Dm Edit My Nhan Khoc Nhe Khong Muon Tro Thanh Van Nhan Me
Giang Chiêu khi quá căng thẳng sẽ bị đau dạ dày. Cậu ôm lấy bụng, đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh gần đó, định rửa mặt để tỉnh táo hơn.Nước lạnh từ vòi chảy ra ồ ạt, mạnh mẽ, làm bắn tung tóe lên bề mặt bồn rửa.Cậu vốc nước mát rửa mặt, rồi cúi xuống nhìn, phát hiện vạt áo dưới của mình đã bị ướt vì đứng quá gần bồn rửa.Giang Chiêu đưa tay nhấc vạt áo lên, ánh mắt vô tình lướt qua, rồi bất giác khựng lại. Cậu ngẩng đầu nhìn vào gương.Trong chiếc gương sạch sẽ không chút tì vết, một đoạn nhỏ ở phần eo của cậu lộ ra. Trên làn da trắng muốt ấy hiện rõ một vết thương tròn, đều đặn như được cắn bởi thứ gì đó.Khoảnh khắc nhìn thấy dấu vết tròn ấy, toàn thân Giang Chiêu như đông cứng lại.Cậu không thể nhầm lẫn được, đây chính là vết thương xuất hiện trong cơn ác mộng đầu tiên khi cậu đặt chân đến thế giới này. Trong giấc mơ kỳ quái, kinh dị ấy, một con quái vật vô danh đã cắn cậu đúng chỗ này.Cậu chắc chắn không thể nhầm...Nhưng đó rõ ràng chỉ là cảnh trong mơ, tại sao lại xuất hiện trên cơ thể cậu ngoài đời thực?Hiện tại, chỉ có hai giả thuyết được đặt ra trước mắt cậu:Một là, bây giờ cậu vẫn đang mơ.Hai là...Có thứ gì đó đã lợi dụng lúc cậu ngủ để để lại dấu vết này trên người cậu.Bất kể là giả thuyết nào, Giang Chiêu đều bản năng không muốn tin.Yết hầu cậu khẽ chuyển động, buông lỏng vạt áo trong tay, cố gắng tự thôi miên rằng vết thương này có thể chỉ là vô tình bị trầy xước mà thôi.- Biết đâu đúng là như vậy? Có khi mình đã suy nghĩ quá nhiều.Cậu tự lừa dối bản thân, nhưng bàn tay vẫn vô thức siết chặt vạt áo.Tốt nhất đừng là một trong hai giả thuyết đó.Khi Giang Chiêu bước ra khỏi nhà vệ sinh, cửa phòng làm việc của Tạ Minh Hi đã đóng chặt. Lâm Ngọc Vận đứng chờ ở cửa, thấy cậu đi tới thì khuôn mặt lộ vẻ nghiêm trọng:"Chúng ta về nhà nhé?"Cậu gật đầu, vô thức mím môi....Tạ bác sĩ vừa nói gì với anh ấy mà khiến sắc mặt anh ấy trở nên nặng nề như vậy?Chẳng lẽ... từ những lời miêu tả nửa thật nửa giả của mình, anh ấy đã đoán được điều gì sao?Không thể nào, những gì mình kể phần lớn đều có lợi cho mình. Dù bác sĩ tâm lý có giỏi đến đâu, anh ấy cũng không thể nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng mình.Tự trấn an bản thân như vậy, cậu miễn cưỡng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, rồi cùng Lâm Ngọc Vận trở về nhà họ Giang."Chiêu Chiêu, em đừng sợ," Lâm Ngọc Vận lên tiếng, giọng điệu cố tỏ ra bình tĩnh, "Bác sĩ gọi tôi tới chỉ để nói một chút về tình trạng của em thôi. Dạo gần đây em bị mất ngủ phải không?"
Giang Chiêu khẽ gật đầu, vẻ mặt đầy e dè.Cậu hoảng loạn đến mức ngẩng đầu nhìn qua khỏi phần tóc mái rũ xuống trán, đôi mắt như hai viên pha lê chạm khắc, tròn trịa và ngây thơ đến mức khiến người ta không nỡ trách móc."Bác sĩ Tạ... đã nói gì với anh?"Đôi chân cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Lâm Ngọc Vận đỡ cậu ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.Xung quanh không có ai, Lâm Ngọc Vận cất giọng trầm tĩnh:"Bác sĩ tạ nói rằng em không thể tiếp tục như thế này được nữa. Anh ấy bảo rằng vụ tai nạn năm đó gần như đã tạo ra tâm ma trong em. Nếu em cứ mãi chìm đắm trong quá khứ, em sẽ mãi mắc kẹt ở đó, không bao giờ có được một tương lai thuộc về chính mình. Thậm chí, điều tồi tệ nhất là em cũng có thể mãi mãi dừng lại ở quá khứ."Giang Chiêu cúi đầu, trông giống hệt như một chậu cây trên ban công vừa bị mưa xối xả làm cho héo úa. Nhưng qua những cử động nhỏ nhặt, Lâm Ngọc Vận vẫn dễ dàng nhận ra sự bất an trong cậu.- Cậu ấy đang bất an vì điều gì?- Là cậu ấy đang che giấu điều gì sao?Lâm Ngọc Vận nghe thấy giọng nói trong trẻo của Giang Chiêu, mềm mại và u sầu như tiếng hót của một chú chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, chỉ biết nức nở cất lên những giai điệu bi thương."Có phải em đã gây phiền phức cho anh và mẹ rồi không?""Sao lại có thể chứ? Chiêu Chiêu không nên nghĩ như vậy, chúng ta là bạn mà. Hơn nữa, chẳng phải em vẫn gọi tôi là anh Lâm sao? Một khi em gọi tôi là anh, tôi chính là người anh trai ruột thịt của em."Lâm Ngọc Vận đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ chạm vào mái tóc mềm mại của Giang Chiêu.Mềm mại quá.Mềm hơn bất kỳ loài động vật nhỏ nào mà anh từng chạm vào.Cậu nhóc này, giống hệt một cục bột mì mềm mịn, da thịt trên người chỉ cần chạm nhẹ một cái đã lún thành vệt, khiến người ta muốn trêu chọc cậu nhiều hơn, thậm chí là bắt nạt đến khi cậu bật khóc, để cậu hóa thành một vũng nước xuân ấm áp.Lâm Ngọc Vận không hiểu tại sao, cứ hễ ở gần Giang Chiêu, đầu óc anh lại như bị nhão ra.Trong mắt anh-Trong lòng anh, chỉ có Giang Chiêu.Không thể chứa đựng thêm bất kỳ thứ gì khác.Hơi thở anh khựng lại, bộ não hiếm hoi phát ra tín hiệu tham lam, không muốn rút tay khỏi mái tóc mềm mại trước mặt.Anh muốn nhiều hơn nữa...Muốn nghiền nát cả con người của Giang Chiêu, chỉ để lại những mảnh vụn xương tàn, vắt kiệt từng thớ thịt từng giọt máu. Nhưng lớp da đẹp đẽ này thì phải giữ nguyên vẹn, không được phép có lấy một vết xước. Nếu có thể, anh sẽ tự tay lột lớp da ấy ra, từng chút một từ phía sau, đảm bảo không có bất kỳ tổn hại nào.Bởi vì, một tác phẩm nghệ thuật không nên có khuyết điểm.
Giang Chiêu khẽ gật đầu, vẻ mặt đầy e dè.Cậu hoảng loạn đến mức ngẩng đầu nhìn qua khỏi phần tóc mái rũ xuống trán, đôi mắt như hai viên pha lê chạm khắc, tròn trịa và ngây thơ đến mức khiến người ta không nỡ trách móc."Bác sĩ Tạ... đã nói gì với anh?"Đôi chân cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Lâm Ngọc Vận đỡ cậu ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.Xung quanh không có ai, Lâm Ngọc Vận cất giọng trầm tĩnh:"Bác sĩ tạ nói rằng em không thể tiếp tục như thế này được nữa. Anh ấy bảo rằng vụ tai nạn năm đó gần như đã tạo ra tâm ma trong em. Nếu em cứ mãi chìm đắm trong quá khứ, em sẽ mãi mắc kẹt ở đó, không bao giờ có được một tương lai thuộc về chính mình. Thậm chí, điều tồi tệ nhất là em cũng có thể mãi mãi dừng lại ở quá khứ."Giang Chiêu cúi đầu, trông giống hệt như một chậu cây trên ban công vừa bị mưa xối xả làm cho héo úa. Nhưng qua những cử động nhỏ nhặt, Lâm Ngọc Vận vẫn dễ dàng nhận ra sự bất an trong cậu.- Cậu ấy đang bất an vì điều gì?- Là cậu ấy đang che giấu điều gì sao?Lâm Ngọc Vận nghe thấy giọng nói trong trẻo của Giang Chiêu, mềm mại và u sầu như tiếng hót của một chú chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, chỉ biết nức nở cất lên những giai điệu bi thương."Có phải em đã gây phiền phức cho anh và mẹ rồi không?""Sao lại có thể chứ? Chiêu Chiêu không nên nghĩ như vậy, chúng ta là bạn mà. Hơn nữa, chẳng phải em vẫn gọi tôi là anh Lâm sao? Một khi em gọi tôi là anh, tôi chính là người anh trai ruột thịt của em."Lâm Ngọc Vận đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ chạm vào mái tóc mềm mại của Giang Chiêu.Mềm mại quá.Mềm hơn bất kỳ loài động vật nhỏ nào mà anh từng chạm vào.Cậu nhóc này, giống hệt một cục bột mì mềm mịn, da thịt trên người chỉ cần chạm nhẹ một cái đã lún thành vệt, khiến người ta muốn trêu chọc cậu nhiều hơn, thậm chí là bắt nạt đến khi cậu bật khóc, để cậu hóa thành một vũng nước xuân ấm áp.Lâm Ngọc Vận không hiểu tại sao, cứ hễ ở gần Giang Chiêu, đầu óc anh lại như bị nhão ra.Trong mắt anh-Trong lòng anh, chỉ có Giang Chiêu.Không thể chứa đựng thêm bất kỳ thứ gì khác.Hơi thở anh khựng lại, bộ não hiếm hoi phát ra tín hiệu tham lam, không muốn rút tay khỏi mái tóc mềm mại trước mặt.Anh muốn nhiều hơn nữa...Muốn nghiền nát cả con người của Giang Chiêu, chỉ để lại những mảnh vụn xương tàn, vắt kiệt từng thớ thịt từng giọt máu. Nhưng lớp da đẹp đẽ này thì phải giữ nguyên vẹn, không được phép có lấy một vết xước. Nếu có thể, anh sẽ tự tay lột lớp da ấy ra, từng chút một từ phía sau, đảm bảo không có bất kỳ tổn hại nào.Bởi vì, một tác phẩm nghệ thuật không nên có khuyết điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me