LoveTruyen.Me

Dm Diem Phong Khuynh Thien Ha

Hắc Phong khi phi nước đại quả thực giống với tên gọi của nó, tựa như một cơn lốc kéo đến giữa bão tố mây đen. Thiên Phong khó mà thích ứng ngay với sự xóc nảy cùng tốc độ này, theo bản năng híp mắt hơi chút thu người về phía sau nơi có 'tấm chắn' vững chắc. Phải đợi một lúc, cảm giác con ngựa bắt đầu đi chậm lại, cậu mới có thể khe khẽ hé ra.

Lập tức tràn vào trong nhãn đồng, là một mảnh đồi hoa trải xa tít tắp.

"Hảo mỹ..." Không giấu được một tia kinh diễm xẹt qua nơi đáy mắt, Thiên Phong giữ trụ mục quang không thể nào rời đi, cong lên khoé miệng cất tiếng hỏi: "Sao ngươi biết đến nơi này?"

"Đêm qua ta cưỡi Hắc Phong đi dạo một vòng, liền tình cờ tìm được đến đây." Xa Viêm kéo dây cương hướng con ngựa thong thả đi lên đỉnh đồi, nơi có thể nhìn ngắm cả một vùng biển trời xanh ngát.

"Không ngờ ngươi cũng là người biết thưởng thức như vậy." Thiên Phong đưa tay lên che miệng khẽ cười, vốn chỉ là muốn trêu nam nhân một chút, ai ngờ hắn không tức giận cũng chả hưởng ứng, khiến cậu trái ngược cảm thấy thực ngại ngùng. Trải qua một đêm mà thôi, tại sao cậu lại có loại lỗi giác, rằng tên hổ ngốc này đã trưởng thành lên rất nhiều vậy?

Lắc lắc đầu, Thiên Phong quyết định chuyển dời sự chú ý theo tầm mắt về phía xa.

Bao ngày phải làm việc cực nhọc không lương, mùi hương hoa hoà quyện với gió biển dịu mát bây giờ đối với cậu quả thực là một liều thuốc an thần đặc hiệu. Thiếu niên hơi hơi híp mắt, đem toàn bộ thân thể thả lỏng, rồi chẳng biết tự lúc nào, đã vô thức dựa vào lồng ngực rộng lớn ớ phía sau.

Có lẽ là bởi vì tiếng sóng dập dìu, cũng có lẽ là do tiếng vó ngựa lộc cộc vẫn luôn thả chậm bên tai, Thiên Phong thế nhưng không có nghe đến, từ nơi lồng ngực nào đó đang vang lên tiếng tim đập rộn rã từng hồi.

Cúi xuống nhìn tiếu ý an tường trên gương mặt của thiếu niên trong lòng, Xa Viêm nội tâm tương phản chính loạn như tơ rối.

Xúc cảm này rốt cuộc là sao? Hắn đối với thiếu niên... chẳng lẽ đã rung động?

Không! Không thể nào! Hắn tuyệt đối không thừa nhận! Đừng nói hai người họ đều là đàn ông, hắn vẫn chưa quên, cậu còn là nam sủng của Âu Dương Tà!

Đúng, nam sủng, cái chức nghiệp mà hắn từng khinh thường nhất, khinh thường những kẻ không có chút khí khái nam tử, yếu nhược đến mức phải đi bán mình để có thể kiếm ăn.

Thế nhưng... thế nhưng tại sao? Tại sao hắn hiện giờ đứng trước thiếu niên lại không thể dậy nổi chút nào chán ghét? Để y chạm vào cũng không hề cảm thấy được ghê tởm? Thậm chí... thậm chí còn nổi lên ý nghĩ muốn bảo hộ y, muốn ôm lấy y, muốn...

Cảm nhận làn tóc thơm mềm kia theo gió nhẹ phất qua gương mặt, Xa Viêm ánh mắt thâm trầm nhìn thiếu niên giờ này không chút phòng bị tựa trong lồng ngực mình. Hắn muốn... hắn thực rất muốn... đem cả vành tai no đủ kia hàm vào trong miệng! Đem cần cổ trắng nõn xinh đẹp kia hung hăng cắn xuống! 'Chà đạp' đến khi trên thân thể kia toàn bộ đều là dấu ấn của mình mới thôi!

Tựa như con dã thú đang lâm vào đói khát, Xa Viêm lúc này đã dần mất đi khả năng kiểm soát lý trí, hai tay vô thức siết lại, bao trọn lấy thiếu niên trước người. Ẩn sau mảng tối bị tóc mái che phủ, màu đen song đồng bỗng hiện về hoả sắc, nam nhân hơi hơi hé miệng, thực sự hướng bờ vai thiếu niên chậm rãi cúi xuống.

"Hổ ngốc, hổ ngốc, ngươi nhìn xem phía đằng xa kia là cái gì?"

Bầu không khí ám muội xung quanh nháy mắt liền bị một câu này của Thiên Phong mạnh mẽ phá vỡ. Xa Viêm giật mình vội rụt tay lại, bối rối nâng thủ bóp bóp đầu, vừa nãy hắn rốt cục định làm gì?

"Chúng... không phải là chiến thuyền chứ?" Thiếu niên nheo nheo mắt hướng về nơi nào đó ngoài biển, không để ý đến dáng vẻ thất thố của người sau lưng.

"Ngươi nói gì?" Xa Viêm nghe vậy thoáng chốc thanh tỉnh, lập tức dùng nhãn thuật phóng ra xa nhìn kỹ. Quả nhiên là chiến thuyền của Mạc quốc!

"Sao có thể như vậy?" Mạc quốc từ lúc nào đã xây dựng được một hạm đội thuỷ quân lớn đến thế? Xa Viêm đôi mày nhíu chặt, cảm giác có điều không lành.

"Trước đừng nói, chúng ta tạm thời mau trở về trận doanh." Thiên Phong khẽ nắm lấy cánh tay nam nhân, trấn an hắn.

"Ừm." Xa Viêm ăn ý nhìn thiếu niên gật đầu, liền quay ngựa dùng tốc độ nhanh nhất phi về doanh trại.

***

Lập tức gọi các tướng lĩnh đến họp bàn, mọi người vừa nghe thuỷ binh Mạc quốc đã tới, đều không giấu nổi sợ hãi.

Đúng là con đường tiến nhập vào lãnh thổ Khương quốc không chỉ có trên bộ, mà còn tồn tại hải đạo nối liền với biển theo dòng Xích Hà giang, chỉ là địa thế vùng cửa sông này vô cùng hiểm trở, lối đi lại hạn hẹp nên xưa nay Mạc quốc chưa từng dám lựa chọn tiến tới, sao hôm nay lại... Chẳng lẽ, bọn chúng đã biết quân ta lúc này chính thuỷ binh không đủ?

Đương nhiên, nếu quân đội của Xa Viêm cũng được hỗ trợ chiến thuyền, việc lên kế hoạch đối phó đều không phải vấn đề khó, thế nhưng với triều đình Khương quốc hiện giờ đến quân lương còn không chu cấp đủ, bọn họ còn có thể hy vọng vào cứu viện sao?

"Ta có một cách này, không biết có thể dùng được không?" Thiên Phong nãy giờ vẫn lặng đứng bên cạnh Xa Viêm, chống cằm nghe mọi người bàn cãi, đợi khi không khí lại bắt đầu trầm xuống, mới rụt rè cất giọng.

Tất cả không hẹn mà cùng nhìn về phía thanh âm nhỏ, sau hai lần cứu thoát cả đại quân khỏi khốn cảnh tưởng đã là đường cùng, bọn họ đối với ý kiến của thiếu niên đều có vài phần kính ý.

"Theo suy luận của ta, nếu biết lợi dụng địa thế cùng đặc tính của vùng này, chúng ta có thể..." Vươn tay chỉ vào đoạn thuỷ lộ hẹp nhất ngay gần cửa sông, Thiên Phong chậm rãi nói ra kế sách mình vừa mới nghĩ đến.

Không phải cậu am hiểu thuỷ quân hay cách bày binh bố trận, chỉ là khéo sao trong mấy cuốn viết về địa lý thiên văn mà Mạc Y Nhiên tự biên soạn, không biết có phải vì nằm cách rất gần nơi ở của chính mình hay không mà nữ thần y mỗi lần nhắc đến Xích Hà giang đều có miêu tả vô cùng chi tiết. Thiên Phong khi đọc qua phần này, vẫn nhớ rõ đặc điểm lớn nhất của nó, chính là mực nước sẽ hạ rất nhanh khi thuỷ triều rút đi!

Nghe thiếu niên đưa ra gợi ý dùng cọc gỗ dài cắm xuống lòng sông, dẫn dụ quân địch tiến vào vùng chật hẹp, liền có thể dựa vào công dụng của thuỷ triều, chọc thủng chiến thuyền Mạc quốc, đám tướng lãnh bao gồm cả Xa Viêm lông mày từ từ giãn ra, đến cuối cùng không khỏi trợn to mắt khiếp sợ.*

Kế này, quả thực quá hay!

Nhanh chóng phái người đi thực thi theo lời của thiếu niên, Xa Viêm trong vòng mấy ngày đã sắp xếp ổn thoả, chỉ đợi đại địch tiến đến.

Quả nhiên, thuỷ quân Mạc quốc khi vừa chạm bến Xích Hà liền lập tức mắc bẫy, cả chiến thuyền lớn lẫn binh lính đều thương vong hơn nửa, Tiêu vương không còn cách nào phải tạm thời lui quân.

***

"Khốn kiếp!" Tại nơi nào đó trong doanh trại Khương quốc, trái ngược với không khí ăn mừng chiến thắng của binh lính bên ngoài, kẻ đứng trên án lại đập bàn tràn đầy phẫn nộ.

"Thế tử bớt giận." Nhạc Tư Viễn vội vàng quỳ xuống.

"Sao ta có thể không tức giận? Tên nhóc đó, lại một lần nữa phá vỡ kế hoạch của ta! Cứ thế này thì giao ước giữa ta với Mạc quốc khi nào mới có thể thành?!" Không sai, kẻ bấy lâu nay vẫn ngấm ngầm tiết lộ nội tình bên Khương quốc cho Mạc binh chính là Khương Liệt.

"Thế tử, hay là chúng ta cũng đem thằng nhóc đó trừ khử luôn?" Nhạc Tư Viễn chém tay biểu thị giết ý. "Từ lần đầu gặp mặt, thuộc hạ đã cảm thấy y là kẻ không đơn giản, có y ở bên, Xa Viêm liền như hổ thêm cánh, đối với kế hoạch của chúng ta sẽ gây vô vàn trở ngại."

"Ý này của ngươi không tồi." Khương Liệt nghe vậy liền lâm vào suy tư, dù sao hắn từ lâu cũng có ý định ám sát Xa Viêm rồi. "Được, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Tư Viễn, Thương Vân, hai ngươi mau chóng tìm cơ hội, đem cả Xa Viêm lẫn tên tiểu quỷ đó đều giết chết cho ta!" Liền chậm rãi híp mắt:

"Hừ, chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà cũng dám cùng ta đối đầu?" Nam nhân khoé miệng khẽ nhếch lên tiếu ý thâm độc. "Được lắm, lần này ta sẽ cho đôi chủ tớ các ngươi chôn chung một mả!"

"Rõ!" Hai thủ hạ thân tín của Khương Liệt lập tức nhận mệnh quỳ xuống. Nhạc Tư Viễn đương nhiên không giấu được vẻ thích thú khi người gặp hoạ, hắn đối với Thiên Phong dù sao vẫn còn có chút tư thù chưa giải quyết hết. Còn Thương Vân...

Ánh mắt hắn so với tất cả những kẻ đang có mặt ở đây, càng biến sắc lạnh âm trầm.

..............................................................................

Chú thích *: Do tác giả quá lười suy nghĩ và mù binh pháp nên dữ liệu trong chương này được tham khảo từ trận thuỷ chiến trên sông Bạch Đằng của cụ Ngô Quyền ngày xưa, mọi thông tin chi tiết xin liên hệ sách Lịch sử cấp 2 (còn lớp nào không nhớ '_')

..............................................

.

[Tiểu tiểu phiên ngoại]

Rất lâu sau này.

Trên cánh đồng trải đầy hoa cỏ, thấp thoáng ẩn hiện bóng dáng hai người đang cùng cưỡi trên một con tuấn mã.

Thiếu niên ngồi trước, hoàn toàn nằm gọn trong lồng ngực của nam nhân ngồi sau, đưa mắt thoáng đánh giá xung quanh cảnh vật, cảm thấy thật giống một mảnh hồi ức của thuở xa xưa nào đó.

"Hổ ca này, có thể cho ta biết huynh là từ khi nào thích ta được không?" Thiếu niên khẽ ngước nhãn đồng xinh đẹp lên nhìn nam nhân. "Ta nhớ rõ lúc đầu huynh là ghét ta lắm mà. Sao lại tự nhiên thay đổi vậy?" Quả thực, đây chính là điều cậu băn khoăn trong lòng không biết bao lâu nay.

"Từ khi nào ư?" Nam nhân nghe thiếu niên vấn cũng giả bộ tự hỏi, suy nghĩ lâu thật lâu, phải đến khi ai đó không nhịn được sốt ruột nhẹ kéo áo hắn hối thúc hắn trả lời, nam nhân mới mỉm cười nhìn xuống.

"Có lẽ, là từ khi ta bắt đầu muốn đối với em làm những chuyện như vậy..."

"A, huynh làm gì? Sao tự dưng lại cắn tai ta?" Thiếu niên bị kinh hách vội che lấy vành tai đỏ bừng, ừm, không chỉ tai, giờ cả khuôn mặt cũng đỏ, ai ngờ nam nhân thế nhưng lại...

"Ân, cả nơi này cũng muốn cắn." Thừa cơ thiếu niên đưa cả hai tay lên bảo vệ song nhĩ, nam nhân tiếp tục cúi đầu, gặm lấy cần cổ trắng nõn đang không hề phòng bị.

"A... Huynh... Huynh rốt cục muốn làm gì?" Thân thủ muốn đẩy ra cái đầu hổ đang không ngừng liếm mút chính mình đầu vai, thiếu niên lại bị đôi bàn tay thô ráp chẳng biết từ lúc nào đã luồn vào trong vạt áo, thuần thục cướp đi toàn bộ sức kháng cự.

"Đừng... Dừng lại..." Cảm nhận hạ thân phía sau cũng có một thanh sắt cực nóng đang không ngừng thúc đến, hung hăng đe doạ cặp mông non mềm, thiếu niên gấp đến độ muốn khóc đi ra, hai tay nhỏ xinh vô ích kháng cự, luống cuống không biết nên như thế nào ngăn chặn thế công đến từ bốn phía.

"Huynh... Tại sao...? Ta chỉ là muốn hỏi một câu thôi mà..."

"Chẳng phải em muốn biết ta từ bao giờ thích em ư?" Nam nhân dùng đầu lưỡi âu yếm vành tai đang run rẩy, đem hơi thở ấm nóng ngập tràn tình dục phả vào bên trong. "Ta sẽ cho em biết cảm giác của ta khi đó..." Nói rồi, liền dời bàn tay thô lớn đang vuốt ve bờ ngực thiếu niên xuống u kính phía dưới, dịu dàng nắm trụ.

"A..." Thiếu niên không kiềm chế được, thốt lên thanh ngâm yêu kiều.

Nam nhân một tay vuốt ve ngọc hành vừa e lệ thức tỉnh, một tay lần đến nụ hoa cũng đang chớp chớp cặp mắt mông lung hơi ứa nước, cưng chiều đùa giỡn.

"Đừng mà... Hổ ca... Không phải ở đây..." Thiếu niên gắng cất lời van xin cuối cùng. Mọi người trong thôn... sẽ nhìn thấy hết!

"Gọi ta Viêm." Nam nhân có vẻ cũng không thoải mái hơn được bao nhiêu, gương mặt anh tuấn bắt đầu tiết xuất mồ hôi tựa như đang ẩn nhẫn cái gì, bất quá vẫn thật ôn nhu cúi xuống, hôn nhẹ lên bờ môi đang cắn chặt mong ngăn lại những tiếng rên rỉ câu nhân kia.

"Viêm... chúng ta về nhà... được không?"

Ngoan ngoãn nghe theo lời nam nhân, thiếu niên ngây thơ cứ tưởng như vậy sẽ có thể cùng hắn thương lượng, đâu biết rằng tiếng xưng hô này càng khiến đầu hổ kia tăng thêm thú tính, một cái giật tay liền đem mảnh vải vướng víu kia xé rách, thẳng đem cự long xuyên nhập vào tiểu cúc vẫn còn đang ngơ ngác của thiếu niên.

"A..." Không thừa nhận nổi nhất kích bất ngờ này, thiếu niên phản ứng ưỡn người lên một cái, liền lập tức hư thoát đổ gục xuống chiếc cổ phủ bờm của Hắc Phong, hình thành tiên minh thuần khiết, vẻ đẹp khiến bất cứ ai nhìn thấy đều có thể bị chọc cho đui mù.

"A... đừng..." Mím môi nén nhịn những thanh âm xấu hổ đang muốn thoát phá ra, thiếu niên thi thoảng lại giật mình run lên bởi từng cái cắn nhẹ của nam nhân xấu tính muốn lưu lại dấu tích trên tấm lưng non mịn.

Gắng gượng chống thân ngồi dậy, thiếu niên khi ở tư thế này vô tình tạo nên một đường cong tuyệt mỹ, khơi dậy điên cuồng trong mắt nam nhân đang đem cậu chiếm hữu, mỗi lần thúc đều hung hăng đè nát lên hoa tâm, tựa như muốn dồn cả khát khao khi đó lẫn dục vọng bây giờ đều nhồi vào tiểu huyệt bé nhỏ.

"Ha... a..." Thiếu niên cả người lung lay, đôi cánh tay run rẩy nhanh chóng trụ không nổi lại lần nữa muốn gục xuống, thế nhưng có bàn tay nào đó đã lập tức đỡ lấy cậu, kéo cậu vùi nhập vào một bờ ngực ấm áp, tiếp sau đó chính là những nụ hôn cuồng dã rơi xuống, liếm nút, gặm cắn, đem toàn bộ hô hấp nhỏ nhoi cùng hơi sức cuối cùng của cậu đều ngấu nghiến cướp đoạt.

Phải đợi đến khi người trong lòng đã gần như ngất đi, nam nhân mới gầm nhẹ một tiếng phóng thích, hại thiếu niên dù đã bắn không biết bao nhiêu lần giờ cả người vô lực, đáng thương vẫn bị dòng nước ấm nóng kia kích cho co giật không ngừng.

"Huynh... Tên hổ ngốc này!" Thiếu niên tuy vô cùng tức giận, lúc này lại chỉ có thể yếu ớt tựa vào trong ngực nam nhân, tuỳ ý để hắn dùng đôi môi âu yếm lau đi những hạt sương thơm ngọt vương trên đầu tóc mai ướt mềm.

"Được rồi, đừng nóng giận, ta đưa em ra ôn tuyền tắm rửa được không, ân?" Khẽ hôn lên hồng thần sưng đỏ vừa bị mình chà đạp, nam nhân tựa như con mèo làm sai tỏ vẻ biết lỗi, đối thiếu niên nhẹ giọng dỗ dành.

"Nói gì thì nói... Huynh... trước tiên rút vật kia ra cái đã." Cảm giác thanh sắt nọ lại lần nữa cứng rắn, thiếu niên sợ hãi lại thẹn thùng, vội níu lấy áo nam nhân.

"Không cần, cứ để như vậy đi đi, dù sao chúng ta cũng đang ngồi trên lưng Hắc Phong, liền cưỡi nó tới đó được rồi." Nam nhân nhìn thiếu niên mỉm cười.

"Đừng! Huynh không thể...!" Thiếu niên còn chưa kịp kinh hãi, nam nhân đã một tay ôm lấy cậu giữ cậu ngồi vững, một tay kéo dây cương thúc tuấn mã chạy đi. Theo tiếng vó ngựa càng ngày càng xa, thanh âm oán giận của ai đó cũng liền dần được thay thế bằng những tiếng rên rỉ...

..................................................

Tiểu Bạch: Mọi người thấy món quà này thế nào? Có đủ thoả mãn ko? ^^" Vì thấy có 1 số tình yêu cầu chương H mà ta lại ko thể phá vỡ mạch truyện được nên chỉ có thể làm được đến như vầy TT^TT Coi như đây cũng là 1 món quà nhỏ thay lời tri ân muốn gửi tới tất cả những tình yêu vẫn luôn dõi theo ta, ủng hộ ta đến tận bây giờ ^^ Ta nhất định sẽ tiếp tục cố gắng (với điều kiện là có comment làm động lực, hihi)

P/s: Thực sự là viết H vừa dài, vừa chi tiết lại vừa kích thích thực khó, ít nhất là đối với 1 con toàn đạp phải hố thanh thuỷ như ta T_T sẽ cố gắng trong lần sau vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me