LoveTruyen.Me

Dm Edit Drop Toi Xuyen Thanh Nam Chu Trong Van Mary Sue Sau Do Toi Cong

Tô Bạch trở lại phòng nhanh chóng tháo phụ kiện trên người rồi tắm rửa, sau đó nhanh chóng chui vào ổ chăn ấm áp .

Thân thể bị chăn ấm áp mềm mại bao quanh Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến lời dặn dò của Lục Văn Tông hắn cũng không xem kịch bản, trực tiếp nằm xuống ngủ.

Nhưng mà một giấc ngủ này ngủ đến cũng không an ổn, chịu lạnh nửa ngày thân thể từ trong ra ngoài đều lạnh, như thế nào cũng không quá ổn ,lăn lộn hơn nửa ngày mới ngủ được .

Nửa đêm, Tô Bạch mơ mơ màng màng mở to mắt.

Đầu vừa đau lại nhứt , giọng nói tựa như muốn bốc khói, cả người nóng bỏng.

Tô Bạch rất khó chịu, hắn từ nhỏ được trong nhà hảo hảo nuôi dưỡng cũng không chịu bất kì khổ nào , rất ít sinh bệnh, giờ phút này một khi phát sốt thân thể liền không được.

Hắn khó chịu thở dốc, cả người cũng không còn sức lực.

Ban đêm thực an tĩnh, trước mắt đen nhánh một mảnh, người thời điểm sinh bệnh dưới tình huống nếu là chung quanh không có ai chiếu cố, thực dễ dàng sinh ra cảm giác toàn thế giới vứt bỏ , hiện tại Tô Bạch chính là như vậy.

Hắn mím môi, cố sức sờ soạng lấy di động từ dưới gối đầu, hắn miễn cưỡng mở ra một con mắt, vào danh bạ tìm số Trương Nhiêu .

Trương Nhiêu ghi chú là cái gì nhỉ ?

Tô Bạch vì sốt thành ra đầu óc chậm nửa nhịp, nửa ngày mới nhớ tới hắn ghi chú Trương Nhiêu là củ cải hố to.

Sốt đến muốn hoa cả mắt , hắn mơ mơ màng màng nhấn gọi .

......

Lục Văn Tông đang ngồi ở trước bàn xem văn kiện, văn kiện thật dày không chút cẩu thả ,phân loại bày biện ở trước bàn, rất nhiều đều yêu cầu hắn ký tên, hắn ban ngày đóng phim buổi tối hồi khách sạn xử lý công việc .

Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng xoạt xoạt của giấy bút ,trong không khí có loại trầm tĩnh ý vị.

Lúc này di động đột nhiên vang lên, Lục Văn Tông cầm lấy di động,  là Tô Bạch gọi tới .

Lục Văn Tông hơi kinh ngạc, nhìn thời gian, lúc này đã là rạng sáng 1 giờ rồi .

Giữa mày khó phát hiện mà chau lại .

Qua một lúc , hắn vẫn là nhấn nghe máy .

"Trương Nhiêu a,đầu tôi đau quá hình như là phát sốt, cậu có thể mang theo hòm thuốc lại đây một chút không?" cả người Tô Bạch vô lực thanh âm trở nên mềm mại, lại kéo dài quá âm, nếu không phải tiếng nói của hắn khàn khàn ngữ điệu cơ hồ như là làm nũng.

Đồng tử Lục Văn Tông sâu thẳm, đáy mắt bình tĩnh xem kỹ.

Phản ứng đầu tiên của hắn chính là Tô Bạch cố ý, loại chuyện này hắn trải qua rất nhiều.

Nhưng hắn ngay sau đó đánh mất cái ý niệm này, hắn có thể nhìn Tô Bạch không phải loại người tâm cơ , Tô Bạch cũng không cần thiết lừa hắn.

Ngắn ngủn vài giây trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm, nghĩ đến khoảng cách của Trương Nhiêu , Lục Văn Tông không hề do dự, đứng dậy rời đi khỏi phòng.

Tô Bạch cầm điện thoại nói nửa ngày, đối diện lại một câu chưa nói, hắn phỏng chừng Trương Nhiêu hẳn là đã từ trên giường bò dậy.

Đang muốn ngắt điện thoại, Tô Bạch liền nghe thấy chuông cửa vang lên, đồng thời trong điện thoại truyền đến tiếng nói trầm thấp.

"Mở cửa."

Tô Bạch cũng bất chấp Trương Nhiêu như thế nào mà đến nhanh như vậy, cố sức từ trên giường bò dậy, lảo đảo lắc lư đi đến trước cửa mở cửa.

Cửa phòng mở ra, Tô Bạch thấy mặt của thân ảnh cao lớn cầm theo hòm thuốc , đầu hắn nóng lên mà ngẩn người.

"Lục lão sư, như thế nào là anh?" Hắn hỏi.

Lục Văn Tông trực tiếp bước đi vào trong, thanh âm trầm ổn lạnh lùng, "Lại đây đo nhiệt độ cơ thể, nếu sốt cao trực tiếp đi bệnh viện."

Hắn đem hòm thuốc mở ra lấy ra nhiệt kế, thấy Tô Bạch không lại đây, hắn quay đầu lại.

Tô Bạch cố sức đỡ tường đi về hướng bên này ,thân thể thoạt nhìn thực gầy yếu.

Lục Văn Tông giữa mày hơi chau lại, ý thức được chính mình quá nóng nảy, hắn không có nhiều kinh nghiệm chiếu cố người bệnh .

Trầm ngâm một lát, hắn đi đến bên người Tô Bạch trực tiếp đem người chặn ngang bế lên, Tô Bạch hoảng sợ, theo bản năng ôm sát cổ Lục Văn Tông.

Làn da Lục Văn Tông lạnh căm căm, làm Tô Bạch hơi chút dễ chịu không ít, hắn nhịn không được muốn dính sát lên người Lục Văn Tông hơn .

Trên người Lục Văn Tông mang theo hương khí mát lạnh ,thời điểm hắn đóng phim đã ngửi được ,thực sạch sẽ, mang theo một chút lạnh ráo.

Giờ phút này Tô Bạch nghe được mùi hương như có như không trên cổ Lục Văn Tông đại não hỗn loạn rõ ràng một chút.

Cảm thụ được thể trọng người trong lòng ngực, Lục Văn Tông nhíu mày.

Quá nhẹ.

Đem người đặt ở trên giường, bàn tay Lục Văn Tông nhẹ nhàng đẩy ra tóc mái Tô Bạch , lộ ra cái trán trắng nõn bóng loáng .

Mép tóc , vầng trán Tô Bạch lớn lên rất đẹp, cùng ngũ quan tinh xảo hợp lại càng tăng thêm xinh đẹp, toàn mặt lộ ra so với ngày thường nhìn còn muốn xinh đẹp hơn, giờ phút này Tô Bạch mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt chung quanh một vòng hồng hồng, có loại yếu ớt mỹ cảm.

Lục Văn Tông động tác phóng nhẹ không ít, cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể của Tô Bạch .

39.2 độ, sốt cao.

Lục Văn Tông nhấp môi, không chút do dự cầm lấy di động, "Chúng ta đi bệnh viện."

"Đừng, tôi không thể đi bệnh viện!" Tô Bạch vừa nghe liền luống cuống, gắt gao lôi kéo Lục Văn Tông  không cho hắn đi.

Lục Văn Tông sắc mặt hơi trầm xuống, quay đầu lại nhìn về phía Tô Bạch.

Tô Bạch vội vàng nói: "Tôi uống thuốc hạ sốt là được , bà ngoại của tôi thân thể không tốt, tôi không muốn để cho bà ngoại nhìn thấy tin tức tôi nhập viện được !"

Mặt Tô Bạch đỏ lên, trong mắt ướt dầm dề, nhìn đáng thương cực kỳ.

Lục Văn Tông do dự.

"Xin anh." Tô Bạch lôi kéo Lục Văn Tông , khẩn trương nhìn hắn.

Cầu người liền phải có thái độ cầu người , Tô Bạch thanh âm thực mềm.

Lục Văn Tông bình tĩnh nhìn hắn một lúc, thanh âm nhẹ đi bất đắc dĩ nói: "Nếu sáng mai không hạ sốt, cần thiết đi bệnh viện."

Tô Bạch nhẹ nhàng thở ra, "Vâng."

Tên Lục Văn Tông cùng củ cải hố to ở sát nhau, vừa rồi khẳng định gọi lộn số, không nghĩ tới Lục Văn Tông cư nhiên nguyện ý mặc kệ đêm tối mà đến đây, cái này làm cho trong lòng Tô Bạch ấm áp rất nhiều,như có cảm giác thân thiết từ rất lâu rồi .

Thật là người đẹp trai lại tốt bụng .

Bất quá hắn cũng là thật sự không nghĩ đi bệnh viện.

Lục Văn Tông là lần đầu tiên chăm sóc người bệnh, lấy nước và thuốc , sau đó liền đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm đưa thuốc cho Tô Bạch .

Tầm mắt trên đỉnh đầu muốn  xem nhẹ cũng khó, đại não Tô Bạch bởi vì vừa rồi nói chuyện lại thanh tỉnh không ít, thành thành thật thật uống thuốc.

Toàn bộ quá trình Lục Văn Tông đều nhìn chằm chằm Tô Bạch uống thuốc , đợi Tô Bạch uống xong Lục Văn Tông không muốn nén lại nữa , trước khi đi lạnh lùng nói: "Sáng mai 7 giờ tôi sẽ lại qua đây."

Tô Bạch gật đầu, chân thành nói cảm ơn .

Thấy đối phương đã xoay người, hắn chống đở thân thể đi vào phòng tắm.

Tính hắn tuỳ hứng lại ương bướng , bởi vì phát sốt thân thể ra một thân mồ hôi lạnh, không tắm rửa thật sự là khó chịu muốn chết, nếu như không tắm đêm này không thể ngủ được .

Hắn tính toán nhanh chóng đi tắm nước ấm, trong phòng cũng không lạnh, thích hợp dùng nước ấm tắm rửa còn có thể nhanh chóng hạ sốt.

Lục Văn Tông đang muốn đẩy cửa đi ra, liền nghe thấy thanh âm phía sau ,hắn quay đầu lại liền thấy Tô Bạch đang ở đẩy cửa nhà vệ sinh .

"Cậu làm cái gì?" Hắn dừng lại bước chân.

"Tôi muốn tắm rửa."

Lục Văn Tông mày nhăn càng khẩn, không tán đồng mà nhìn hắn, nhưng mà Tô Bạch đã đẩy cửa phòng vệ sinh ra mà đi vào rồi .

Trầm mặc một lát, hắn rốt cuộc không ra khỏi phòng, mà là đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, giọng hắn lạnh nhạt, "Có việc thì kêu tôi "

Trả lời hắn chính là tiếng nước từ phòng vệ sinh truyền đến, còn có Tô Bạch mềm mại một câu cảm ơn.

Tâm tình không thể hiểu được nôn nóng, Lục Văn Tông luôn là nhịn không được mà cứ nhìn về hướng nhà vệ sinh , xác nhận bên trong không xảy ra chuyện gì mới thu hồi ánh mắt.

Ý thức được hành vi chính mình hắn nhéo nhéo thái dương, không nghĩ ra chính mình vì cái gì sẽ tự mình lại đây, rõ ràng có thể trực tiếp nói cho Tô Bạch gọi lộn số, làm hắn một lần nữa gọi lại người đại diện.

Thậm chí ngay cả vừa rồi cũng hoàn toàn có thể xoay người rời đi, mặc kệ hắn chết sống.

Lục Văn Tông thở ra một hơi.

Không nên lo chuyện bao đồng như vậy, không có lần sau.

Tiếng nước trong phòng vệ sinh không đến vài phút liền ngừng, truyền đến tiếng dép lê lẹp xẹp .

Thấy đối phương không có việc gì, Lục Văn Tông đứng lên chuẩn bị rời đi, một giây sau lại nghe được bên trong truyền đến tiếng vang thật mạnh ,là tiếng xương cốt nện ở trên nền gạch .

Không có chút do dự Lục Văn Tông đẩy cửa liền vọt vào ngay sau đó hô hấp cứng lại.

Tô Bạch vừa rồi không đứng vững té ngã một cái, giờ phút này mới từ trên mặt đất đứng lên.

Trong phòng tắm hơi nước tràn ngập, áo tắm trên người Tô Bạch hoàn toàn rơi xuống, lộ ra cơ thể tuyết trắng , trước ngực hơi đỏ hồng giống như mới vừa ngắt lấy anh đào, yêu dã lại sắc khí, toàn thân không có một chút thịt thừa, vòng eo tinh tế non mềm, phảng phất chỉ cần nhéo một cái liền đứt ra.

Tô Bạch môi thực hồng, làn da tái nhợt .Tóc đen ướt dầm dề.

Giọt nước không ngừng nhỏ giọt lên người hắn, từ trước ngực chậm rãi lăn xuống phía dưới thẳng đến hoàn toàn đi vào bên hông áo tắm dài, phản xạ ánh sáng mang theo cực hạn dụ hoặc.

Tô Bạch thật vất vả đứng vững, liền thấy Lục Văn Tông đứng ở cửa, dáng người cao lớn che đậy ánh đèn, tròng mắt hắn sâu thẳm, giống như ánh mắt của dã thú mơ ước con mồi, mang theo tính nguy hiểm xâm lược nào đó .

Hắn sửng sốt, chờ hắn lại nhìn lại liền thấy Lục Văn Tông thần sắc lương bạc, cùng ngày xưa không có gì khác nhau.

Xem ra vẫn là sốt đến mơ hồ.

"Tôi không có việc gì, chỉ là trượt chân." Tô Bạch lắc lắc đầu, tùy tay đem quần áo kéo lên.

Lục Văn Tông nâng lên mí mắt, nhìn hắn đem áo tắm dài kéo lên, bất động thanh sắc dời đi ánh mắt.

"Tôi đi đây." Hắn tiếng nói có điểm ách.

Tô Bạch sau khi tắm rửa xong ngoài ý muốn cảm giác tốt lên không ít, phỏng chừng vừa rồi hắn như vậy có lẽ nguyên nhân là hắn ngủ đến mơ hồ.

Hắn chân thành nói, "Hôm nay thật là cảm ơn Lục lão sư! Làm phiền anh rồi!"

Lục Văn Tông gật đầu, xoay người rời đi.

Cửa phòng hoàn toàn đóng lại, trong nhà một lần nữa khôi phục tĩnh mịch.

Tô Bạch nhìn cửa phòng đóng hoàn toàn , ấn tượng trong lòng đối với Lục Văn Tông tăng thêm nhiều phần .

Thật là cái người tốt miệng dao găm tâm đậu hủ .

*

Buổi sáng 7h hôm sau, chuông cửa phòng Tô Bạch đúng giờ vang lên.

Hắn biết Lục Văn Tông buổi sáng sẽ qua tới, cố ý trước tiên đo nhiệt độ cơ thể, thấy đã hạ sốt mới thở phào một hơi.

Một lần nữa khôi phục khỏe mạnh, Tô Bạch vui vui vẻ vẻ mở cửa cho Lục Văn Tông .

Cửa vừa mở ra, Lục Văn Tông thấy ánh sáng cả phòng chiếu vào trên mặt Tô Bạch, đối phương cười mi mắt cong cong, cùng dáng vẻ suy yếu đáng thương tối hôm qua cơ hồ khác nhau như hai người.

"Lục lão sư hảo!" Tô Bạch mỗi lần thời điểm cùng hắn chào hỏi âm cuối đều sẽ giơ lên, nghe tới phá lệ có sức sống.

Lục Văn Tông gật đầu, một lần nữa đo nhiệt độ cơ thể Tô Bạch thấy xác thật đã hạ sốt, hắn đứng dậy rời đi.

"Trợ lý mới vừa đem bữa sáng đưa tới, nếu không anh ở lại cùng tôi ăn đi!" Tô Bạch chờ mong nhìn hắn.

Lục Văn Tông lắc đầu, "Tôi ăn rồi "

"Vậy được rồi!" Xem ra Lục Văn Tông dậy thật sớm.

Tô Bạch cũng không thất vọng, vui tươi hớn hở đem người tiễn đi.

Một giờ sau, Tô Bạch thần thái sáng láng tới phim trường, chung quanh nhân viên công tác không ngừng cười cùng hắn chào hỏi.

Vừa mới bắt đầu nhân viên công tác khác đều cho rằng Tô Bạch thật không tốt ở chung, bất quá trải qua mấy ngày nay tiếp xúc, bọn họ phát hiện Tô Bạch cùng trong tưởng tượng không quá giống nhau.

Một chút làm giá đều không có, kỹ thuật diễn cũng không kém giống trong lời đồn, còn thường xuyên hào phóng mời mọi người uống trà sữa.

Nhân viên công tác trong đoàn phim đều rất thích hắn.

Tô Bạch lại lần nữa đi vào phòng hóa trang, hôm nay quần áo là một bộ trăng non sắc cẩm văn hàng thêu trường bào Quảng Đông, chi tiết phức tạp tinh xảo, đầu đội bạch ngọc quan, thể hiện ra đầy đủ thân phận thế gia công tử.

Bối cảnh phân đoạn diễn lần này là ở thanh lâu, Triều Thanh cùng người trong nhà nói muốn làm bộ khoái ,phụ thân hắn chết sống không cho, vì thế tâm tình không tốt cùng Tiền Hưng đi thanh lâu uống rượu, còn tìm mấy cái tiểu quan.

Kết quả hắn uống say, xuống lầu muốn đi WC lại đụng phải hầu gia Cung Thành Trụ.

Triều Thanh uống rượu đến ngốc trực tiếp đem Cung Thành Trụ trở thành tiểu quan, lôi kéo tiểu hầu gia đến bên người xong đó giở trò đùa giỡn một phen.

Phân đoạn diễn lần này tương đối khảo nghiệm kỹ thuật diễn của Tô Bạch , Tô Bạch ngày thường vừa uống liền say, mà say liền ngủ, với hắn mà nói diễn con ma men đùa giỡn người khác là cái khảo nghiệm không nhỏ, Tô Bạch đã chuẩn bị NG vài lần, thậm chí chuẩn bị tâm lí bị đạo diễn mắng

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me