LoveTruyen.Me

[ĐM/E-SPORTS] [Drop]Toàn giới e-sports đều nghĩ tôi là thế thân

Chương 20: "Ngọt"

MeiZhi12

Edit: Zhi.

Giữa sườn núi có rất ít người, chỉ thỉnh thoảng có vài con chim bay lượn giữa mây, tò mò nhìn xem hai vòng người trên nền bằng.

Tóc vàng đứng ở trong cùng, bên ngoài hai người trước sau kẹp anh, phòng người ngoài vòng, còn có một người ở ngoài xem hứng thú.

Lưng của Tần Chi Ngộ dính sát vào ngực của Thời Thâm, cố gắng đạt được bảo vệ toàn phương.

Thời Thâm vẫn duy trì trạng thái nhắm mắt, nhưng tay anh vẫn kéo Tần Chi Ngộ, như là dựa vào cậu mới có thể đứng vững vậy.

Tần Chi Ngộ không để ý những chi tiết nhỏ, cậu chắn trước mặt Thời Thâm, và Tiểu Viễn phối hợp, phòng tấn công của Gia Gia và Vân Đình.

Tiểu Viễn dù là tình cờ bị kéo vào vòng, nhưng đã chuyển đổi phái rồi, cũng không thể thân ở Tào Doanh tâm ở Hán.

Hai người phòng thủ chặt chẽ và nghiêm chỉnh, khiến cho bộ đôi đường dưới một góc Thời Thâm áo cũng không chạm được, ngược lại vì tấn công lộ ra chỗ hở, bị kéo vào vòng.

Cho đến khi mọi người đều vào vòng, Hình Thiên mới hắng giọng tuyên bố trò chơi kết thúc.

Tần Chi Ngộ muốn đi tìm ba lô của mình, nhưng bị một lực kéo trên tay kéo lại, mới phát hiện ông chủ chưa buông tay.

Thời Thâm mở mắt, từ từ buông lỏng tay nắm chặt Tần Chi Ngộ.

Tần Chi Ngộ xoa xoa cổ tay đau nhức: "Vừa rồi không chú ý khoảng cách, ông chủ không sao chứ?"

Cậu quan tâm hơn là vấn đề sạch sẽ của ông chủ.

"Không sao." Thời Thâm lắc lắc đầu, ánh mắt rơi vào cổ tay không gọi là to của Tần Chi Ngộ: "Rất đau sao?"

"Không sao hết," Tần Chi Ngộ vẫy vẫy cổ tay, cương quyết chứng minh mình không có vấn đề: "Ông chủ anh cũng không dùng sức kéo lắm."

"Quá gian xảo thật," Tiểu Viễn trong "Bảo vệ ông chủ đại chiến" tấn công rất mãnh liệt, lúc này trên người thêm một lớp mồ hôi, hắn vừa uống nước vừa chỉ trích Tần Chi Ngộ: "cậu đây là trực tiếp đi theo địch a?"

"Mày cũng không khác gì, kéo tao lúc đó lực giống như giết lợn!" Gia Gia phẫn nộ chỉ vào mũi của Tiểu Viễn mắng: "Công kích mạnh như vậy, về sau chơi chiến biên đi?"

Tần Chi Ngộ đối với chỉ trích của Tiểu Viễn lại tỏ ra không để ý, cậu vốn là nghĩ như vậy, lúc này đang cười hì hì nhìn hỗ trợ nhà mình mắng trường trên nhà mình.

Thời Thâm bên cạnh bước lên một bước, Tần Chi Ngộ liếc nhìn anh.

Thời Thâm cúi người lấy chai nước khoáng Tần Chi Ngộ để trên đất, mở ra, nhấm một ngụm, sau đó nhìn về phía Gia Gia, giọng điệu bình thản: "Vừa rồi có một cái là cậu đánh."

Gia Gia sửng sốt, mới phản ứng lại Thời Thâm là đang nói chuyện với hắn, hắn sờ sờ mũi, một khuôn mặt búp bê đầy tâm tư: "Không có a, tôi không có a."

Thời Thâm đối với phản bác không có đáy của Gia Gia dường như không tin, anh mở nắp chai, chỉ vào eo bụng của mình: "Người khác đánh tôi chỗ này đều có chút vất vả, chỉ có cậu thì không."

Gia Gia người chỉ cao hơn 1m7: "..."

Thời Thâm thấu hiểu an ủi: "Không sao, cậu sẽ không vì ngày hôm sau chân trái bước vào căn cứ đã bị đuổi việc."

Gia Gia run rẩy như cái sàng: "..." Ông chủ sẽ không phải là đang nói chuyện cười đi?

Rõ ràng Thời Thâm nói chuyện cười năng lực rất mạnh, cả sân không ai cười được, thấy mơ hồ ông chủ uy hiếp hiện trường Tần Chi Ngộ đều cảm thấy lạnh không chịu được.

Nhưng may mà mục tiêu của cậu cũng gần như đạt được rồi, ông chủ còn chủ động nói chuyện với đội ngũ, còn kể một câu chuyện cười, dù có vẻ không hay lắm, nhưng cũng là một bước tiến.

"Được rồi, ăn cũng ăn rồi, chơi cũng chơi rồi. Phía trước còn một đoạn đường, chúng ta phải lên trước khi trời tối." Hình Thiên mở miệng giải tỏa bầu không khí bị đóng băng của mọi người.

Tần Chi Ngộ vừa chuẩn bị đeo ba lô lên, liền thấy Thời Thâm cúi người nhặt lên ba lô của anh, vung một đường cong hoa lệ đeo lên người mình.

"Ông chủ, để tôi đeo đi." Tần Chi Ngộ vội vàng tiến lên, cố gắng thuyết phục Thời Thâm bỏ cái ba lô nặng trịch này xuống.

Đôi mắt màu hổ phách của Thời Thâm nhìn chằm chằm vào Tần Chi Ngộ, mang cho cậu một cảm giác kinh hãi khó nói, nhưng giọng điệu lại vô cùng ôn hòa: "Vừa rồi cậu đã giúp tôi, có qua có lại."

"Đúng ha," mới vừa cùng Gia Gia tiến hành một hồi đấu khẩu một trận Tiểu Viễn xen vào, nhìn thoáng qua Tần Chi Ngộ, phụ họa Thời Thâm nói: "Cái ba lô này là nặng nhất trong đội của chúng ta phải không? Đổi nhau đeo cũng được, coi như ông chủ thưởng cho cậu vừa mới có hành động làm phản."

"Đó gọi là bỏ tối theo sáng."

Thời Thâm ném xuống một câu, liền bước đi nhanh lên đầu đội, để lại Tiểu Viễn ở chỗ cũ và Tần Chi Ngộ nhìn nhau.

Tiểu Viễn nuốt nước miếng, thận trọng hỏi: "Ông chủ đang đùa à?"

Tần Chi Ngộ sờ sờ cằm giả vờ suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc gật đầu, xác nhận lời nói của Tiểu Viễn: "Có lẽ vậy."

Ông chủ đã quyết tâm làm cu li, Tần Chi Ngộ cũng không ngăn cản, cậu đeo phần vật dụng hai người đi một nửa đường, thật sự hơi mệt, chỉ là...

Ánh mắt của cậu lơ đãng nhìn về Thời Thâm phía trước, rơi vào chai nước khoáng trong tay ông chủ.

Cậu nhớ cái chai nước này mình đã uống qua?

Nếu theo tính sạch sẽ của ông chủ, biết được chuyện này... Tần Chi Ngộ tưởng tượng một cái cảnh tượng, liền thu hồi ánh mắt, quyết định giữ kín miệng.

Hình Thiên từ túi của mình lấy ra một cây gậy leo núi co duỗi, đi ở cuối đội.

Gia Gia chú ý được, tốc độ chậm lại chuyển đến bên cạnh Hình Thiên: "Huấn luyện viên, dùng gậy à?"

"Cái miệng của cậu, chơi hỗ trợ xem như uổng phí nhan tai rồi, nên để cậu mở đoàn hỗ trợ mới đúng." Hình Thiên liếc hắn một cái, dưới chân động tác không ngừng, theo kịp tốc độ phía trước: "Cậu đừng nhìn anh như thế, chờ cậu đến tuổi anh, thân thể có tốt bằng anh còn chưa chắc đâu."

"Tôi một xú chơi game, chắc chắn thể lực không tốt bằng huấn luyện viên anh," Gia Gia mắt quay quắt một vòng, chuyển đề: "Huấn luyện viên anh nói cho tôi biết, chuyện này là ai nghĩ ra vậy?"

Hình Thiên không nói gì, cứ đi tiếp.

"Anh không nói tôi cũng biết, Tiêu Khải Ngộ à." Gia Gia hạ giọng, nhìn thoáng qua Thời Thâm phía trước, còn có Tần Chi Ngộ đi sau anh: "Thật là tình sâu nghĩa nặng..."

"Tiểu Tiêu là thẳng." Hình Thiên không nhịn được cắt ngang: "Trong lòng cậu ta chỉ có game thôi, làm chuyện này cũng là để Mars hòa hợp tốt hơn... Cậu không thấy Thời Thâm cũng chủ động nói chuyện với các ngươi rồi sao?"

"Thật hay giả?" Gia Gia không nhịn được nhìn về phía trước: "Tôi tưởng kịch bản là Chân Hoàn Truyện, hóa ra thực ra là truyện thiếu niên nhiệt huyết?"

"Dù sao trong mắt Tiểu Tiêu, hết thảy đều vì game, chúng ta cũng đừng đoán mò họ nữa." Hình Thiên dựa vào gậy leo núi, đi một bước sâu một bước nông.

Một khoảng nghỉ ngắn như vậy rõ ràng không đủ, chưa được bao lâu thì thể lực mọi người phục hồi lại bị tiêu hao sạch sẽ, đi lên chỉ dựa vào chuyển động máy móc lặp đi lặp lại.

Tần Chi Ngộ dù không còn ba lô trên người, nhưng vẫn mồ hôi đầm đìa, cảm giác bắp chân đều co rút. Vì đội ngũ hòa thuận cùng sống, cậu cảm thấy lần này hy sinh này của mình cảm động trời đất.

Càng leo lên không khí càng loãng, đói bụng cùng mệt mỏi cùng nhau tấn công cơ thể họ, mỗi người trong túi đầu có một miếng bánh nén khô, vừa đi vừa nhai từng miếng nhỏ.

Trên đó gần như không nghe thấy tiếng người, chỉ có tiếng gió, còn có tiếng gió thổi qua cây trên núi xào xạc.

"Tôi bây giờ có chút hiểu tại sao mọi người thích đến hồ ước nguyện để cầu nguyện," Tiểu Viễn lau cái hôi trên đầu, cũng không dám dừng lại: "Leo mãi như vậy, phải có chút đền đáp, coi như tự an ủi mình."

"Chịu đựng qua thời gian khó nhất, thành công cũng gần rồi." Hình Thiên dựa vào gậy leo núi, từ túi lấy ra một chiếc khăn mặt, lau mồ hôi trên trán: "Lát nữa cầu nguyện Mars vào giải thế giới nhé."

"Mơ thì mơ to một chút được không?" Tiểu Viễn giọng kiêu ngạo, như thể đã đạt được mục tiêu của mình: "Vô địch thế giới!"

"Mơ cao quá." Vân Đình đánh giá đơn giản.

"Tôi có thể bây giờ cầu nguyện muốn gậy của huấn luyện viên không? Thật sự rất cần." Gia Gia đặc biệt thực tế đưa ra một yêu cầu, nhưng bị Hình Thiên mặt không biểu cảm từ chối thẳng thừng.

Tần Chi Ngộ nhanh chân theo kịp bước chân Thời Thâm, đi bên cạnh anh, tò mò nghiêng đầu nhìn anh: "Ông chủ sẽ cầu nguyện cái gì?"

Gió thổi qua tóc rối trên trán Tần Chi Ngộ, nốt chu sa dưới mắt trái vì chủ nhân vận động quá mạnh mà đỏ tươi, ánh mắt tìm tòi của cậu khiến hầu kết Thời Thâm bất động thanh âm lên xuống một chút.

"Nói ra sẽ không linh."

Giọng nói của Thời Thâm có chút khàn, Tần Chi Ngộ nghĩ là anh uống nước ít quá, lại nhìn thấy chai nước khoáng trong tay Thời Thâm đã hết, nhưng anh vẫn siết chặt trong tay.

Tần Chi Ngộ lại muốn nói trong ba lô còn có, không cần tiết kiệm thế, lại không muốn nhắc ông chủ nước này là của cậu - sợ ông chủ đột nhiên nhớ ra nước này cậu đã chạm qua.

Đang bối rối không biết nói sao, phía sau truyền đến tiếng ngạc nhiên của Gia Gia: "Nước suối núi!"

Tần Chi Ngộ quay đầu, theo hướng Gia Gia chỉ tay thật sự tìm thấy một dòng nước nhỏ bằng hai cổ tay.

"Nước này có thể uống không? Nếu uống rồi bị tiêu chảy thì sao." Vân Đình nhíu mày, dừng lại, ngửa đầu nghiên cứu nguồn gốc phía trên.

"Biết núi này gọi là gì không? Điềm Thủy Sơn." Hình Thiên từ từ dùng gậy leo núi đi đến, nhìn một cái nguồn nước chảy: "Đừng trách tôi không nói cho các cậu biết, nước này là đặc sản của núi này, nghe nói uống rất ngon."

"Đúng thế." Gia Gia vỗ đùi, dựa vào lan can nhảy qua, cẩn thận đi đến bên dòng suối nhỏ, cúi xuống lấy cốc nước của mình, thử liếm một cái, liền nhếch miệng miệng: "Ngọt."

Vì thế mọi người đều đưa đồ đựng nước cho Gia Gia, còn hình thành một đường dây vận chuyển.

Tần Chi Ngộ nhận được nước từ Tiểu Viễn đưa qua, bất chợt uống một ngụm, mới nhớ ra đây là cái chai mà Thời Thâm cầm trong tay.

"A cái này..." Tần Chi Ngộ nhớ đến tính sạch sẽ của ông chủ liền đau đầu, đang muốn giải thích, chai nước khoáng trong tay bị Thời Thâm lấy đi.

Chưa kịp nói gì, Thời Thâm liền ngửa đầu uống hết nước còn lại.

Tần Chi Ngộ mở to mắt, tay cầm chai nước tạm dừng ở trên không.

Có ý tứ gì? Ông chủ không phải có tính sạch sẽ sao? Hay là anh khát điên rồi, đã quên mất chuyện này?

Ánh mắt hoài nghi của Thời Thâm nhìn về phía cậu, Tần Chi Ngộ ngượng ngùng buông tay, chỉ nén được một câu "Thế nào?"

Thời Thâm cầm chai nước như có suy nghĩ, ánh nhìn dừng lại trên đôi môi ẩm ướt của Tần Chi Ngộ, màu hổ phách của đôi mắt càng trở nên sâu thẳm, giống như một loài động họ mèo nào đó giỏi đi săn.

Một lúc sau, anh trả lời một câu giống như Gia Gia:

"Ngọt."

Tác giả có lời nói:

Thời Thâm: Cậu đã uống qua, ngọt.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me