LoveTruyen.Me

[ĐM-Edit] Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rơi Vào Tu La Tràng

chương20.2: Kẻ đứng sau màn

LynHng7


"Này, mày nghe em ấy nói đi." Anthony cười lạnh.

Lâm Chiêu Vân bị hắn ngăn lại, ngước mắt lên, vẻ mặt vô hồn liếc nhìn Anthony, cậu trốn trong ngực Arthur rất nhỏ giọng nói: "Anh, anh luôn mắng tôi, nhưng anh chưa bao giờ uy hiếp tôi ,tôi không chán ghét anh đến thế, nhưng cũng đừng nói nặng lời nữa, thật sự rất khó nghe..."

Tuy rằng thanh âm của Lâm Chiêu Vân rất nhỏ, nhưng là Anthony cùng Sigmund bên tai đều nghe được rõ ràng.

Sắc mặt Sigmund vi diệu tâm tình trở nên quái dị khó hiểu, tại sao phải bởi vì lời nói của Lâm Chiêu Vân mà cảm thấy nhẹ nhàng.

Anthony sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, hắn tức giận cười lạnh, trên cổ hình xăm bị gân xanh nổi lên làm cho phồng lên.

Sự thay đổi của hắn làm Lâm Chiêu Vân sợ hãi, lông mi kinh hãi run lên, môi mím thành một đường lẩm bẩm hai lần, nuốt nước bọt nói thêm: "Anthony, nếu anh xin lỗi tôi, tôi liền không chán ghét anh..."

Mấy ngày nay không có thuốc men, khoảng cách phát bệnh của Anthony càng ngày càng ngắn ,bên ngoài chồng chất thi thể phần lớn đều là kiệt tác của hắn.

Lẽ ra hắn phải tức giận chạy tới kéo Lâm Chiêu Vân thoát khỏi tên ngu xuẩn Arthur đó và bắt nạt Lâm Chiêu Vân ở đây cho đến khi cậu khóc.

Nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Chiêu Vân run rẩy đầu ngón tay, chớp chớp lông mi lộ vẻ sợ hãi, hắn không khỏi dịu giọng: "Tôi xin lỗi, em không ghét tôi chứ?"

"Ừm......"

Anthony đi hai bước tới gần Lâm Chiêu Vân, Arthur thật cảnh giác mà nhìn chằm chằm Anthony, Anthony hoàn toàn không để ý đến hắn, vươn tay nắm lấy đầu ngón tay của Lâm Chiêu Vân, đặt lên đầu môi hắn ,nói: "Thật xin lỗi, cục cưng nhỏ của tôi."

Đầu ngón tay như là bị điện giật, Lâm Chiêu Vân nhanh chóng rút tay ra và trốn ra phía sau.

Vừa chạm vào một khắc kia, Anthony liền cảm giác linh hồn đều bay mất, hương thơm mềm mại đến cơ hồ khiến hắn muốn một ngụm nuốt vào.

Arthur vây chặt Lâm Chiêu Vân như một con chó hung ác đang bảo vệ thức ăn của mình, Lâm Chiêu Vân cũng trốn trong lòng ngực hắn.

"Tiểu Chiêu, ảnh chụp em là từ đâu tới?" Ngồi đối diện Slater vẫn luôn trầm mặc không nói, đôi mắt hoa đào xinh đẹp giương lên, khóe mắt trở nên sắc bén,lạnh giọng nói.

Lời nói của hắn lập tức thu hút sự chú ý của Lâm Chiêu Vân,cậu cảm thấy cánh tay đang ôm chặt của Arthur hơi rụt lại trên eo mình,vô cớ cảm thấy hoảng hốt.

"Đúng vậy, là ai?" Lâm Chiêu Vân cắn cắn đôi môi cực kỳ diễm lệ, run lông mi nhìn về phía Slater.

Slater lúc này sắc mặt lạnh lùng nhìn Lâm Chiêu Vân, nhìn chằm chằm Lâm Chiêu Vân bị Arthur vây quanh ôm lấy vòng eo, còn có đôi môi đỏ mọng, nhìn Lâm Chiêu Vân khuôn mặt xinh đẹp càng thêm diễm lệ.

Hắn nhìn xuống Lâm Chiêu Vân: "em hẳn là biết nghề nghiệp của tôi là hacker."

"Thật dễ dàng để đột nhập vào bất kỳ hệ thống hoặc... giám sát nào và đánh cắp bất cứ thứ gì tôi muốn từ đó."

Lời nói của Slater khiến Lâm Chiêu Vân có cảm giác sợ hãi mơ hồ.

"Tôi nói như thế,em hẳn là đã hiểu phải không?"

Lâm Chiêu Vân sững sờ trong giây lát, sau đó là rùng mình, thông thường tất cả sự giám sát ở mọi nơi đều nằm trong tay của ... Cảnh vệ.

Lâm Chiêu Vân đột nhiên không tự chủ được run lên, giương mắt nhìn về phía Arthur, ánh mắt vừa vặn đụng phải Arthur đang cúi đầu nhìn chính mình.

âm thanh hệ thống nhắc nhở vang lên, hai nhiệm vụ đồng thời hoàn thành.

【Kẻ sát nhân đã giết Joey】

【Kẻ chủ mưu bức ảnh】

[ hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng: 600 ]

【Số điểm tích lũy hiện tại: 1630】

Bất ngờ, Arthur đột nhiên áp lòng bàn tay vào sau gáy Lâm Chiêu Vân, như thể sợ mất đi cậu, Arthur sốt sắng tiến lại gần môi Lâm Chiêu Vân, dễ dàng cậy mở đôi môi đang cứng đờ của cậu.

{ tôi ngu luôn rồi ,cái quỷ gì vậy tôi chưa từng nghĩ tới, vốn tưởng chỉ là một con chó trung thành có điểm xp đặc biệt, hóa ra lại là một con chó bệnh? ? !}

{ Bé con khổ sở như vậy,hẳn là tin tưởng Arthur nhất đúng không? ? Rốt cuộc, bé con chung quy vẫn là tin sai người rồi!}

Slater nhìn Lâm Chiêu Vân bị Arthur hôn, bắp chân run rẩy mềm mại như là không có xương, cánh tay gầy guộc dù thế nào cũng không thể đẩy Arthur ra được.

Slater chưa kịp ra tay ngăn cản thì Anthony đã tung một cú đấm vào mặt Arthur, Arthur tránh nhưng không tránh hoàn toàn,nhận một nửa cú đấm vào xương mũi.

Slater lạnh giọng nói: "Tốt, hiện tại có thể nói chuyện, mục đích của mày, lợi dụng Lâm Chiêu Vân đi tìm toàn bộ chúng ta là muốn làm gì."

Sau khi hắn nói những lời này, ánh đèn đột nhiên tối sầm lại.

Mọi người đều chìm trong bóng tối, không biết bắt đầu từ đâu, có người đụng phải một người khác ,sau đó người đó nói "mày mẹ nó tìm chết " và cả hai bắt đầu đánh nhau, sau đó là tiếng gậy, tiếng la hét và tiếng càu nhàu.

Cả khán phòng chìm trong hỗn loạn.

Mây đen bị thổi bay, ánh trăng từ cửa sổ dần dần tràn vào, bóng người chuyển động dưới ánh trăng giống như phim kinh dị trắng đen, trên mặt mỗi người đều toát ra một loại hưng phấn đáng sợ.

Anthony muốn tóm lấy Lâm Chiêu Vân, nhưng lúc này có hai người đánh tới ,hắn dùng chân đá văn một người ra xa, vung gậy bóng chày với vẻ mặt hung dữ đập vào đầu đối phương.

Máu bắn lên một bên mặt Lâm Chiêu Vân, cậu vô thức dùng mu bàn tay lau đi, bị nhiệt độ trên mu bàn tay làm cho sợ tới mức trợn tròn mắt không dám nhúc nhích.

Khung cảnh hỗn loạn kéo dài vài phút, cuối cùng được vài người ngăn lại.

Khung cảnh yên tĩnh trong chốc lát, Lâm Chiêu Vân đột nhiên nghe thấy một âm thanh rất kỳ lạ, rất nhỏ,lại rất nhịp nhàng.

Tích, tích, tích---

Thật dễ dàng để cho người ta nghĩ về một cái gì đó.

Arthur bịt mũi cầm máu, cách vách gắt gao ôm chặt lấy Lâm Chiêu Vân, đột nhiên cười lớn, tiếng cười quái dị làm Anthony dừng lại, cụp mắt cười nhạo: "Sao, mày bị đánh đến ngu?"

"Không ai trong tụi mày có thể ra ngoài."

Mọi người trong nháy mắt tập trung lại, Anthony không chút khách khí cười lạnh: "mày nói nhảm cái gì?"

Arthur lấy từ trong túi ra một thứ giống chiếc điều khiển từ xa.

Slater sắc mặt trong nháy mắt trở nên rất khó coi, Sigmund nhận ra, buột miệng nói ra: "Điều khiển từ xa thuốc nổ."

Hắn vừa nói lời này, tất cả mọi người đều nhìn về phía này, có người phát hiện cửa thính phòng đã bị khóa từ bên ngoài.

Arthur một tay chộp lấy điều khiển từ xa, một tay bóp chặt bả vai Lâm Chiêu Vân, một lần nữa cúi người hôn Lâm Chiêu Vân trước ánh mắt của tất cả mọi người.

Anthony trên mặt tràn đầy lệ khí nhưng nhìn cái điều khiển từ xa trong tay Arthur, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghiến răng nghiến lợi chửi: "mày con mẹ nó buông Lâm Chiêu Vân ra."

Lâm Chiêu Vân bị doạ đến ngốc bị Arthur chế ngự không thể cử động được.

Arthur chưa từng hôn ai bao giờ, chưa kể động tác vụng về của hắn khiến Lâm Chiêu Vân thở không ra hơi, nước mắt giàn giụa, sau khi nhận ra liền đẩy vai hắn muốn trốn.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Arthur cũng dừng lại, khi Lâm Chiêu Vân được nâng lên,đại não bị thiếu oxy gần như không thể đứng vững, hàng mi run rẩy đẫm nước mắt như là bị sương mù dày đặc làm ẩm ướt.

"Bảo bối, đi theo tôi." Cổ tay bị bóp kéo đi về phía trước, bị Arthur lôi kéo đến hậu trường của khán phòng lầu hai, bọn họ tiến vào phòng hóa trang lẽ ra là nơi diễn viên dùng để thay quần áo.

Cửa vừa đóng lại, Lâm Chiêu Vân liền thuận thế áp vào cửa, chóp mũi rất đỏ, hai gò má bởi vì vừa mới khóc mà hồng hồng, lông mi run rẩy lộ ra mãnh liệt sợ hãi.

Arthur lau nước mắt cho Lâm Chiêu Vân, vén mái tóc rối ra sau , nhẹ nâng cần Lâm Chiêu Vân.

Sự thật vừa biết được khiến Lâm Chiêu Vân dù được Arthur đối xử dịu dàng cũng cảm thấy sợ hãi, gáy đổ mồ hôi lạnh, cụp mắt xuống không dám ngẩng đầu lên đôi mi run đến lợi hại.

Arthur nghiêng người về phía trước hếch sống mũi sang một bên mặt, nhếch khóe miệng ,than thở với Lâm Chiêu Vân.

"Em yêu, thật khó để ở một mình với em."....

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me