LoveTruyen.Me

Dm Editting Sau Khi Xuyen Thanh Phao Hoi Toi Bi Nha Giau So Mot Sung Len Troi

Editor: Tiểu Tinh Thần

Kỷ Tịch nén cười, ngọt ngào mà kêu một tiếng: "Cảm ơn Cố ca."

Lông mày Cố Tử An nhướng lên, bị tiếng 'ca' này kêu đến tâm tình thoải mái, trên mặt vẫn lãnh đạm như trước: "Nhưng không ai cảm thấy cậu có thể dành nhân vật này. "

Kỷ Tịch mới mặc kệ người khác nhìn cậu như thế nào: "Còn anh thì sao, Cố ca. "

"Tôi chờ kết quả." Cố Tử An càn quét sạch sẽ thức ăn, đã lâu rồi không ăn thoải mái như vậy, hắn sờ sờ bụng hơi phồng lên, chuẩn bị đi phòng tập thể dục trên lầu chạy bộ hai tiếng, hắn đứng dậy phân phó "Dọn chén bát đi."

"Cố ca, tay em bị thương, không có cách nào rửa chén được." Kỷ Tịch bước nhanh tiến lên, đưa ngón tay đỏ bừng đến trước mặt Cố Tử An: "Anh xem, sáng mai em còn phải đi thử vai đó, em muốn nghỉ bệnh, nghỉ ngơi sớm một chút được không? "

Mái tóc mềm mại của cậu dưới ánh đèn hiện lên màu nâu sẫm, càng làm nổi bật làn da trắng nõn, đôi mắt trong suốt sâu thẳm luôn mang theo sương mù mênh mông hơi nước, môi màu hồng nhạt, ý cười dịu dàng nhìn chằm chằm người khác, giống như muốn nhìn vào trong lòng người.

Cố Tử An trong ánh mắt cậu nắm bắt được sự giảo hoạt chợt lóe lên, phỏng chừng hai ngày nay quá theo cậu, đứa nhỏ này đã thuận buồm xuôi bò lên, nuôi thêm một thời gian nữa, sợ là không được, hắn nâng mí mắt lên nói: "Có thể, chờ ngày mai cậu thử vai trở về rồi rửa sau. "

"A?" Sự thất vọng trên mặt Kỷ Tịch không hề che giấu, đặt ngón tay còn có chút đau đớn vào miệng mút mút, rũ mắt thấp giọng nói: "Anh không phải  làm bạn trai của em sao? Nhưng em cảm thấy như em còn không bằng bảo mẫu và người giúp việc trong nhà của anh, bởi vì em không có tiền và không nổi tiếng? Lúc còn nhỏ mẹ em đã chết, ba em và mẹ kế của em chính là đối với em như vậy, em trai con của mẹ kế của em mỗi ngày đều ăn ngon uống tốt, em nấu cơm rửa chén còn phải bị đánh và khinh bỉ, bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà không nói, còn bị bà ta bán cho Cố Cảnh Diệu làm đồ chơi. Tôi lớn như vậy chưa bao giờ có một ngày thoải mái, không phải là suy nghĩ làm thế nào để đối phó với gia đình thì cũng phải suy nghĩ làm thế nào để có thể kiếm ăn"

Thanh âm của cậu càng ngày càng thấp, ánh mắt đỏ bừng lại muốn rơi lệ, lại cắn môi cố gắng ẩn nhẫn.

Cố Tử An xem qua sơ yếu lý lịch của Kỷ Tịch, biết người này nói đều là sự thật, những lời này khiến hắn đột nhiên nhớ tới cuộc sống chua xót mà mình đã từng ở Nhà họ Cố kiếp trước. Nhìn cái đầu nhỏ lông xù của người trước mắt này, lông mi bị nước mắt dính ướt, Cố Tử An bỗng dưng mềm lòng.

Hắn đã không biết tư vị mềm lòng trong nhiều năm: "Vậy thôi để chú Lý rửa nó đi." "

"Cám ơn, Cố ca." Kỷ Tịch ở trong lòng thầm "Yeah", tuy rằng cậu thích nấu cơm, nhưng cuộc đời lại ghét rửa chén nhất.

Xem ra diễn xuất của chính mình cũng không tệ lắm, ngay cả băng sơn đại ma đầu này cũng có thể lừa được, ngày mai thử vai cậu lại có thêm hai phần nắm chắc.

"Cậu tới đây, chúng ta ước pháp tam chương*." Cố Tử An dẫn đầu ngồi trên sô pha, hướng đối diện sô pha mà hất cằm lên "Ngồi. "

(đặt ra ba quy tắc bắt buộc tuân thủ)

Sống lưng Kỷ Tịch thẳng lên, hai tay đặt lên đùi, ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ mẫu giáo.

Cố Tử An: "Thứ nhất, không thể tùy tiện cởi quần áo, bất kể là ở nhà hay ở bên ngoài. "

"Ừm." Kỷ Tịch gật gật đầu, cái này không quá phận, cùng ở dưới một mái hiên, nên tôn trọng thói quen sinh hoạt của nhau.

Cố Tử An: "Thứ hai, lần sau có chuyện nói chuyện, không được làm nũng với tôi. "

"A?" Kỷ Tịch khẽ nhếch miệng, thoáng bày tỏ một chút kháng nghị.

Xem ra khuôn mặt nhỏ nhắn này của nguyên chủ rất thích hợp làm nũng, vị băng sơn Cố chủ này phỏng chừng là vô năng chống cự, đơn giản là muốn từ ngọn nguồn ngăn chặn lại.

Cố Tử An hoàn toàn bỏ qua sự phản đối của cậu, tiếp tục: "Thứ ba, thư phòng của tôi không thể vào được. "

Kỷ Tịch nghiêng đầu suy nghĩ một chút;"Em ăn của anh, ở của anh dùng của anh, miễn là anh không đuổi em đi, thì yêu cầu gì em cũng chấp nhận. "

Cố Tử An thấy đã đặt được hiệu quả, liền đi lên trên lầu.

Nhìn thời gian đã gần tám giờ rồi, Kỷ Tịch quyết định tắm trước, sau đó xem kịch bản rồi ngủ, dưỡng đủ tinh thần, ngày mai còn có một trận ác chiến phải đánh.

Phòng ngừa vết thương bị nhiễm trùng sau khi dính nước, cậu quấn một lớp màng bảo quản dày trên chân, tắm rửa xong thay quần áo lại bôi thuốc, lúc này mới thoải mái ngồi trên thảm trước sô pha nghiền ngẫm kịch bản.

Khó khăn lớn nhất của bộ phim《Song Sinh》chính là một người chia thành hai tính cách, đầu tiên diễn viên phải nắm chắc tâm lý của hai nhân vật, bắt đầu từ tính cách nhân vật, thiết kế ngôn ngữ cơ thể và thói quen hành vi khác nhau để khán giả nghĩ đến là hai người khác nhau.

Trước kia mặc dù cậu từng tiếp xúc với nhân cách chia làm hai này, nhưng biểu hiện triệu chứng cụ thể, nguyên nhân bệnh lý, phương pháp chẩn đoán và điều trị, cậu cảm thấy cần phải tìm kiếm thêm thông tin chau chuốt kỹ một phen.

Sau khi dùng điện thoại di động lục tìm kiếm một lát, Kỷ Tịch cảm thấy vô cùng bất tiện, đi lên lầu muốn mượn một chiếc máy tính xách tay của Cố Tử An.

Nhưng trên lầu có cái mấy phòng, cậu lại không biết Cố Tử An ở phòng nào, nhớ tới vừa rồi Cố Tử An trịnh trọng dặn dò cậu, chính mình không thể đến thư phòng, cậu đứng ở hành lang nhẹ giọng kêu: "Cố ca. "

Không nhận được phản hồi, âm lượng của anh hơi phóng to hơn: "Cố ca, Cố tổng, anh có ở đó không? Em muốn mượn một cái máy tính của anh. "

Vẫn không có ai trả lời.

Cậu thử vặn tay nắm cửa cánh cửa gần nhất, nhẹ nhàng đẩy ra một khe nhỏ, cậu dò xét nhìn vào trong, chỉ thấy Cố Tử An mặc quần short thể thao bên dưới áo vest, đang đưa lưng về phía anh mang tai nghe chạy trên máy chạy bộ.

Kỷ Tịch vừa nhìn trộm vừa cảm khái trong lòng, đại soái so sánh chính là đại soái a, chẳng những dung mạo kinh người, ngay cả vóc người cùng thể hình cũng khiến người ta líu lưỡi, đường nét cơ bắp lưng và eo mượt mà mỹ lệ, một đôi chân dài thẳng tắp lại rắn chắc, ngay cả mông cũng no đủ mà đẹp đẽ.

Cố Tử An nhìn thời gian trên máy chạy bộ, đưa tay tắt nhạc, mơ hồ nghe thấy động tĩnh phía sau, hắn cảnh giác nói: "Ai? "

Quay đầu lại liền thấy bộ dáng Kỷ Tịch chảy nước miếng, hắn không thích cũng không thích ứng được khi có người bên cạnh. Kỷ Tịch đã nhiều lần phá vỡ thói quen của hắn, hắn nhíu mày trách cứ: "Tôi không phải bảo cậu đừng đi lên sao? "

Kỷ Tịch thấy anh tức giận, mở cửa ra một chút, nhổm vào nửa người giải thích: "Cố ca, em không chạy loạn, cũng không động đến bất cứ thứ gì của anh, em chỉ muốn mượn một cái máy tính của anh thôi, tra chút tư liệu dùng xong sẽ trả lại cho anh. Ngày mai em ra ngoài sẽ tự mình mua một cái, sau này sẽ không gây phiền nhiễu cho anh nữa, hơn nữa vừa rồi anh nói rõ ràng là không cho phép em đến thư phòng của anh. "

"Câm miệng lại." Cố Tử An sợ nhất là cậu làm biểu tình đáng thương, khẩn thiết một chiêu này, hắn bước nhanh đến trước mặt Kỷ Tịch: "Tôi đi lấy máy tính cho cậu, cậu tránh ra một chút. "

"Ồ." Kỷ Tịch nghiêng người, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em không phải nhìn thấy anh liền khẩn trương sợ hãi sao. "

Giọng điệu cuối cùng của cậu kéo dài rất dài, lại là giọng điệu làm nũng, Cố Tử An càng không cho cậu nói, cậu càng muốn thăm dò điểm mấu chốt của người này.

Cố Tử An đi ngang qua bên cạnh cậu đứng yên, từ trên cao nhìn xuống cậu, đôi mắt thâm trầm.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Kỷ Tịch có thể cảm giác được tiếng tim đập mạnh sau khi vận động kịch liệt của hắn, trộn lẫn hơi thở hổn hển của người đàn ông, đặc biệt gợi cảm.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tử An, vẻ mặt sùng bái cười ngọt ngào nói: "Cố ca, mùi mồ hôi trên người anh rất thơm nha! "Cậu ngược lại muốn xem, cái đuôi của lão hổ băng sơn nhà giàu số một rốt cuộc có thể sờ được hay không. 

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.

-Tuần này ta xin lỗi nhưng ta chỉ đăng mỗi 1 chương thôi, bận quá :((. Đợi ổn định rồi ta sẽ đều đều đăng 3 chương 1 tuần a~

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me