LoveTruyen.Me

Dm Edit Nguoi Ca Desharow Tham Hai Tien Sinh

Biên tập: Mimy

Chỉnh sửa: Thỏ | Đọc kiểm: Bí Đao

***

Rạng sáng ngày 18 tháng 7 năm 2016.

Sau khi Rhine ngăn cản, tôi tạm từ bỏ việc kiểm tra người cá. Theo các dữ liệu cho thấy, người cá và cá heo tương đương, đều thuộc loại động vật có vú lớp IQ cao. Hiện nay, không có biện pháp nào bắt được nó một cách an toàn. Nếu cưỡng chế, có khả năng nó sẽ phản kháng tiêu cực, thậm chí tự sát.

Con người cá này thật sự rất quý, tôi không thể để nó gặp nguy hiểm.

Cho dù phải liều cái mạng này để bảo vệ nó.

Tôi viết từng nét một vào quyển nhật ký của mình, nét mực rõ ràng sắc nét nhưng tâm trí tôi lại dán chặt vào đôi mắt đen của người cá ấy. Một luồng khí lạnh thổi thẳng vào sống lưng khiến tôi rợn gai người.

"Trước khi trời sáng, tôi quyết định sẽ bắt đầu thuần hóa người cá, giống như cách làm với cá heo hoang. Cho dù tạm thời chưa xác định được con người cá này thông minh tầm nào, nhưng tôi nghĩ nó có thể hiểu được mình, bớt đề phòng con người..."

Cộc cộc cộc.

Cửa khoang đột nhiên bị gõ: "Desharow?"

Là Rhine gọi, tôi khép quyển nhật ký lại, nhét vào trong khe giường để tránh bị phát hiện. Nếu Rhine biết, hắn sẽ kiên quyết ngăn cản tôi. Rhine cho rằng người cá là một loài động vật khát máu bẩm sinh, giống như cá mập trắng, luôn hoang dại và không thể thuần phục, chỉ có thể quan sát. Nhưng Rhine có lý của hắn, hắn có thâm niên và kinh nghiệm nghiên cứu sinh vật huyền bí hơn tôi nhiều, tôi không thể dễ dàng thay đổi quan niệm của hắn.

Vừa giấu được quyển nhật ký thì Rhine mở cửa phòng ra. Tôi ngả đầu xuống, nheo mắt rồi nhắm chặt lại giả vờ như đang ngủ say.

Hắn khom người xuống, lấy bóng che xuống đầu tôi, bảo: "Đừng giả bộ ngủ nữa, nãy tôi nghe thấy tiếng cậu rồi."

Tôi giả vờ không quan tâm, chậc lưỡi như thể vừa tỉnh ngủ. Hắn rất kiên nhẫn chờ một lúc, nắm lấy cánh tay bị thương của tôi. Tôi còn chưa hiểu hắn định làm gì, thì trên tay cảm thấy nóng rát đau đớn, suýt chút nữa làm tôi hét lên. Cái thằng cha này lấy rượu sát trùng chấm lên tay tôi!

"Đm, anh định làm tôi đau chết đấy à?"

Tôi nhe răng trừng hắn, nhưng tay tôi vẫn bị giữ chặt. Rhine chẳng thèm nhìn tôi, chỉ hơi nhướng lông mày lên, xen lẫn một tia âm hiểm, lấy bông gòn lau chầm chậm. Tôi suýt xoa, thái dương rịn mồ hôi vì đau, răng cắn chặt. Rhine thích đùa tôi, trong những ngày đi biển nhàm chán, việc đùa giỡn tôi như trở thành niềm vui duy nhất của hắn vậy.

Không rõ vui giận, đúng là đồ biến thái.

Tôi oán thầm, khi đau đến mắt nổ đom đóm, hắn mới bỏ miếng bông ra. Tôi nhẹ nhàng thở ra, tựa vào thành giường. Rhine vẫn cầm tay tôi, không chỉ không thả ra mà còn kéo lại, bờ môi tiến sát chóp mũi tôi, thấp giọng đe dọa: "Cậu đừng có mạo hiểm đến gần con người cá kia, Desharow, trong lòng cậu nghĩ gì, tôi nhìn ánh mắt cậu là đoán được."

Tôi không ngờ được nên thấy hết hồn, thái dương chảy mồ hôi lạnh, trong mũi toàn là mùi xì gà từ trên người hắn, hô hấp chậm lại theo nhịp hắn, trả lời: "Làm gì có! Tên người cá kia hung hãn như thế nào tôi biết, tôi còn sợ chết mà!"

Tôi lắc cánh tay bị hắn bóp đến đỏ lên, thể hiện vẻ mặt thành khẩn sợ hãi, chột dạ nuốt một cái, yết hầu hơi cuộn lên.

Rhine nhìn hầu kết tôi, từ trong mũi phát ra tiếng cười khì, nói đểu: "Cậu... mà dám nói mình sợ chết hả, nhà mạo hiểm Desharow?"

Tôi gật đầu liên tục.

Mãi tay tôi mới được thả ra, vừa buông xuống thả lỏng, lưng tôi lại bị một cánh tay khác ôm lại. Với cái thân hình cường tráng hơn tôi mấy lần, hắn dễ dàng đè người tôi xuống đầu giường. Trong nháy mắt, tôi tưởng hắn muốn bóp cổ tôi luôn, nhưng hắn chỉ cúi đầu xuống, thổi từng luồng hơi thở vào tai tôi khi nói: "Desharow, nếu tôi phát hiện ra cậu làm trò gì vớ vẩn, tôi hiếp cậu đấy. Trên tàu này cũng nhiều thủy thủ tôi thuê..."

Tôi nghĩ thầm, trời ạ, cái suy nghĩ buồn cười gì thế này...

Cái mồm của Rhine vốn thô tục, bọn thủy thủ cũng thế. Mấy tháng vừa rồi chung đụng với họ, mấy trò lưu manh này tôi cũng quen, chả lẽ còn phải sợ trò đùa này?

Tôi thể hiện ý đầu hàng, đối mũi với hắn, mở miệng, bình tĩnh nhưng cũng mang ý trêu lại nói: "Khi nào anh hiếp tôi xong thì tôi được đi nghiên cứu con người cá kia phải không? Vậy thì tới đi."

Hắn sửng sốt, rõ ràng không ngờ tôi sẽ nói như vậy, hình như hơi tức giận, cánh tay dưới lưng tôi siết lại, đẩy dần xuống dưới sờ xuống chỗ xương cụt của tôi, tay kia còn định kéo thắt lưng của tôi. Tôi tưởng là hắn nói đùa, giả vờ giả vịt giãy dụa hai lần, phần hông đụng đúng chỗ của hắn.

Nháy mắt tôi cứng người.

Chỗ dưới của Rhine đang cứng, đụng vào là biết đang chĩa vào tôi.

Chết tiệt, hóa ra thầy kiêm đồng nghiệp tôi là đồng tính luyến ái, lại còn có hứng thú với học sinh của hắn!

Nghĩ đến mấy tháng vừa rồi tôi thoải mái cùng hắn chung đụng, bá vai ôm cổ, tôi dựng cả người nhảy từ trên giường xuống, đầu đập vào lan can, lùi một bước, vội vàng giơ ba ngón lên thề: "Đệt đệt đệt, tôi thề không bao giờ tự mình động vào con người cá đó."

Rhine dùng hai tay chống lên giường ngồi dậy nhìn tôi, hai đầu gối và chân dài vẫn dạng ra, chả có ý định che giấu cái đang cương dưới lớp quần jeans kia.

Tôi gãi gãi cái mặt đang bốc hỏa của mình, để làm dịu đi cái cảm giác xấu hổ, tôi đùa: "Cũng không tệ đấy, so với tôi còn lớn hơn."

Rhine cúi đầu xuống nhìn, tóc rủ xuống che mặt chỉ để lộ một khóe miệng đang cười đầy ẩn ý. Tôi bỗng cảm thấy rùng mình tê dại từ sống lưng chạy thẳng xuống lòng bàn chân, nhẫn nhịn không dám đá cửa chạy trốn, trân trân nhìn hắn từ từ ngồi dậy đi ra ngoài.

Chắc hắn cho rằng đã đe dọa được tôi, không quấy rối tôi nữa. Chỉ tiếc là tôi theo chủ nghĩa vô thần, chưa bao giờ tin vào tôn giáo, thề thốt cũng chỉ là làm bộ mà thôi.

Đêm đó tôi không ngủ, lẳng lặng chờ đợi đến khi cả con thuyền đều yên tĩnh lại, đến thủy thủ gác đêm cũng còn có lúc ngủ gật. Tôi cầm theo que huỳnh quang và một số thiết bị cỡ nhỏ đi.

Các thiết bị kiểu máy thăm dò dưới nước và máy quay dưới nước. Tôi đã từng đi thăm dò nhiều sinh vật dưới nước, cho nên những thiết bị cần thiết này nắm vững trong lòng bàn tay.

Nhưng chủ yếu nhất vẫn là con người và kinh nghiệm để tiếp cận những sinh vật đó.

Rạng sáng 2 giờ 11 phút, khi con người mệt mỏi nhất, tôi nhìn đồng hồ điện tử trên tay, ẩn trong bóng tôi như một con rái cá linh hoạt, né tránh khu vực quan sát của tàu, không phí thời gian vội vàng chui vào đáy khoang tàu.

Khi mở ra cánh cửa khoang đáy, tôi nhìn thấy một viên pha lê trụ tròn tỏa ra ánh sáng lục trong bóng đêm. Tôi giơ cây đèn huỳnh quang lên tìm kiếm giữa những khóm cây nước nhân tạo. Một bóng đen thon dài xuất hiện, đó chính là một người cá đang lẳng lặng lơ lửng gần đỉnh trụ, mái tóc bồng bềnh buông thả trong nước, khuôn mặt sắc bén, như một bóng ma lặng lẽ dưới bầu trời đêm, sẵn sàng giáng xuống và bắt lấy linh hồn tôi.

Tôi hít sâu, cố gắng ngăn cản cơn phấn khích và adrenalin đang tăng vọt, dọc theo cầu thang xoáy tròn trên thân trụ từng bước đi lên, nhưng trái tim tôi vẫn không kìm được mà đập loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me