LoveTruyen.Me

(ĐM/edit) Vật Chi Vấn Vấn (Bdsm, Sp văn, Gia Nô văn)

Chương 52: Người tới, trói Vấn đại nhân lại, mang đi gặp chủ tử (1)

caonhatban


Thời gian có chút muộn, khi hai người trở về cố tình bước nhanh, chờ Phương Vấn không để lại dấu vết ném mũ sam, mắt kính cùng khẩu trang vào thùng rác, lại từ cửa sổ trèo vào phòng khám, không thể tránh khỏi ra một thân mồ hôi. Thẩm Quy Hải sợ miệng vết thương trước ngực Phương Vấn bị mồ hôi ra sẽ nhiễm trùng, kêu y cởi áo trên ra, nhìn nhìn, lầm bầm lầu bầu nói một câu: "Rút châm ra thôi." Nói xong liền xoay người đi cầm cồn, chuẩn bị giúp nô lệ nhổ châm ra.

Ai ngờ thời điểm ghim kim Phương Vấn sợ tới mức run rẩy, đến khi rút châm lại một chút cũng không sợ nữa, Thẩm Quy Hải vừa mới quay người lại, Phương Vấn đã nhanh tay rút xong ba châm ra, mang theo vài giọt máu.

Thẩm Quy Hải trầm mặc hai giây, thời điểm nhìn thấy Phương Vấn lại muốn động tay rút một cây châm cuối cùng, rống lên một tiếng: "Ai cho em động?!"

Phương Vấn hoảng sợ, tay run rẩy, một cây châm cuối cùng liền không thể thuận lợi rút ra, đầu nhọn của châm chọc hãm trong đầu vú, đau đến y run rẩy cả người.

Cùng thời khắc đó, bác sĩ Đỗ bị Khang Ninh nhắc mãi không có biện pháp rón ra rón rén đi tới, vừa muốn gõ cửa, lại trùng hợp nghe được chủ tử rống giận, sợ tới mức cũng run theo, nói thế nào cũng không dám gõ cửa.

Thẩm Quy Hải nhìn trước ngực Phương Vấn nhỏ vài giọt máu, tức giận đến cầm rượu sát trùng liền ấn lên. Phương Vấn tê một tiếng, lúc này thật sự đau!

Thẩm Quy Hải liếc mắt nhìn bên châm cà lơ phất phơ đâm vào đầu vú, nhéo đuôi châm, trong ánh mắt hơi mang kinh hoảng của Phương Vấn chậm rãi lại đẩy châm trở về.

Dùng rượu sát trùng tiêu độc một lần nữa, Thẩm Quy Hải tức giận nhìn về phía Phương Vấn: "Không phải rất thích rút châm sao? Một cây châm này trở về rồi tự mình rút đi."

Phương Vấn có chút cạn lời, không phải ngài kêu em rút sao? Sao bây giờ lại tức giận rồi? Chủ nhân nhà mình ấy à, xác thật là không dễ hầu hạ mà.

Trên đường trở về Chủ Trạch, Thẩm Quy Hải vẫn luôn cách quần áo khảy bên đầu vú còn mang theo châm của Phương Vấn, vừa đau vừa ngứa, Phương Vấn ngồi quỳ dùng ánh mắt cầu xin mấy lần cũng vô dụng, chỉ ngóng trông Khang Ninh lái xe nhanh lên một chút, sớm trở về.

Vào Chủ Trạch, Thẩm Quy Hải để Khang Ninh chạy xe đến trước cửa Sở khiển trách, nói với Phương Vấn: "Trên sân bóng tiểu tử Khang Gia Gia kia nói chuyện quá to, mọi người đều biết em bị thương nội tạng, ngày mai nếu tung tăng nhảy nhót hiển nhiên không thích hợp. Đi Sở khiển trách ngốc hai ngày đi."

Phương Vấn: "......"

Khang Ninh yên lặng ngồi ở trên ghế lái, cảm thấy em trai mình rất tự mình hiểu lấy, tiểu tử kia vẫn nên cách xa Vấn đại nhân một chút đi.

Thẩm Quy Hải kêu Khang Ninh đi cầm cáng, trực tiếp nâng người đưa vào phòng tạm giam, lúc này mới mở cửa sổ xe ra, nói với Bùi Thập Nhất đứng hầu ở bên cạnh xe: "Để Vấn đại nhân ở chỗ cậu tỉnh lại hai ngày, ai cũng không được đi theo nói chuyện với y, đồ ăn nước uống chiếu theo lệ thường đưa. Cuối buổi chiều hôm sau thả y ra."

"Vâng." Bùi Thập Nhất khom người lĩnh mệnh, cân nhắc không rõ chủ tử có tâm tư như thế nào đối với vị Vấn đại nhân này. Nghe nói hôm nay Vấn đại nhân bị đả thương, Khang đại nhân vẫn luôn cầu khẩn, chủ tử cũng không cho người xem thương, sau lại người nhiều cùng cầu xin, lúc này mới đưa y đi bệnh viện, còn tự mình đi theo? Nhưng như thế nào trở về chủ nhân liền trực tiếp ra lệnh nhốt y lại rồi?

Truyện chỉ đăng duy nhất tại w.a.t.t.p.a.d Caonhatban, vui lòng đọc tại địa chỉ chính xác là góp phần giúp truyện đc ra đều đặn hơn.

Bùi Thập Nhất nhớ tới vừa rồi Phương Vấn kia chính là được cáng nâng vào, liền tìm đội bác sĩ đi theo hôm nay hỏi: "Vấn đại nhân bị thương như thế nào vậy? Cứ vậy trực tiếp nhốt lại, sẽ không xảy ra chuyện chứ? Có cần đưa thêm chút thuốc gì không?"

Bác sĩ này lắc lắc đầu, lấy bệnh án ra đưa cho Bùi Thập Nhất: "Là bác sĩ Đỗ thăm khám, nói là kiểm tra một lần rồi, chuyện gì cũng đều không có, chính là cơ mềm bị bầm tím."

"A... vậy sao còn phải lấy cáng nâng vào?"

"Phần mềm bị bầm tím nghiêm trọng, cũng sẽ không đi đường được." Bác sĩ nói: "Nhưng nội tạng không có việc gì, liền không phải vấn đề lớn."

Bùi Thập Nhất thất vọng gật gật đầu, gã còn tưởng rằng có thể bị thương rất nặng chứ. Phỏng chừng chính là bởi vì không có việc gì, lại chậm trễ thời gian dài của chủ tử như thế mới bị nhốt đi.

Phòng tạm giam có không gian rất nhỏ, diện tích chừng 3 mét vuông, chỉ có một chiếc giường cùng một cái bồn cầu. Bởi vì là phòng tạm giam của Tư Nô, cho nên không có theo dõi, chỉ có hồng ngoại cảm ứng trạng thái thân thể của người bên trong, để ngừa vạn nhất.

Phòng tạm giam đối với những Tư Nô khác mà nói, là một chốn cực kỳ khó chịu, đặc biệt là với Khang Gia Gia không chịu ngồi yên thì thà rằng bị chủ nhân đánh một trận, cũng không muốn bị cấm nhốt hai ngày trong đây. Nhưng với Phương Vấn mà nói, nơi này chính là tốt hơn nhiều so với nơi đó của chủ nhân.

Thời gian một ngày rưỡi cũng không tính là dài, thời điểm Phương Vấn được thả ra, Bùi Thập Nhất đứng ở bên cạnh, không âm không dương cười nói: "Vấn đại nhân vết thương đã tốt chưa?"

"Cảm ơn Bùi đại chủ quản quan tâm." Phương Vấn thất thần ứng phó, trong lòng có điểm sốt ruột. Bị giam vào đây không lâu, y mới phản ứng lại. Chủ nhân ở thời điểm này nhốt y lại, rất có khả năng không phải vì giả vờ giả vịt gì cả, chủ nhân có thể là muốn xuống tay với ai đó, sợ y ngăn cản nên mới nhốt y lại như vậy.

Sẽ là ai?

Bùi Thập Nhất thấy bộ dáng hờ hững kia của Phương Vấn liền cảm thấy khó chịu, nhưng không có lý do, gã cũng không có biện pháp đối phó với Phương Vấn, nhiều lắm chỉ có thể châm chọc mỉa mai hai câu: "Phòng tạm giam này hẹp hòi chật chội, ngay cả cái giường đều không có, thật là ủy khuất Vấn đại nhân rồi."

Phương Vấn không tiếp lời gã, chỉ hỏi: "Bùi đại chủ quản, Phương Vấn có thể đi chưa?" Y sốt ruột muốn hỏi chủ nhân một chút, rốt cuộc là ngài muốn xuống tay với ai, đến mức phải nhốt y lại như thế.

Bùi Thập Nhất nghẹn, hừ lạnh một tiếng: "Vấn đại nhân khấn đầu trước gia quy liền có thể đi rồi."

"Được."

Nhốt hai ngày, trên người cảm thấy bủn rủn không thoải mái, Phương Vấn liền duỗi người. Một bên Bùi Thập Nhất đột nhiên nhìn thấy trong vạt áo Phương Vấn có cái gì lung lay một chút, nhìn kỹ hơn, vậy mà lại là một cây châm?!

Bùi Thập Nhất ánh mắt trong phút chốc liền trở nên ngoan độc, phất phất tay, lệnh cho mấy thị nô vây quanh Phương Vấn.

Phương Vấn sửng sốt, nhíu mày nhìn về phía Bùi Thập Nhất: "Bùi đại chủ quản, cậu đây là có ý gì?"

"Vấn đại nhân, tôi hiện tại có lý do hoài nghi ngài thân sinh oán hận, ý đồ thương tổn chủ tử." Bùi Thập Nhất cười lạnh nói: "Người tới, trói Vấn đại nhân lại, mang đi gặp chủ tử."

...... Phương Vấn khó được có chút làm không rõ tình huống hiện giờ, y chỉ lười nhác vươn vai, như thế nào liền thành có ý đồ thương tổn chủ nhân? Bùi Thập Nhất này cắn thuốc sinh ra ảo giác à?

Phương Vấn nhìn một thị nô rất nhanh cầm còng tay lại đây, do dự một chút, tuy rằng không biết Bùi Thập Nhất này có chủ ý gì, nhưng dù sao y cũng đang muốn đi gặp chủ nhân, liền cũng lười hiện tại cùng Bùi Thập Nhất phân cao thấp.

Chờ thị nô còng hai tay Phương Vấn trước người, Bùi Thập Nhất mới đi tới, từ trên vạt áo y rút ra cây châm kia, không có hảo ý ở trước mặt Phương Vấn quơ quơ: "Vấn đại nhân, ngài là trực tiếp từ trên xe chủ tử bị nâng xuống dưới, trên người vẫn luôn có thứ này? Ngài muốn sớm đi tìm chủ tử tạ phạt, cũng tính toán mang theo thứ này sao?"

Phương Vấn nhìn cây châm kia, nhất thời nói không ra lời. Thời điểm y bị giam vào đây còn đang mặc quần áo chơi bóng ngày đó, toàn thân cũng không có cái túi nào, y liền đính châm lên trên vạt áo, chuẩn bị thời điểm tạ phạt giao cho chủ nhân, không ngờ bây giờ để cho gã Bùi Thập Nhất này bắt được sai sót.

Bùi Thập Nhất thấy Phương vấn không nói lời nào, càng thêm đắc ý: "Vấn đại nhân thuộc gia quy như vậy, không có khả năng không biết đi? Chưa có sự cho phép, ở bên người chủ tử không được mang theo bất kỳ vật phẩm bén nhọn nào."

Phương Vấn nhìn về phía Bùi Thập Nhất, gật gật đầu nói: "Cậu lần này xem ra thông minh hơn rồi."

Xác thật là do y sơ ý, cả óc đều nghĩ chủ nhân hai ngày này rốt cuộc làm cái gì, vậy mà quên mất trên người còn có cây châm này.

Bùi Thập Nhất âm ngoan cười nói: "Vấn đại nhân có tài ăn nói giỏi như vậy, tôi ngược lại rất muốn nhìn, chờ một lát thấy chủ tử Vấn đại nhân sẽ giải thích như thế nào." Nói rồi, tránh ra một lối đi nhỏ: "Mời đi, Vấn đại nhân."

--------

p/s: Mọi người cmt và ủng hộ truyện nha!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me