng như vậy, thật không biết bé con này sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa."Ách, con... vì con thấy vị thanh y nam tử đó dường như có chút liên hệ với sư phụ, nên mới nhận lời thách đấu của hắn, biết đâu... có thể gặp lại được người..." Kỳ thật, cậu nào dám nói chính mình đúng là đã quên a? Lại không chỉ một lần...Khẽ thở dài, vươn tay nhẹ kéo thiếu niên đang mang bộ dáng ủy khuất kia vùi vào lồng ngực, Âu Dương Tà hơi cúi đầu, hạ giọng ôn nhu ghé vào bên tai Thiên Phong:"Phong nhi, ta để con lại không phải vì muốn bỏ rơi con, cho dù con không đi tìm ta, thậm chí muốn rời bỏ ta, bất luận thế nào, vẫn luôn có một ngày, ta sẽ tới đưa con trở về bên ta." Em sinh ra là của ta, vĩnh viễn không thể thoát khỏi bàn tay ta.Nghe thấy câu nói ấm áp này của sư phụ, Thiên Phong không hiểu sao lại ngửi được có chút mùi vị đáng sợ trong đó. Khẽ lắc lắc đầu, lại vùi mặt càng sâu vào lồng ngực rộng lớn, Thiên Phong nhắm mắt hít hà, lòng cậu lúc này, chỉ dành toàn bộ cho sự an tâm. Ưm, sư phụ ở đây, sư phụ không sao là tốt rồi.Cảm nhận luồng khí thơm ngọt phả tới trên cổ, Âu Dương Tà thở dài nhắm lại đôi mắt đã dần trở nên tối ám, vươn tay chậm rãi nâng khuôn mặt tuyệt mỹ kia lên đối diện với mình, đem trán hắn nhẹ nhàng đặt lên trán cậu, mắt đối mắt, mũi chạm mũi, hai luồng hơi thở tinh tế hòa quyện trong không gian mờ ảo của khói trầm hương.Thiên Phong mở to đôi mắt chứng kiến tuấn nhan tà mị gần sát trong gang tấc, nhãn đồng trong suốt vẫn không hề nổi gợn sóng, liền cũng vươn bàn tay mình, đặt lên hai má của sư phụ."Sư phụ à, đã gần mười năm rồi, sao người vẫn không già đi chút nào vậy?" Lúc này Thiên Phong cũng mới nhận ra gương mặt sư phụ dường như vẫn y hệt như khi hai người gặp nhau lần đầu, khiến cậu không khỏi nghi hoặc mà nhéo nhéo làn da lạnh lẽo kia một chút, quả thực không phải là dịch dung sao?Âu Dương Tà thoáng cứng đờ, bất quá, còn chưa kịp đáp lời, trong phòng đột nhiên có một bóng đen liền xuất hiện, tư thế quỳ một gối dưới sàn."Giáo chủ..." Hắc y nam nhân vừa mới ngẩng đầu định bẩm báo, miệng đã lập tức cương thành hình chữ O. Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt đối với hắn mà nói có gọi là 'kinh thế hãi tục' cũng không quá. Gương mặt tàn nhẫn lạnh băng luôn tỏa ra sát khí đáng sợ của giáo chủ giờ lại đang bị bàn tay của một thiếu niên niết đến biến dạng, hơn nữa trên đó hoàn toàn không hề có biểu lộ gì là muốn giết người, mà còn tràn ngập sủng nịnh cùng bất đắc dĩ.Thấy có người lạ xuất hiện, Thiên Phong bất giác thu hồi động tác 'thân thiết', rất hiểu chuyện ngồi ngay ngắn một bên, lại có chút khó hiểu nhìn biểu tình cứng ngắc vô cùng buồn cười của kẻ đang quỳ ở dưới."Chuyện gì?" Âu Dương Tà cũng rất nhanh đã lấy lại phong thái, thanh âm cùng gương mặt khôi phục vẻ lạnh băng thường ngày, cứ như sự ấm áp ban nãy chỉ là ảo giác vậy.Bị giọng nói vô nhiệt độ làm cho rùng mình, hắc y nam tử thoáng sực tỉnh, vội vã cúi đầu:"Thuộc hạ đã điều tra ra, Bàn Long Thảo hiện chỉ còn được trồng duy nhất trong dược trang của Thánh Y sơn trang, nhưng nơi đó được bảo hộ rất nghiêm ngặt, bày đặt nhiều cơ quan, người bên ngoài vô pháp tiến vào, lão trang chủ đó lại nhất quyết không muốn trao đổi, nên... thỉnh xin giáo chủ trách phạt." Thánh Y sơn trang vốn là cái tên trong giang hồ không ít người phải kính nể, muốn tới đó cướp đồ, quả thực đâu có dễ.Híp lại cặp mắt nguy hiểm, khóe môi Âu Dương Tà lại gợi lên tiếu ý bất đồng."Ta đã biết. Lui xuống đi.""Dạ!" Hắc y nam nhân tựa như khi xuất hiện, nháy mắt đã vô tung vô ảnh.Quay sang nhìn thiếu niên vẫn đang mờ mịt ngồi trên giường, ánh mắt sắc lạnh của Âu Dương Tà thoáng chốc lại khôi phục độ ấm, đem nhân nhi lần nữa kéo vào trong ngực, nâng tay khẽ đặt lên nơi lồng ngực nhỏ bé đang khe khẽ phập phồng kia."Phong nhi, còn đau không?" Nếu hắn đoán không nhầm, chất độc của Địa Cửu hoàn đơn đã bắt đầu phát tác.Từ nhỏ vốn đã quen nằm trong lòng sư phụ, Thiên Phong cũng để mặc cho nam nhân khắp nơi sờ sờ, còn nở một nụ cười trấn an."Sư phụ, Phong nhi không sao."Khẽ thở dài, lần nữa đem gương mặt sáng ngời kia vùi vào trong ngực, Âu Dương Tà chậm rãi nhắm lại đôi mắt mang nỗi bất an trước nay chưa từng có."Phong nhi, ta có chút chuyện phải rời đi ít hôm, con ở ngoan đây chờ ta về, tốt nhất là không được rời khỏi Vọng Nguyệt các, có chuyện gì cứ phân phó Chu Tước đi làm là được, và nhớ, tuyệt đối không được sử dụng võ công trong thời gian này, biết không?""Dạ." Thiên Phong rất nhanh liền đáp ứng, khiến Âu Dương Tà không hiểu sao lại càng thấy không yên tâm chút nào a.***3 ngày sau..."Haizzz..." Thiên Phong ngả người nằm dài trên nóc mái của Vọng Nguyệt các, thần tình chán nản. Mấy hôm nay cậu đều đã nhìn mặt trời đi qua đi lại trước mặt như vậy đã ba lần rồi, quả thực là chán chết a. Chu Tước cũng thật biết vâng lệnh sư phụ, nhất quyết không cho cậu rời khỏi đây nửa bước, nếu còn tiếp tục, chắc trên người cậu sẽ mọc nấm mốc mất thôi.Ám Nguyệt giáo lớn như vậy, chẳng lẽ không có chỗ nào có thể đi sao?"Tuyết, ngươi có cách gì không?" Nghiêng đầu nhìn lên đại điêu to lớn đậu bên cạnh, Thiên Phong buột miệng hỏi, lại liếc tới phiến cánh to lớn của nó nãy giờ vẫn kiên nhẫn giang rộng che nắng cho mình, không khỏi có chút ngưỡng mộ: "Giá ta cũng có cánh như ngươi thì thật tốt, có thể tự do bay lượn a." Sư phụ ngay cả khinh công cũng không cho phép cậu dùng nữa, thật chẳng khác nào chặt luôn chân của cậu mà.Đột nhiên, ánh mắt như buồn ngủ của Thiên Phong chợt lóe lên tinh quang, khiến cậu nháy mắt ngồi bật dậy."Đúng rồi, sao mình có thể quên được chứ?" Nói rồi, cũng không để Tuyết kịp khó hiểu, Thiên Phong liền nhanh nhẹn nhảy xuống mái nhà, quay trở lại vào trong tẩm các.Nửa canh giờ sau, Thiên Phong thỏa mãn ngắm nhìn thiếu niên bộ dáng bình thường trong gương, không khỏi gật gù đắc ý với tài nghệ của mình. Như vầy trốn ra ngoài, chắc sẽ không bị ai nhận ra a.Thong thả khoác lên mình bộ y phục hạ nhân mà cậu vừa 'trấn lột' được của kẻ mới vào đưa cơm, Thiên Phong rón rén đi mở cửa. Xác định không có ai canh giữ ở ngoài, cậu liền mừng thầm bước ra, lại vẫn cẩn thận quay lưng đi giật lùi men theo bức tường, không để ý phía sau cậu có một tấm lưng khác cũng đang giật lùi tiến tới, quả nhiên hai người chẳng mấy chốc đã đụng trúng nhau."A!" Giật thót quay đầu lại nhìn, Thiên Phong liền thoáng thở phào nhẹ nhõm vì phát hiện đối phương không phải Chu Tước hay hộ vệ, mà chỉ là một thiếu niên cũng ăn vận quần áo hạ nhân y như mình.Rất nhanh bình ổn tâm tình, cậu nghi hoặc hỏi:"Ngươi... là ai?" Mấy hôm nay đều chỉ là vài hạ nhân quen thuộc tới đưa cơm nước hầu hạ cậu, sao chưa hề bắt gặp thiếu niên này?"Ta... ta... ta..." Thiếu niên dường như cũng biết mình là kẻ đột nhập trái phép, sợ hãi ấp úng. "Vậy ngươi... ngươi là ai?""Ta là tùy tùng của Thánh tử, mới theo người tới đây." Nhìn tới bộ dáng lén lút của thiếu niên, Thiên Phong ngay lập tức hiểu ra: "Chẳng phải nơi này không cho bất luận kẻ nào tiến vào hay sao? Ngươi đột nhập vào đây có ý gì a?" Chẳng lẽ làm Thánh tử cậu chưa gì đã nổi danh rồi, nhanh như vậy liền có người tới ám sát?"Ách, không, không phải." Thiếu niên luống cuống vội vàng biện hộ: "Ta chỉ là nghe nói Thánh tử vừa mới trở về, nghe đồn bộ dáng của người rất xinh đẹp, ta vì có chút tò mò, nên mới..." Càng nói, thanh âm thiếu niên càng nhỏ dần, đầu cũng xấu hổ cúi xuống, lát sau mới rụt rè ngẩng lên, dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Thiên Phong: "Ngươi, ngươi đừng nói cho quản đốc biết được không?" Nếu chuyện này lộ ra, hắn sẽ không thoát khỏi cực hình.Thấy dáng vẻ sợ hãi của đối phương, Thiên Phong đáy mắt chợt lóe tinh quang: "Được thôi, bất quá, có một điều kiện, ta vì vừa mới đến đây nên không biết rõ nơi này lắm, ngươi dẫn ta đi tham quan một chút được không?" Người này có thể vào được đây, chắc hẳn cũng biết lối ra bí mật a.Nghe được lời đồng ý của đối phương, thiếu niên đã muốn mừng đến phát khóc, vội vàng gật đầu lia lịa: "Được! Được chứ!"Tưởng tượng bộ dáng người trước mặt thật giống như con cún nhỏ, Thiên Phong không khỏi phì cười, khẽ đưa tay đặt lên vai thiếu niên cõ lẽ cũng chỉ tầm tuổi cậu."Ngươi tên là gì?""Ta là A Tuấn, làm việc trong Trà phòng." Bắt gặp nụ cười của Thiên Phong, A Tuấn hơi đỏ mặt cúi đầu: "Vậy, vậy còn ngươi?""Ngươi cứ gọi ta là Tiểu Phong đi." Không để ý tới sắc ửng đỏ trên gương mặt đối phương, nụ cười bên khóe môi Thiên Phong càng thêm tỏa nắng.Xem ra, nấm mốc trên người cậu cuối cùng cũng có thể rút đi rồi............................................................Tiểu Bạch: tuổi của Tà thúc á? kỳ thực ta cũng ko biết (_ _!!) (hình như là số có 4 chữ số =.,=)Chương sau chắc sẽ gặp dc anh Bạch Hổ :))..
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me