LoveTruyen.Me

Dm Edit Phao Hoi Xinh Dep Tieu A Phan

Editor muốn nói: Đăng tại acc chính Cresent mun (chỉ đăng tại Qát Pát, wordpress thui, mí bà nào đọc ở mấy web re-up thì đừng bình luận vì vô nghĩa lắm, tui không đọc được. Chưa kể bản reup bị sai nữa, hãy đọc ở quát pát để có trải nghiệm tối ưu.)

10. 

" Này, tôi chỉ giỡn thôi mà." 

 Trác Dật đuổi theo Hoài Giảo, trên mặt còn treo một nụ cười ngả ngớn. 

Hắn vốn định dỗ người mấy câu, nhưng khi thấy lỗ tai cậu vì tức giận mà chuyển sang màu hồng phấn, hắn buột miệng nói ra mấy lời thành thật: " Cậu chưa từng nghĩ đến thật sao?"

Hoài Giảo: ...

Cậu bị điên à!

" Đúng! Không ai được nghĩ đến cái đó, nghĩ thôi cũng phạm tội rồi nha!"

" Đừng tơ tưởng đến bảo bảo của tôi à nha! Dù bảo bảo vừa dễ gần lại vừa sở hữu vẻ đẹp tự nhiên nữa."

" Gà rừng sao có cửa với phượng hoàng chứ."

" Tôi cũng đồng ý với mọi người, nhưng, nhưng mà, tôi cũng thật muốn bắt bảo bảo giấu trong núi, chắc là bảo bảo khóc cũng không dám khóc đâu..."

" Đ* m*, nói cái mà tôi hết buồn ngủ luôn nè."

Hoài Giảo sắp bị tẩy não bởi những suy nghĩ trong đầu, làn đạn lại còn nói lời cợt nhả không chịu để cậu yên, cậu vừa thẹn lại vừa phiền, Trác Dật còn muốn quấn lấy cậu chọc.

"Thật sự mà nói, nếu cậu không đồng ý, tôi cũng đâu có bắt buộc được cậu."

Rõ ràng là nói chuyện không có ý tốt, hắn lại cố tình nói một cách chân tình còn giọng điệu lại thẳng thắn: "Đừng nói là trong núi, biệt thự cũng sẽ không, buổi tối hôm qua cậu không có mặc quần đó, tôi cũng đâu có xông vào đâu."

Không để yên phải không!

Hoài Giảo nghĩ vậy, cậu thật sự phát bực, Trác Dật nói nói mấy câu chẳng khác gì quấy rối tình dục, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú lại treo vẻ chính trực, cũng không biết có phải hắn đang cố tình hay không.

"Tôi lại không phải... Biến thái..."

 Cuối cùng Hoài Giảo không thể nhịn được nữa quay đầu đầy lửa giận trừng mắt, giọng cậu hạ xuống. 

" Giờ cậu chẳng khác gì biến thái cả!" 

Người bình thường sẽ không ai có suy nghĩ muốn lộng tiểu nam sinh mỗi ngày ở trên núi rừng hoang vu, cũng sẽ không nói chuyện lớn oang oang như vậy được chưa!

Trên đường trở về biệt thự đối với Hoài Giảo như có thù oán, cậu hết té chỗ này lại té chỗ khác, Trác Dật mới nói xin lỗi với cậu, quay đầu đã thấy cậu té chạm mông ngồi bệt dưới mặt tuyết, khiến nửa bên quần đều bị thấm ướt. Hoài Giảo ngại đến mức mặt đỏ như máu, Trác Dật lại giúp cậu đứng lên, hắn cũng không dám cười tiếng nào. Cả người nhịn cười đến run rẩy.

Khi hai người trở về thì thấy Hình Việt đang ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, hắn thường hay hướng ngoài cửa liếc liếc mắt một cái, giống như đang chờ người nào. Hoài Giảo cùng Trác Dật một trước một sau mà vào cửa, hai người biểu tình đều có chút mất tự nhiên, đặc biệt là Hoài Giảo bị ướt nửa bên quần, bộ dáng chật vật. 

Hình Việt ngay lập tức nhíu mày.

"Quần làm sao vậy."

Hoài Giảo đang định lên lầu nghe thế thì dừng lại, cậu cảm thấy hôm nay mình thật sự thực xui xẻo, buổi sáng ở nhà gỗ thì cả người bị dơ, buổi chiều đi ra ngoài bắt cá thì bộ dạng lại thành ra thế này.

"Trên đường đi bị ngã, tôi đi thay đồ đây."

Cậu cũng không biết vì sao phải giải thích với Hình Việt, chỉ cảm thấy ánh mắt kia của Hình Việt có chút phiền nhiễu.

Y nhìn chằm chằm như muốn xuyên thấu cậu.

Hình Việt "Ừm" một tiếng, không hề truy vấn.

Hoài Giảo đóng cửa nhốt cái đuôi hình người Trác Dật ở bên ngoài. Trong phòng kỳ thật không có quần thay, chỉ có thể lấy cái quần dơ thổi qua thổi lại, lần này cậu rất cẩn thận, biết gương có vấn đề sau quần đều là ở trong phòng tắm thay.

Chậm trễ không lâu sau, lúc xuống sảnh thì cơm chiều đã bưng lên bàn, lần này đại khái là có Lục Văn hỗ trợ, trên bàn vài món thức ăn nhìn qua tương đối đều không tồi, Hoài Giảo còn rất đói, nhìn đồ ăn bốc khói, hai mắt đều sáng rỡ.

"May là Lục Văn nấu cơm, bằng không trông cậy vào hai cậu bắt cá thì cả đám chết đói rồi."

Hoài Giảo cũng không biết Lục Văn nấu cơm với hai người bọn họ không bắt được cá có quan hệ gì. Lâm Chi Chi cũng chính là nữ sinh tóc dài kia, tựa hồ đối Lục Văn cực có hảo cảm, hai ba câu lời nói đều ám chỉ Lục Văn, Hoài Giảo buổi tối hôm trước còn cho rằng hai người bọn họ là tình nhân.

"Chị gái, cậu cũng không nhìn xem bên ngoài nhiệt độ như nào, mặt sông đều kết băng." Trác Dật nhìn mắt cô, nhíu mày nói: "Trên đường còn trơn muốn chết, Hoài Giảo cứ bị té ngã."

"Tôi cũng đâu bắt cậu ấy đi......" Lâm Chi Chi giống như không cao hứng vì Trác Dật phản bác cô, "Tôi bảo cậu ấy nấu cơm, cậu ấy cũng không chịu, cậu ấy cũng không thể bắt cá."

"Rõ là cậu ấy đến đây chỉ để chơi."

Từng câu từng chữ đều nhắm vào Hoài Giảo, khiến cậu sửng sốt, cắn cắn chiếc đũa, nghĩ thầm, không cho chơi, vậy cậu còn có thể làm gì? Không biết cậu còn có thể sống sót qua ba ngày hay không đây. 

"Không chơi thì làm gì." Hình Việt đã thay lời muốn nói cho Hoài Giảo, biểu tình của Trác Dật thì có chút phiền, giọng điệu không thể xem là tốt "Chút chuyện nhỏ như thế cũng mang ra nói, bà dì ghé thăm hay sao mà cậu dữ quá vậy?"

"Trác Dật cậu có bệnh à!" 

"Ừ ừ." Trác Dật đáp cho có lệ, hiển nhiên không thèm nói lý. 

"Thôi lo ăn trước đi, sau đó mới có sức chơi." Tần Lệ thay mặt giảng hoà.

"Tôi mới vừa nhìn tủ lạnh còn có rượu, rượu vang đỏ, có muốn hay không?" Cằm cô hướng về phía mọi người, cùng một nụ cười xấu xa không phù hợp trên khuôn mặt thanh tú "Uống xong thì buổi tối tiếp tục chơi trò chơi, hôm nay không hỏi ra tới quần lót các cậu thì tôi đây không mang họ Tần."

"Được thôi, chơi thì chơi tới bến, đừng có hỏi mấy cái sự thật không thôi, thử thách cũng phải chọn cái nào khó vào, một bụng ý nghĩ xấu xa của tôi mẹ nó cần chỗ giải phóng."

"Lục Văn, đi lấy rượu với tôi!"

Trên mặt Lục Văn lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, hắn mới vừa làm xong cơm, ống tay áo vẫn còn đang xắn trên khuỷu tay, dáng vẻ của một người đàn ông nội trợ hiền hoà tốt đẹp, nhưng lời y nói ra lại không giống vẻ hiền hoà ấy tí nào, hắn nói: "Tửu lượng của các cậu như vậy mà cũng dám kêu, hôm nay đứa nào xỉn tôi ném đứa đó."

Hoài Giảo: ...

Không khó tưởng tượng người này ngày thường làm bộ làm tịch bao nhiêu, bây giờ Hoài Giảo thấy những lời lúc chiều Lục Văn nói lại có vẻ bình thường hơn.

Lục Văn đi lấy rượu với Trác Dật, Hoài Giảo còn đang suy nghĩ uống nhiều hay ít có quan trọng hay không, đảo mắt đã thấy hai người này dọn ra bốn két bia rồi, Tần Lệ trong tay còn cầm hai bình rượu vang đỏ.

Hoài Giảo: ???

Một két bia gồm mười hai chai, bốn két tổng cộng 48 chai, lại thêm hai chai rượu vang đỏ, Hoài Giảo đã mơ hồ cảm thấy bàng quang bắt đầu no căng, không biết biệt thự kỳ quái này lấy đâu ra nhiều rượu như vậy, trò chơi này thật biết phóng đại.

"Này cũng...... Nhiều quá đi." Hoài Giảo không nhịn được nói.

Trác Dật nhìn cậu một cái trong miệng phát ra điệu cười keke quái dị, doạ: "Tôi cho cậu uống đến tiểu ra luôn."

Hoài Giảo: ... 

Hắn thật sự nói được thì làm được.

Hoài Giảo không phải không thể uống rượu, có điều tửu lượng không thể xem là tốt, huống hồ rượu vang đỏ này ai uống cũng phải say. Trừ Hình Việt khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi một bên ra, Trác Dật cùng Lục Văn đều đặt hết sự chú ý lên người cậu, ly vừa cạn đã lập tức rót đầy.

Không chỉ Hoài Giảo, hai nữ sinh cũng không may mắn tránh khỏi. 

Cậu uống đến mức hai má bị huân lên màu hồng hồng, cậu không trốn đi đâu được, hỗn rượu vang đỏ một ly bia, Lục Văn xuống tay rót không ít, Hoài Giảo cau mày, nghiêng đi mặt muốn tránh một chút, ly rượu kia liền dán lên gương mặt cậu, rượu tràn ra dính lên cằm cậu.

"Ưm... Tôi thật sự không được nữa..."

Đôi môi hồng nhuận ướt át dính nước lấp lánh,cậu ngửa đầu ra phía sau, giữa mày nhăn lại, từng lời nói ra đều là  xin tha, trông có mấy phần đáng thương. Người trước mặt lại cưỡng chế bắt lấy hai tay đang đẩy ra của cậu, dường như người kia lại càng thêm hưng phấn, bàn tay đang nhéo cằm bắt đầu đưa vào giữa hai cánh môi cậu. 

"Dây dưa đủ chưa?"

Bàn tay đang làm loạn trên môi bị ngăn lại, Hoài Giảo đầu vựng chóng mặt quay đi, người ngồi bên cạnh chính là Hình Việt người có cạy miệng cũng không hé răng một lời, giữa mày hắn so Hoài Giảo còn nhíu chặt hơn.

Trên mặt hắn toát lên vẻ bực bội hiếm thấy.

"Cậu ấy mà nôn ra thì ai dọn."

"Tôi nha, tôi dọn cho cậu ây, cậu ấy tiểu trên giường tôi còn được ha ha, tôi còn cùng cậu ấy ngủ với nhau!" Trác Dật đương nhiên đã uống say, nói năng mê sảng.

Sắc mặt Hình Việt trong nháy mắt còn kém hơn, khoé miệng hắn hạ xuống, nghiến răng nói: "Cậu mẹ nó có bệnh."

Lục Văn cũng cười mắng: "Cậu mẹ nó biến thái."

"Ha ha ha ha, nói giỡn nói giỡn."

—— đáng chết, sao tôi lại có mấy suy nghĩ kỳ quái vầy nè trời.

—— không xong rồi, chưa được cho phép, tôi đã tự tiện nghĩ bậy.

—— ô uế, là mama ô uế, mama so với ý nghĩ Giao Giao tè dầm còn ô uế hơn...

Hoài Giảo uống quá nhiều nên không chú ý tới làn đạn tự tiện bịa đặt chuyện cậu tè dầm, cũng không rảnh nghe Trác Dật bọn họ nói chuyện, ngay khi cậu được buông tha đã loạng choạng chạy ngay ra đại sảnh.

Mấy người uống đến cũng không sai biệt lắm, bị Hình Việt gián đoạn liền dừng lại, đi theo Hoài Giảo đi vào đại sảnh.

Hai cô gái uống ít hơn hẳn, còn đang nghĩ chơi game, mông Hoài Kiều vừa ngã vào sô pha, nghỉ ngơi hai phút đã bị làm phiền. Một nhóm sáu nam một nữ ngồi xung quanh tấm thảm, lò sưởi đốt sáng rực, bên ngoài trời đã tối nhưng trong đại sảnh biệt thự đèn lại sáng như ban ngày.

Cảm giác không khác gì mấy so với ngày đầu tiên.

Bình rượu trống không lăn ục ục đến giữa tấm thảm.

Nó xoay hai vòng ngừng lại.

Miệng bình thon dài dừng ngay Lâm Chi Chi ngồi đối diện Hoài Giảo. Mái tóc che một bên mặt được nhẹ nhàng vén ra sau tai, chắc là do hậu quả của việc uống rượu vừa rồi nên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú có chút ửng hồng.

Người chủ trì như cũ giống đêm đầu tiên là Trác Dật. Như thể đối tượng không đúng ý hắn, Trác Dật nói chuyện với thái độ thật lười nhác, hắn chống cằm, thuận miệng nói: "Nói thật hay thử thách?"

"Tôi chọn nói thật."

Trác Dật không rõ nguyên do mà cười nhẹ.

"Tôi đặt câu hỏi, tôi đặt câu hỏi cho." Chính là Tần Lệ ngồi bên cạnh Lâm Chi Chi đang nói chuyện, tựa hồ đang tính làm gì đó, cô ta đưa mắt nhìn Lâm Chi Chi và Lục Văn, và sau đó nói, "Ở hiện trường này có ai mà cậu thích không?"Lâm Chi Chi nghe vậy chỉ tạm dừng một giây liền lập tức trả lời: "Có......"

Tần Lệ phối hợp mà cười cười, tiếp tục hỏi: "Tên gì??"

Lâm Chi Chi sắc mặt tựa hồ so với trước càng đỏ hơn, môi mấp máy, đang muốn nói chuyện lại bị người đột nhiên cắt ngang.

"Chỉ cần hỏi 1 câu thôi." Lục Văn bình tĩnh nói.

Hoài Giảo thấy sắc mặt cô gái đối diện nhất thời tái nhợt, cắn chặt môi dưới như sắp khóc.

Cậu biết điều đó cảm thấy rất xấu hổ.

"Tiếp tục nói tiếp." Một lúc sau, Trác Dật mới mở miệng kéo lại tình thế, anh không để ý đến bầu không khí có chút khó xử xung quanh, cúi người ấn bình rượu vào giữa thảm, ngón tay nhẹ nhàng xoay về phía trước, di chuyển chai.

"Thật hay thách?"

"Sự thật!"

Trò chơi đã trải qua mấy vòng, có lẽ bởi vì khởi đầu không tốt ở vòng đầu tiên, những câu hỏi dành cho người chiến thắng trong tương lai sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Điều thú vị duy nhất là đến Tần Lệ, nàng chọn thử thách.







Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me