LoveTruyen.Me

【ĐM/EDIT】Đóa Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 25. Hoa hồng

ArnoPinocchio

Edit: bgnie_oo

11 giờ đêm, chiếc Maybach màu đen lặng lẽ tiến vào biệt thự nhà họ Lục.

Thẩm Kiều đã sớm lên giường đi ngủ, giờ này đã chìm vào một giấc mộng đẹp, nhưng cậu lại bị tiếng gõ cửa của Andy đánh thức.

Cậu còn ngái ngủ, mắt mở to mơ màng nhìn căn phòng tối đen như mực, vẻ mặt thoáng chút ngơ ngác.

Ngay sau đó, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.

Không còn cách nào khác, cậu đành bật đèn, rời khỏi giường, từ từ ngồi vào xe lăn.

Đánh thức cậu dậy nửa đêm như thế, Andy cũng hơi áy náy, nhưng mệnh lệnh từ ông chủ, anh ta không thể không làm.

"Thẩm tiên sinh, xin lỗi đã quấy rầy cậu giữa đêm, Lục tổng đã về, ngài ấy muốn gặp cậu."

Thẩm Kiều khựng lại, rồi gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Andy đưa Thẩm Kiều đến trước cửa phòng của Lục Đình, hơi ái ngại nói: "Tôi không được phép vào phòng của Lục tổng, cậu tự vào đi."

Tay Thẩm Kiều siết lấy tay vịn xe lăn.

Giờ này mà Lục Đình gọi cậu tới phòng, muốn bảo cậu đừng hiểu lầm cũng khó.

Nhưng cuối cùng Thẩm Kiều vẫn không nói gì. Cậu mím môi, nâng tay đẩy cửa, từ tốn lăn xe vào phòng.

Cạch ——

Ngay khi cậu bước vào, cánh cửa phía sau đã bị Andy đóng lại.

Khoảnh khắc ấy, cậu như bị nhốt trong một cái vực sâu tối đen hun hút, không ai biết điều gì đang chờ đợi phía trước.

Trong phòng không bật đèn trần, chỉ có một ngọn đèn ngủ vàng cam đang sáng.

Lục Đình không nằm trên giường mà ngồi trên chiếc ghế cạnh đó. Anh ngửa đầu tựa vào ghế, kẹp điếu thuốc trong tay, đầu lọc đỏ lập lòe cháy sáng.

Mùi rượu lẫn với khói thuốc hỗn loạn phả thẳng vào Thẩm Kiều, khiến cậu không nhịn được mà quay mặt đi khẽ ho.

Tiếng ho nhẹ ấy thu hút ánh mắt của người đàn ông kia. Ngay lập tức, Thẩm Kiều cảm nhận được một ánh nhìn dừng lại trên người mình, lạnh lẽo, không mang theo chút cảm xúc nào, như thể con mồi đang bị dã thú gắt gao theo dõi.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt đó nhanh chóng rời đi, thay vào đó là giọng nói khàn khàn của Lục Đình vang lên: "Cậu tới rồi à."

Thẩm Kiều khẽ đáp: "Nghe quản gia nói, anh tìm tôi?"

"Không được sao?" Anh lại rút thêm một điếu thuốc từ hộp ra.

Từ góc nhìn của Thẩm Kiều, gạt tàn trước mặt anh đã chất đống tàn thuốc, đầy đến mức không đếm xuể. Xuất phát từ sự quan tâm thông thường, cậu nhẹ giọng khuyên: "Lục tiên sinh, hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe."

"Tôi biết chứ......"

Lục Đình ngửa đầu phả ra một làn khói, yết hầu chuyển động lên xuống, "Dù sao thì tim tôi cũng đen cả rồi, phổi có đen thêm cũng chẳng sao."

Anh nhìn thẳng vào Thẩm Kiều: "Cậu sợ tôi lắm à?"

Thẩm Kiều lắc đầu.

"Vậy sao lại ngồi xa thế, sợ tôi ăn thịt cậu sao?"

Thẩm Kiều đành phải đẩy xe lăn tiến lại gần, ngẩng đầu nhìn Lục Đình, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ nghe lời.

"Anh uống say rồi."

Cậu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc quanh anh, cứ vậy mà nói.

"Ừ, say rồi." Lục Đình cười khẽ, giọng ngà ngà không rõ, nghiêng đầu nhìn cậu, "Biết tôi say mà vẫn dám tới gặp, không sợ tôi làm gì cậu sao?"

Thẩm Kiều trong lòng siết chặt, nghiến răng. Anh là ông chủ, tôi nào dám kháng cự anh?

Nhưng cuối cùng vẫn chỉ mỉm cười đáp: "Không sao đâu, Lục tiên sinh muốn làm gì cũng được."

Người đàn ông cao lớn cúi xuống gần cậu, đưa tay nắm lấy cằm cậu.

Thẩm Kiều bị ép ngẩng đầu lên đối diện với anh, hơi thở hai người giao nhau, nơi đầu mũi toàn là mùi khói thuốc và rượu mạnh, thật sự rất khó ngửi.

Lục Đình không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì. Anh cúi sát xuống, lòng bàn tay thô ráp cọ qua cằm trắng của chàng thanh niên, khiến cậu khẽ rùng mình.

Hai người càng lúc càng đến gần nhau, trong khoảng cách chật hẹp và bối rối, anh thậm chí ngửi thấy một mùi hương không thể gọi tên, dường như toát ra từ làn da đối phương, khiến cái đầu vốn đã mơ hồ của anh lại càng thêm hỗn loạn.

"Thật sự... cái gì cũng có thể làm sao?"

Ngón tay của thiếu niên bất chợt siết lại, cụp mắt xuống, "Đúng vậy."

Lục Đình khẽ cười, chầm chậm tiến lại gần, ánh mắt từng tấc quét qua mặt cậu, mang theo sự áp đảo không cho phép cự tuyệt.

Khoảng cách giữa hai người gần tới mức nếu nhìn từ xa, sẽ tưởng như Thẩm Kiều được người đàn ông kia ôm trọn vào lòng.

"Ngẩng đầu lên." Lục Đình nói.

Cơ thể nhỏ bé của Thẩm Kiều nhanh chóng cứng lại gần như không thể nhận ra, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời ngẩng đầu, nhìn anh.

Đôi mắt xám đậm của người đàn ông vì vừa uống rượu mà hơi mờ sương, ánh nhìn ấy khi đặt lên cậu, lại bất ngờ mang theo vài phần sâu lắng hiếm thấy.

Anh cúi mặt xuống, tiến gần hơn nữa: "Vậy... cho tôi hôn một cái được không?"

Thiếu niên không trả lời, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại.

Đó là một tư thế thuận theo.

Nhưng ngay khi môi của Lục Đình sắp chạm tới cậu, cậu đột ngột rụt người lại, quay mặt sang bên, tránh đi.

Lục Đình cúi đầu, nhìn thấy trên mu bàn tay cậu phủ đầy tro bụi.

Anh đứng dậy, dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

"Không thích thì phải nói ra."

Thẩm Kiều theo phản xạ phân bua: "Tôi không có..."

Người đàn ông chỉ tay vào đôi bàn tay đang khẽ run của cậu, không nói gì.

Thẩm Kiều giấu tay vào trong tay áo, nhìn anh: "Anh cũng định không cần tôi nữa sao?"

"Không phải là không cần cậu."

"Vậy tại sao anh không chạm vào tôi?"

Nửa đêm rồi mà câu hỏi này khiến Lục Đình đờ người trong thoáng chốc, thậm chí anh bắt đầu nghi ngờ không biết có phải mình đã say thật rồi không.

"Tôi vẫn chưa đến mức ép buộc người khác phải thích mình."

"Anh không ép tôi."

Thẩm Kiều chần chừ giây lát, cuối cùng cũng vươn tay nắm lấy tay áo anh: "Tôi chỉ là... chưa quen người khác đến gần. Anh không ép tôi, tôi là tự nguyện."

Lục Đình nhìn thật kỹ bàn tay đang bám lên tay áo mình, "Cậu thích tôi sao?"

Thẩm Kiều đáp: "Tôi có thể thích anh."

Lục Đình: "......"

Anh xoa xoa giữa mày, cảm thấy mình đúng là không nên nửa đêm nửa hôm lại gọi cậu tới như này.

Làm loạn một màn như vậy, rượu trong người cũng tỉnh được phân nửa. Nhìn rõ cái người vừa ghét bỏ vừa vẫn cứ tiến sát lại gần mình, Lục Đình đứng dậy, mở cửa sổ thông gió.

Thấy Thẩm Kiều chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, anh tùy tiện tìm một chiếc áo khoác đưa cho cậu: "Khoác vào đi, đêm lạnh."

Thẩm Kiều ngoan ngoãn nhận lấy, khoác lên người.

Tủ quần áo của người đàn ông ngoài vest ra thì vẫn là vest, tìm cho cậu chiếc áo khoác cũng là một chiếc vest rộng thùng thình.

Chất liệu cứng cáp giúp chắn lại luồng gió lạnh lùa vào từ cửa sổ, quần áo có vẻ mới giặt, mùi hương hoa lan thoảng nhẹ mang theo cảm giác khô ráo sau khi phơi dưới ánh mặt trời, cuối cùng cũng xua bớt được mùi thuốc lá và rượu quanh phòng.

Cậu gom lại vạt áo khoác, ánh mắt hơi mơ màng.

Lục Đình dọn sạch tàn thuốc đầy bàn, đứng dậy rót cho mình một ly nước đá, nghĩ nghĩ rồi lại đưa cho Thẩm Kiều một ly nước ấm.

Lúc anh quay lại ghế ngồi, đã không còn cái hơi thở âm trầm vừa nãy, nhưng thần sắc vẫn phảng phất nét u uẩn.

"Tối nay tôi tham dự một buổi tiệc. Trong buổi tiệc đó, tôi gặp người nhà cậu, còn có..."

Anh dừng một chút, "Tống Quắc."

Thẩm Kiều sững người, tay ôm ly nước ấm, nghĩ ngợi một lát, cuối cùng chỉ thốt ra ba chữ:

"Là vậy à."

"Cậu không có gì muốn nói sao?"

"Không có."

Cậu cúi đầu uống nước, "Tôi và họ đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa."

Lục Đình khẽ cười, "Cậu nghĩ thoáng thật."

Thẩm Kiều chỉ khẽ cong mắt, không đáp.

Nhìn thấy nụ cười ấy, Lục Đình bất giác nhớ tới đoá hoa hồng mà anh vừa cắt trong sân.

Ban đêm, trong sân có đèn, nhưng ánh sáng không quá rõ, dưới ánh đèn cam vàng, hình ảnh hiện lên lờ mờ. Gió đêm thổi nhẹ nhàng, những bông hoa mềm mại khẽ lay động, sương đọng trên cánh hoa lấp lánh như sao rơi.

Trước mắt anh, thiếu niên khoác chiếc áo vest rộng hơn một cỡ, tóc dài chưa buộc, xõa xuống vai. Ánh đèn trong phòng cũng không sáng, chỉ lờ mờ chiếu ra gương mặt ấy, đôi mắt cậu cong cong, ánh nhìn như giọt sương trên cánh hồng, tựa ánh sao vừa rơi xuống.

Lục Đình thoáng ngây người.

Gió lạnh lùa vào từ cửa sổ, hương sắc vừa rồi tan biến sạch sẽ.

Lục Đình uống cạn ly nước đá, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, bắt đầu thấy ghét mùi hương trên người mình.

"Tôi đi tắm..." Anh ngước mắt nhìn Thẩm Kiều: " Cậu về phòng đi."

Thẩm Kiều không nói, chỉ lặng lẽ dõi theo anh bước vào phòng tắm.

Đợi đến khi Lục Đình ra ngoài, lại bất ngờ phát hiện cậu vẫn chưa rời đi.

Thiếu niên mặc áo ngủ, đứng trước cửa phòng tắm, tóc ướt sũng dính lên trán. Cậu cầm khăn lau tóc, cụp mắt, nhìn anh rồi cong khóe miệng khẽ cười.

"Sao thế, không định đi, muốn ở lại ngủ cùng tôi à?"

Thẩm Kiều giơ quyển tập thơ trên tay lên, "Anh cần tôi đọc nó không?"

Ánh mắt Lục Đình rơi vào tập thơ trên tay cậu, là quyển hôm trước anh tiện tay đưa cho cậu, vốn đặt trong thư phòng, không biết sao lại nằm trong tay cậu, đã bị lật qua vài trang, có chút nhăn nhẹ.

Anh bật cười, ngồi lên giường, tư thế lười nhác, "Được thôi."

Thẩm Kiều chưa vội đọc, chỉ chỉ mái tóc ướt của anh, "Tôi thấy anh nên làm khô tóc trước đã."

Lục Đình đưa tay sờ lên đầu, sau khi lau qua cũng không còn nhỏ nước, chỉ còn hơi ẩm.

"Không sao, lát nữa nó sẽ tự khô thôi."

Thiếu niên ngồi xe lăn hơi nhíu mày, có vẻ không tán đồng, chẳng qua cậu cũng không nói gì thêm, mở sách, đọc tiếp phần hôm trước còn dang dở.

Giọng cậu vẫn dịu dàng, dễ nghe như trước. Ánh trăng ngoài cửa lay động, Lục Đình dựa vào ánh đèn đầu giường, nhìn gương mặt an tĩnh của cậu, bị cồn xâm chiếm đại não, khó có chút cảm giác mệt mỏi.

Anh cả người nửa dựa nửa nằm trên giường, không biết nghĩ gì, vẫy tay với Thẩm Kiều: "Lại đây."

Thẩm Kiều không thích lắm cái kiểu vẫy tay như gọi cún con ấy, nhưng vẫn nghe lời như cũ tiến tới.

Tiếng xe lăn lăn trên nền nhà vang lên trong phòng.

Cậu dừng lại trước giường, chưa hiểu chuyện gì, liếc nhìn Lục Đình.

"Sao vậy..."

Chưa kịp nói hết, người đàn ông đang nửa nằm bật dậy, cúi xuống áp sát cậu.

Mùi thuốc lá và rượu trên người hắn đã được tẩy sạch bằng nước ấm, chỉ còn lại mùi hương quần áo giống hệt chiếc áo khoác cậu đang mặc, hương hoa lan hòa cùng mùi cỏ xanh thoang thoảng nhẹ.

Thẩm Kiều sững người, theo bản năng lùi lại, nhưng eo liền bị một đôi tay dài mạnh mẽ giữ chặt, kéo cậu từ xe lăn lên.

Ngay sau đó, cả người cậu bị đặt xuống tấm chăn mềm mại.

Lúc nhấc cậu lên, người đàn ông cũng cúi xuống, đầu tựa vào vai cậu, đuôi tóc còn ướt lấm tấm không nghiêng không lệch rơi vào cổ cậu.

Nước ấm từ phòng tắm sau một lúc đã trở nên lạnh, nhỏ xuống khiến Thẩm Kiều khẽ co người.

Rõ ràng là hơi lạnh, nhưng cậu lại có cảm giác như bị thiêu đốt, toàn thân như bị bao trùm bởi một làn hơi thở xa lạ, tim đập hỗn loạn.

Giống như một chú thỏ bất ngờ bị nhốt vào hang sói, vừa lăn một vòng trong ổ, đã dính đầy mùi thú săn mồi.

Nhận thức ấy khiến sinh vật ăn cỏ nhỏ bé này hơi sợ hãi, cơ thể cứng ngắc, muốn trốn chạy, nhưng lại không thể động đậy, chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm Lục Đình.

"Anh làm gì..?"

Lục Đình rất biết điều, dịch cậu vào vị trí thoải mái hơn, cởi áo khoác cho cậu, kéo chăn đắp lại, còn mình thì tìm một tư thế vừa ý, chui vào chăn nằm cạnh, "Cứ tiếp tục đọc đi."

Tập thơ mỏng trong tay Thẩm Kiều bị bóp đến nhàu nhĩ.

"Lục tiên sinh..."

"Ừm?"

Lục Đình ngẩng mắt nhìn cậu, gương mặt quen thuộc ấy giờ đây dỡ bỏ lớp mặt nạ ôn hòa, hiện rõ vẻ lạnh lùng khó gần.

Thẩm Kiều không nói gì nữa.

Cậu vuốt phẳng trang sách nhăn, dưới ánh đèn mờ nhạt bên giường, cúi đầu, tiếp tục đọc.

Người đàn ông bên cạnh nhắm mắt lại, như thật sự đã ngủ rồi.

Thẩm Kiều liếc nhìn hắn một cái, đọc sách đến ngẩn người.

Hai người họ ngồi gần nhau đến mức, chẳng cần cố tình cảm nhận, cậu cũng có thể cảm giác được hơi ấm truyền từ người đối diện sang.

Khác với cơ thể lạnh lẽo quanh năm của cậu, dù cách hai lớp vải mỏng, cậu vẫn cảm nhận được hơi nóng bên cạnh, ấm áp đến kỳ lạ, giống như nhờ hai người ngồi gần nhau, không khí quanh đây cũng trở nên dịu dàng hơn.

Chóp mũi Thẩm Kiều ngập tràn một mùi hương lạ. Hương này giống như chính con người Lục Đình, tưởng là ôn hòa, nhưng trong cốt tủy lại ẩn chứa một sự lạnh lùng thầm lặng, không lời mà từng chút nhuộm lấy cậu.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Kiều cảm giác toàn thân mình như bị phủ kín bởi mùi hương đó, khiến cậu sinh ra một ảo giác rằng bản thân cậu cũng là "vật sở hữu" của đối phương.

Ảo giác ấy khiến cậu vô cùng không quen.

Thẩm Kiều nhíu mày, nhìn khuôn mặt như đang ngủ say của người kia, đặt tập thơ xuống cạnh bên, rồi chống tay lên giường, khẽ dịch người sang hướng khác.

Khi khoảng cách giữa hai người được kéo giãn, cậu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vừa quay đầu lại, đã bắt gặp người đàn ông kia mở mắt trừng trừng, như cười mà chẳng cười, nhìn thẳng vào cậu.

Bóng đêm lặng như tờ.

Thẩm Kiều sau vài giây mới nhận ra bản thân có chút lúng túng. Cậu vội vã cầm lại tập thơ, hơi mất tự nhiên quay mặt đi:
"Anh còn chưa ngủ sao?"

"Lúc nãy ngủ rồi." Giọng Lục Đình khẽ khàng, mang theo một cảm xúc hỗn độn khó gọi tên. "Cậu vừa động liền tỉnh."

Vì cậu vừa di chuyển nên chiếc chăn phủ lên người Thẩm Kiều bị kéo lệch, ánh mắt Lục Đình khẽ đảo qua ống quần trống trơn của cậu.

"Chân của cậu... sao lại thành ra như vậy?"

Thẩm Kiều cụp mắt xuống. Khi thấy ống quần trống rỗng nằm sõng soài trên giường, ánh mắt khựng lại một chút, rồi nhanh chóng dời đi.

Cậu kéo chăn đắp lên như thể không có chuyện gì:
"Gặp tai nạn xe thôi, chỉ có vậy."

"Không cẩn thận à? Hay do tài xế?"

"Không phải do không cẩn thận." Giọng cậu bình thản như đang kể chuyện của người khác. "Là tại tôi."

Cậu mở tập thơ ra, vẫn giữ bình tĩnh hỏi Lục Đình:
"Muốn đọc tiếp không?"

Người đàn ông thu ánh mắt lại, nhắm mắt, mơ hồ "ừ" một tiếng.

Thẩm Kiều cúi đầu, dán mắt vào trang sách. Có lẽ ánh sáng trong phòng không đủ, chữ viết như nòng nọc lượn lờ trước mắt, dần dần trở nên mơ hồ.

Đầu ngón tay cậu siết lấy mép trang. Không khí tĩnh lặng đến mức cậu nghe rõ nhịp thở của chính mình ngày càng nặng nề, trái tim cũng đập loạn không kiểm soát, như thể sắp phá vỡ lồng ngực mà lao ra ngoài.

Giữa cơn hoảng loạn, Thẩm Kiều như nghe thấy tiếng còi xe vang lên, bén nhọn, chói tai vô cùng.
Màng nhĩ rung lên, như thể có thứ gì đó đang rời khỏi cơ thể, nhưng cậu lại không cảm nhận được.

Tiếng người ồn ào vang lên, cậu cố mở mắt trong mớ âm thanh hỗn độn đó.

Trước mắt là ánh nắng chói chang cùng dòng máu ấm đang chảy.

Một màu đỏ phủ đầy bầu trời.

Máu từ trên mặt cậu rơi xuống, làm ướt cả tập thơ.

Thẩm Kiều vươn tay, định lau vết máu đáng ghét đó khỏi trang giấy, nhưng tay cậu cũng bị nhuốm đỏ. Chất lỏng rỉ xuống từ đầu ngón tay, làm cả tập thơ trở nên ướt đẫm màu đỏ máu.

Cậu nhắm mắt, mở miệng đọc, giọng bình tĩnh đến không ngờ:

Ta đánh Giang Nam đi qua

Kia chờ ở mùa dung nhan như hoa sen khai lạc

Đông phong không tới, ba tháng tơ liễu không phi

Ngươi tâm như nho nhỏ tịch mịch thành

Đúng là đá xanh đường phố hướng vãn

Cung âm không vang, ba tháng xuân rèm không bóc

Ngươi tâm là nho nhỏ cửa sổ khẩn giấu

Ta đạt đạt vó ngựa là mỹ lệ sai lầm

Ta không phải người về, là cái khách qua đường.......》

*Tạm dịch:

Ta rong ruổi qua Giang Nam

Gặp dung nhan em nở rộ như hoa sen vào mùa

Đông phong chẳng đến, ba tháng liễu tơ không bay

Tim em cô quạnh như vầng trăng nhỏ

Đường đá xanh dẫn về chiều muộn

Âm cung không ngân vang, màn xuân ba tháng chăng buông

Tim em khép kín sau khung cửa nhỏ

Ta thúc ngựa phi nhanh qua

Là một sai lầm mỹ lệ

Ta không phải người ở lại

Chỉ là một kẻ qua đường...

Sáng hôm sau, khi Lục Đình tỉnh dậy thì Thẩm Kiều đã không còn trong phòng.

Cửa sổ không đóng, gió lạnh buổi sớm lùa vào. Tóc anh vẫn còn ẩm từ tối qua, bị gió thổi qua khiến đầu đau âm ỉ.

Anh xoay người xuống giường, ánh mắt vô thức liếc đến tập thơ đặt trên bàn.

Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh bước tới cầm tập thơ lên, lật đến trang có đánh dấu.

Đó là một bài thơ nước ngoài mang vẻ kiều diễm. Mép trang giấy bị vò đến nhăn nhúm, sau đó lại được vuốt thẳng một cách cẩn thận, để lại vài nếp nhăn dài ngắn không đều.

Anh nhìn bài thơ ấy, bất giác thấy xa lạ, không giống với bài thơ cậu đọc tối qua.

Gió ngoài song cửa khe khẽ vén màn lên, mang đến tiếng trò chuyện từ tầng dưới.

Lục Đình bước tới cửa sổ, nhìn xuống, thấy Thẩm Kiều đang đứng nói chuyện với người làm vườn.

Cậu mặc bộ đồ ở nhà bằng vải cotton đơn giản, tóc dài buộc thành búi tròn sau đầu, từ góc nhìn của anh, nhìn như một cái nấm nhỏ mọc lên từ đỉnh đầu.

Người làm vườn không biết nói gì, cậu hơi mím môi, khẽ nở một nụ cười có phần thẹn thùng.

Trong khoảnh khắc ấy, Lục Đình cảm giác cả người mình như vẫn còn vùi trong chăn ấm đêm qua.
Cảm giác về sự tồn tại của cậu trai kia rất nhẹ, giọng nói không nhanh không chậm, nhưng luôn có thể khiến anh chìm sâu vào giấc mộng dịu dàng...
......

«Đúng lúc nếu đá xanh đường phố hướng vãn.

Cung âm không vang, ba tháng xuân rèm không bóc.

Ngươi tâm là nho nhỏ cửa sổ khẩn giấu.»

......

Tạm dịch:
......

Đúng lúc ấy, những viên đá xanh trên đường phố bắt đầu nguội lạnh.

Âm thanh đàn không còn vang vọng, ba tháng xuân trôi qua mà rèm cửa vẫn chưa được kéo lên.

Trái tim anh như một ô cửa sổ nhỏ, khẩn trương giấu kín.

...

Người làm vườn còng lưng, bắt đầu tỉa tót những bông hồng mới trồng từ đêm qua.

Những bông hoa rực rỡ trông thật đẹp trong mắt người khác, nhưng trong mắt họ, những bông hoa đó chỉ biết hút chất dinh dưỡng của thân cây, và họ không thể không tỉa tót chúng đi.

Thẩm Kiều ngồi bên cạnh nhìn họ làm việc.

Trong tay cậu cầm một cốc sữa đậu nành ấm nóng mà bà giúp việc đã pha từ sáng sớm. Sáng sớm đầu thu mang theo hơi lạnh, cậu cũng không vội uống mà cầm nó trong tay để sưởi ấm.

Lục Cửu lái xe đến cửa để đón Lục Đình đi làm, thấy Thẩm Kiều, anh gật đầu chào, "Sớm."

Thẩm Kiều lịch sự đáp lại, "Chào anh Lục Cửu."

Khuôn mặt sẹo của Lục Cửu dịu lại trong khoảnh khắc, "Cậu luôn dậy sớm như vậy sao?"

Thẩm Kiều nở một nụ cười nhạt, "Hôm nay trời đẹp quá nên tôi dậy sớm."

Lục Cửu nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây và ánh mặt trời đang dần lên từ phía núi, gật gật đầu, "Trời đẹp thật."

Chỉ một ngày, khu vườn đã hoàn toàn đổi khác.

Người thanh niên đang tỉa tót những bông hồng đỏ thắm ở phía trước, cậu rũ mắt xuống, chậm rãi uống một ngụm sữa đậu nành ấm, đầu ngón tay lộ ra màu hồng nhạt.

Cảnh tượng này khiến Lục Cửu có chút xao lòng, anh đứng yên tại chỗ, không muốn vào biệt thự để đối mặt với ông chủ của mình.

Công ty của Lục Đình cách biệt thự khá xa, dù có xe riêng nhưng vẫn yêu cầu Lục Cửu đến đón mỗi ngày.

Vì anh, Lục Cửu mỗi ngày đều phải thức dậy sớm hơn nửa tiếng.

Lục Cửu cau mày, trong lòng tràn đầy oán trách.

Thẩm Kiều thấy Lục Cửu đột nhiên lạnh lùng, có chút không hiểu.

Nhưng nhìn hai người đứng cách nhau một khoảng vừa đủ, một ngồi một đứng, có chút ngại ngùng, cậu liền chủ động tìm chủ đề.
"Anh đến đón ngài Lục đi làm mỗi ngày à?"

Lục Cửu liếc mắt thấy Lục Đình bước ra, liền kìm nén sự oán trách, "Bởi vì Lục tổng mới về nước, tạm thời chưa sắp xếp được tài xế thích hợp, chỉ có thể để tôi đi đón ngài ấy."

"A?" Thẩm Kiểu hơi giật mình, "Là như ngày hôm đó, có một người để lại cho tôi danh thiếp giống như một vị tài xế."

"Anh ta?" Lục Cửu nhàn nhạt nói, "Anh ta sớm đã bị sa thải."

Thẩm Kiều trầm mặc, uống thêm một ngụm sữa đậu nành, không đi hỏi vì sao lại như vậy.

Lục Cửu thấy Lục Đình bước ra, liền im miệng, thành thật rũ mắt, cung kính gọi "Lục tổng".

Vì giấc ngủ ngon lành hôm qua, tinh thần của Lục Đình hôm nay khá tốt. Anh khoác một chiếc áo vest màu khói, cổ tay áo bằng ngọc bích xắn lên, chiếc cà vạt bạc sáng bóng.

Người làm vườn lúc này đã sắp hoàn thành công việc. Anh cầm một bông hồng vừa cắt đưa cho Thẩm Kiều, "Cho cậu này, cậu thích hoa hồng."

Thẩm Kiều nhìn bông hồng trong tay, mắt sáng lên, cậu nhìn quanh tìm chỗ để đặt cốc sữa.

Lục Cửu nhanh tay nhận lấy cốc sữa của cậu, để cho chàng trai cầm lấy bông hoa.

Những chiếc gai nhọn đã được tỉa gọn, cành hoa thẳng tắp, bông hoa hồng xinh đẹp tỏa ra hương thơm ngát. Thẩm Kiều ôm bông hoa vào lòng.

Cậu cúi đầu nhìn nhìn, mi mắt cong cong nở nụ cười.

Mọi người im lặng, ánh mắt của họ dừng lại trên gương mặt của cậu, không ai nói gì, dường như sợ làm gián đoạn nụ cười ấy.

Cuối cùng, Thẩm Kiều ngẩng đầu lên khỏi bông hoa, hỏi Lục Đình, " Lục tiên sinh sắp đi làm rồi sao?"

Lục Đình gật đầu. Nhìn cậu cúi đầu, đôi môi khẽ chạm vào bông hoa, như muốn hôn nó.

Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông khẽ chớp.

Thẩm Kiều không hiểu, nghiêng đầu nhìn anh.

Cậu thấy Lục Đình cúi người, rút một bông hồng từ trong bó hoa của Thẩm Kiều. Đó chính là bông hồng mà Thẩm Kiều vừa chạm vào.

Bông hồng kiều diễm nằm trong tay người đàn ông, anh cúi đầu ngửi, "Cậu có phiền không nếu tôi lấy một bông?"

Những bông hồng xung quanh như đang ngẩng đầu lên dưới ánh nắng mặt trời, tạo nên một khung cảnh đẹp như mơ.

"Không sao ạ."

Cậu đáp.

«......

Ta đạt đạt vó ngựa là mỹ lệ sai lầm.

Ta không phải người về,

Là cái khách qua đường......»

Tạm dịch:
......

Tôi cưỡi ngựa đi tìm những sai lầm đẹp đẽ.

Tôi không phải người trở về,

Mà chỉ là một kẻ qua đường..."
...

Lục Đình cuối cùng cũng nhớ lại câu thơ cuối cùng của bài thơ đó.

Thẩm Kiều mang bó hồng đó về phòng mình.

Cậu tìm một chiếc bình hoa, cắm những bông hồng vào và đặt chúng lên bàn cạnh cửa sổ. Ánh nắng chiếu vào, nhuộm lên những cánh hoa hồng một lớp ánh kim mềm mại.

Thẩm Kiều chống đầu, yên lặng ngắm nhìn bình hoa rực rỡ ấy. Cậu đưa tay chạm nhẹ vào những cánh hoa mềm mại, lòng bàn tay vương chút hương thơm thanh khiết.

Ngón tay cậu vuốt nhẹ cánh hoa, rồi bất ngờ, một chất lỏng màu đỏ tươi chảy ra từ cánh hoa, nhuộm đỏ cả bàn tay cậu.

Người thanh niên ngồi bên cửa sổ, nụ cười vừa rồi đã biến mất, cậu rũ mắt, lạnh lùng nhìn bàn tay mình.

Chất lỏng màu đỏ chảy xuống lòng bàn tay, rồi tí tách rơi xuống tấm thảm trắng trải dưới chân cậu.

Tấm thảm trắng tinh khiết giờ đây bị vấy bẩn bởi một vệt màu đỏ tươi chói mắt. Màu trắng càng làm nổi bật lên màu đỏ rực rỡ ấy.

Thẩm Kiều nhìn vào vệt màu đỏ tươi, hơi thở của cậu trở nên gấp gáp.

......

Andy đang kiểm tra danh sách nguyên liệu cần dùng cho bữa tối hôm nay ở tầng dưới thì quay lại và thấy chàng thanh niên đang ngồi gần cửa, nhìn anh chằm chằm.

Anh ta buông tờ giấy xuống, "Thẩm tiên sinh, có chuyện gì vậy?"

Thẩm Kiều mím môi, nở một nụ cười ngượng ngùng, "Xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi muốn hỏi phòng giặt ở đâu?"

Cậu ta chỉ vào tấm thảm, "Tôi đã làm bẩn nó rồi."

Andy nhìn xuống tấm thảm, là tấm thảm mà chàng thanh niên đang ngồi. "Vứt vào thùng rác trong phòng là được, sẽ có người đến dọn."

Thẩm Kiều nói, "Tôi không muốn làm phiền người khác, hơn nữa tôi rảnh rỗi nên muốn tự làm."

Thấy cậu nói vậy, Andy cũng không nói gì thêm, bảo người hầu dẫn cậu đến phòng giặt.

Trùng hợp thay, người hầu mà anh chỉ định lại chính là người mà anh đã sai đi dọn phòng cho Thẩm Kiều hôm đó.

Đối phương là một cô gái, trông còn khá trẻ.

Khi Tô Âm được Andy tuyển vào vì sự giới thiệu của Thẩm Kiều, có thể thấy rõ cô ấy rất vui mừng.

Cô ấy tưởng rằng sẽ được đẩy xe lăn cho cậu thanh niên, nhưng bị từ chối và đành phải đi trước dẫn đường cho cậu.

"Thực ra, cậu đem vứt quần áo vào thùng rác cũng không có việc gì. Biệt thự lớn như này có rất nhiều người hầu, việc làm cũng chẳng có nhiều mà mỗi tháng lại được trả lương khá cao."

Thẩm Kiều bật cười vì lời nói của cô. "Ai mà lại ghét bỏ việc được trả lương cao để sống nhàn hạ chứ?"

Cậu cười lên, và Tô Âm cảm thấy cả hành lang như sáng bừng lên.

"Đúng vậy, chính là tôi." Cô ấy cười ngượng ngùng, "Có lẽ vì tôi sinh ra đã không chịu ngồi yên một chỗ. Nhận lương cao mà không làm gì cả thì trong lòng thấy áy náy."

Thẩm Kiều cũng cười đùa đáp lại, "Chắc chắn ông chủ rất thích có một nhân viên như cô."

Tô Âm nhìn cậu, thấy cậu hôm nay trông tươi tắn hơn mọi ngày. Cô im lặng một lúc, thẳng đến khi cậu có chút nghi hoặc, cô mới hoàn hồn, chỉ về phía trước, "Đây... Đây là phòng giặt."

Thẩm Kiều cầm tấm thảm trắng, gật đầu với cô, "Được rồi, cảm ơn cô."

Cô rất vui vì có thể nói chuyện với mỹ nhân xinh đẹp này, nhưng không ngờ cậu lại rời đi nhanh như vậy. Cô nhiệt tình nói, "Hay là tôi ở lại giúp cậu? Nếu cậu không biết làm gì thì có thể hỏi tôi."

Cô ấy nhiệt tình đến mức khiến Thẩm Kiều hơi ngạc nhiên. Tuy nhiên, cậu cũng không từ chối lời đề nghị của cô.

Tô Âm nhìn tấm thảm trong tay cậu, hơi khó hiểu, "Tôi thấy tấm thảm này rất sạch mà, không có chỗ nào bị bẩn cả."

Cậu nhìn thẳng vào cô, giọng nói dịu dàng, "Có thể là tôi đã vô tình làm bẩn nó lúc nào đó."

Khi cậu nói vậy, tấm thảm trong tay cậu xô lệch một chút, lộ ra một vết bẩn màu đỏ ẩn giấu bên dưới.

Vết bẩn đó rất nổi bật trên nền trắng của tấm thảm.

Tô Âm đang định mở máy giặt thì đột ngột dừng lại
.
Cô nhìn tấm thảm bị nhuộm đỏ, chợt nhớ đến chiếc quần ngủ bị cắt rách và nhuốm những vết đỏ li ti mà cậu đã ném vào thùng rác hôm đó.

Những vết đỏ ấy cũng giống như vết bẩn trên tấm thảm này, vô cùng rực rỡ và đáng sợ.

Tâm trí Tô Âm trở nên hỗn loạn.

Thấy cô đứng yên không nhúc nhích, Thẩm Kiều hơi do dự hỏi, "Bị hỏng rồi sao?"

"À... Không có."

Tô Âm vội vàng mở máy giặt, nhìn tấm thảm nhuốm đỏ trong tay cậu, trái tim cô đập loạn xạ.

Tô Âm nhìn Thẩm Kiều, như thể vô tình hỏi, "Tấm thảm đó sao lại bị dính màu đỏ? Có phải ai đó bị thương không?"

Thẩm Kiều liếc mắt, không hề che giấu, "Không có gì đâu, chỉ là bị dính chút nước màu của cánh hoa hồng thôi."

"Ồ, ra là vậy..." Tô Âm cười gượng gạo, "Để tôi giúp anh mang nó đi giặt nhé."

Nói rồi, không đợi Thẩm Kiều phản ứng, cô đã cầm lấy tấm thảm.

Tô Âm cúi đầu, dùng tay chà xát mạnh lên vết bẩn nhưng không có gì thay đổi. Sau đó, cô ngửi ngửi nhưng không ngửi thấy mùi máu, chỉ có một mùi hương hoa hồng rất nhẹ.

Khi nhìn kỹ hơn, cô nhận ra vết đỏ rất nhạt, chỉ vì tấm thảm màu trắng nên mới trông nổi bật như vậy.

Tô Âm thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy ném tấm thảm vào máy giặt và cài đặt chương trình, "Được rồi, nửa giờ sau quay lại lấy là được."

Rõ ràng là cậu đã nói sẽ tự làm, nhưng cuối cùng lại để người khác làm giúp. Thẩm Kiều không nói gì, chỉ cảm ơn cô ấy và cùng nhau rời khỏi phòng giặt.

Có lẽ vì còn trẻ nên Tô Âm rất hoạt bát, cô nói chuyện ríu rít như một chú chim nhỏ.

Cô nghiêng đầu, vừa kể về những con chim mà cô từng thấy, vừa lén lút quan sát khuôn mặt của cậu.

Một mỹ nam như vậy, nhìn thêm một giây cũng là lời lãi.
"À mà này, sao tấm thảm của cậu lại bị dính nước hoa hồng vậy?"

Họ không biết Thẩm Kiều là ai, nhưng nhìn vẻ ngoài trẻ trung của cậu, nếu gọi cậu là "Thẩm tiên sinh" thì nghe có vẻ già quá. Vì vậy, họ thường gọi cậu là "tiểu thiếu gia".

Thẩm Kiều dừng xe lăn lại, "Lúc cắm hoa hồng vào bình, không may làm nghiền nát cánh hoa nên mới bị dính vậy."

"Còn có... không cần gọi tôi là tiểu thiếu gia nữa, gọi tên tôi thôi."

Tô Âm không đồng ý, "Làm sao được, không phù hợp quy tắc."

Thực ra, họ đều không gọi cậu là tiểu thiếu gia, mà thường gọi cậu là "hoàng tử bé".

Cô nghĩ rằng nếu trên đời có hoàng tử thì chắc chắn sẽ giống cậu. Đẹp trai, dịu dàng, như một bông hoa hồng được chăm sóc tỉ mỉ.

Nhưng tiếc là...

Ánh mắt cô dừng lại trên đôi chân của cậu, trong lòng tràn đầy sự xót xa.

"Làm sao tôi có thể là thiếu gia được..."

Xe lăn lướt qua hành lang, bên cạnh có một cây xanh.

Những chiếc lá xanh um tùm che phủ lấy bóng đèn trên trần nhà, tạo ra những vệt bóng tối dài trên mặt cậu.

Từ góc độ của Tô Âm nhìn lại, bóng tối bao trùm khuôn mặt cậu, khiến cậu như đang bước vào một bộ phim đang tới thời điểm hạ màn.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me