LoveTruyen.Me

Dm Fanfic Chap Ly Tu Niem


Chấp Minh vẫn đang hôn mê. Trong trạng thái thân thể mất ý thức, hắn đôi khi lại nhớ đến một số ký ức vụn vặt tựa hồ từ rất lâu, mà phần lớn đều liên quan đến Mộ Dung Ly. Ở trong tràng mộng này, hắn cả A Ly lại quay về thời điểm mấy năm trước, lúc  hắn vẫn chưa quyết định công thành, đánh chiếm Dao Quang. Đêm trừ tịch không trăng không sao, Mộ Dung Ly ngẫu nhiên ghé qua Thiên Quyền gặp hắn, vì hắn tận hứng mà thổi một khúc nhạc. Đêm đó cũng là đêm lần cuối cùng A Ly và hắn gặp nhau vẫn là tư cách bằng hữu sau cái chết của Tử Dục.

Rõ ràng một thân hồng y không thay đổi, mắt phượng mày ngài một trương khuôn mặt yêu diễm diệu sắc kinh nhân, người cũ cảnh cũ, khiến hắn yêu thích, khiến hắn nhớ thương, nhưng lúc đấy trong mắt hắn chỉ còn lại một lòng thù hận. Chân tình hay giả dối, hắn tự nhiên có thể nhìn được ra nhưng là cố tình hắn chỉ tin tưởng vào nhân chứng, vật chứng Lạc Dận đưa trước mắt mà coi nhẹ phân tình cảm kia. Cho nên, một tia nhu tình trong đáy mắt kia, từng hành động quan tâm, lo lắng hắn, tất cả đều vì dụng tâm lợi dụng, chiếm được chỗ tốt bên người hắn, y mới đối xử với hắn như vậy. Cho nên, tất cả nhu tình mật ý, ngay cả một trương tình cảm ấy cũng đều là giả sao? Nếu không, hôm nay y sao lại đột nhiên " ngẫu hứng " tới thăm hắn? Còn không phải muốn hắn nhớ lại, níu kéo chút tình nghĩa ngày xưa sao? Thật không hổ là A Ly đâu! Nếu không phải lợi dụng hắn thỏa mãn chính mình sở cầu, kia y như thế nào sẽ cho hắn một cái sắc mặt tốt mà không phải lạnh nhạt, cao lãnh?

Hắn tự tay rót cho y một trương ly rượu quế hoa, nhìn y uống xong lại nhìn hắn thấp thỏm như có điều muốn nói, hắn lại khẽ nụ cười nhạt.

" Chấp Minh, ta....... "

" Kia ngươi lại không cần phải nói đi. Tâm ý của vương chủ Dao Quang như nào, ta là cũng đã rõ ràng a. "

Cảnh trong mơ thực thực ảo ảo, hắn đã còn không biệt rõ. Chỉ nhớ cuối cùng A Ly vẫn không hết hy vọng, nắm chặt tay nhìn bóng lưng hắn ly khai càng xa mà nói vọng theo.

" Kia nếu như ta chịu từ bỏ tất cả đâu ? Ngươi có nguyện cùng ta một đời bình phàm an lạc tiêu dao? "

Người kia không phải hắn nhưng đáng tiếc lại cũng chính là hắn, lãnh huyết vô tình chấp ngộ u mê. Trong mắt A Ly một tia quyến luyến, đau thương nhìn về hắn một phía, tựa như chỉ còn độc một mình hắn hiển hiện trong đôi mắt đấy, nhưng là hắn đã chọn buông tay, vẫn tiếp tục bước đi, không quay đầu nhìn lại mà gạt bỏ, xem nhẹ, không nhìn thấy tia hy vọng trong mắt y cũng dần một lụi tàn, chỉ còn một thân hồng y đỏ rực như hỏa
đơn độc trong đêm tối.

" Đã quá muộn. Lần sau tái kiến, là ở chiến trường gặp ngươi. "

***********

Chấp Minh tỉnh lại. Cảm nhận đầu tiên của hắn là nồng đậm thảo dược vị quanh quẩn bên mũi. Hôn mê quá lâu không khỏi khiến Chấp Minh có chút trì độn, mãi mới thích ứng với hoàn cảnh xung quanh. Đây là đâu? Hắn.....chưa chết? Một âm thanh gì đó khẽ ngừng lại, một bóng hình ai đó mờ nhạt cũng tiến về phía hắn mỉm cười.

" A hảo, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi. Ta còn lo sợ phương thuốc này còn có vấn đề gì đâu. Ngươi giờ cảm thấy thế nào? Có thấy khó chịu ở đâu không? "

Nhìn người nam tử lạ mặt một thân lam y, gương mặt thanh tú, trong sáng, ưa nhìn nhiều hơn một phần nhiệt tình ân cần hỏi han, Chấp Minh mới khẽ buông xuống một tia cảnh giác, đáp lại.

" Ngươi là? "

" A, cứ kêu ta Tư Viễn là được. Thương thế của ngươi ta đã xem qua, thật may là không mất máu quá nhiều nếu không, sư phụ ta mà có sống lại cũng không cứu nổi ngươi đâu. Ngươi hảo hảo an tâm dưỡng thương một đoạn thời gian, hạn chế cử động mạnh, ta tin sẽ không có gì đáng ngại. "

Lại cứu sống thêm một cái, tâm tình Tư Viễn phi thường vui vẻ, thao thao bất tuyệt mặc kệ bệnh nhân của hắn lại rơi vào trầm tư.

" Đúng rồi, ta phải đi thông báo cho Thập Thất, bọn họ nhất định sẽ vui mừng đâu. Nồi thuốc của ta Phương Dạ hắn trông chắc cũng sắp xong rồi. Ngươi mau nghỉ ngơi nhé, ta sẽ mang vào luôn. "

Chấp Minh vốn tĩnh lặng không phản ứng đột nhiên nghe thấy Tư Viễn nhắc tới Phương Dạ mới lấy được hồn phách, đưa tay vội nắm lấy tay áo Tư Viễn. Phương Dạ ở đây? Nếu vậy thì A Ly nhất định cũng ở chỗ này đúng không?

" A Ly, mau nói cho ta biết A Ly đâu rồi? Ngươi nhất định biết đúng không? Y thương thế thực nặng, làm ơn, ngươi nhất định phải mau cứu hắn. "

Nhắc tới Mộ Dung Ly, Tư Viễn tâm tình vui vẻ vừa nãy cũng tiêu tan đi phân nửa.

" A Ly cũng là do ta cứu. Đến giờ vẫn còn chưa tỉnh lại đâu. "

Nhìn theo ánh mắt Tư Viễn, Chấp Minh mặc kệ thương thế của mình vừa với cầm máu hảo, xuống giường vội đi đến vách gian bên cạnh. Người bên trong quả thực là A Ly, vẫn đang bất tỉnh ngủ được an an ổn ổn đến thâm trầm.

" Aizz, so với y, thương thế của ngươi còn tốt nhiều lắm. Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi a, nhưng y dường như tâm cũng không muốn tỉnh lại, một chút dấu hiệu cũng không có,mấy ngày nay ta thực lo lắng đâu. "

Chấp Minh ngồi bên giường chỉ khẽ nắm tay y, áp lên má của mình cố gắng cảm nhận được chút hơi ấm của người này. Nếu không phải nghe Tư Viễn nói, hắn còn sợ người trên giường đã chết, sẽ không dậy nữa, hoàn toàn rời xa hắn. Nhìn người trong lòng mình tâm niệm yên tĩnh mà ngủ, không còn nhìn hắn oán hận, trách móc, dằn vặt nhưng lòng hắn lại còn nhiều hơn một trận chua sót, đau lòng đến vô tận. A Ly của hắn thực gầy, cả người đều đã gầy đi một vòng lớn bằng mắt thường có thể trông thấy rõ. Đôi môi nhợt sắc vì mất nhiều máu vẫn đang mím chặt, ngủ được đến không an ổn.

Mộ Dung Ly bây giờ chỉ tựa như chiếc đèn cạn dầu, hơi thở mong manh yếu ớt như chỉ cần người tùy ý khinh dễ cũng sẽ tan biến. Ngươi nói yêu? Ngươi muốn hận? Ngay cả y cũng không còn sức lực để đối diện hai chữ này nữa. Chỉ có người trong cuộc mới thấu hiểu, giữ tất cả ngược lại so với buông xuôi dễ dàng nhiều lắm.

Nhớ lại tất cả chuyện quá khứ, bất tri bất giác hắn đã thương tổn người này nhiều đến như nào. Lòng hắn thật khó chịu, có một loại thiên ngôn vạn ngữ muốn giãi bày cùng người, nhưng giờ đã không thể. Không nguyện ý tỉnh lại là vì không muốn gặp hắn sao?

" A Ly thương thế sẽ hảo đi? Ngươi mau nói y nhất định sẽ tỉnh lại đi. "

" Xin lỗi, chuyện này ta cũng không thực nắm chắc. Nhưng là ta sẽ tận lực. "

Tư Viễn đi ra ngoài, khẽ đóng lại cửa. Bên trong, Chấp Minh cuối cùng cũng không chịu nổi mỏi mệt nằm gục bên giường Mộ Dung Ly, tay tương giao nắm chặt là mười ngón quấn quýt hòa quyện không rời.

********

Lại qua mấy ngày, thân là một nam tử da dày thịt béo, thương thế cũng mau chóng lành, Chấp Minh đã có thể xuống giường đi lại như thường, chỉ cần không phải vận động quá mạnh là được. Cái tin này không sớm thì muộn cũng truyền đến tai Phương Dạ, hắn vứt cái mo quạt xuống, suốt mấy ngày làm cu li canh thuốc, hắn đã buồn bực mặt cũng sắp đen như màu nước thuốc rồi.

" Tốt lắm, vậy ta đây đi tìm hắn tính sổ. "

" Ê ê khoan đã, ngươi tìm hắn làm gì chứ? Thuốc, thuốc cho A Ly ngươi còn chưa sắc xong đâu. "

" Chứ không phải ta xem hắn đã sinh long hoạt hổ đi lại như thường? Liền thù mới hận mới tính luôn tại đây đi. "

" A, là ngươi nhìn lầm. Hắn mới nhịn đau đâu, vừa nãy nhân gia còn mới nói với ta ngực đau, hít thở không thuận đâu. Ây ya Phương Dạ ngươi cậy mạnh ăn hiếp yếu là không được quân tử nha. "

"........" Ngươi cũng thật đương hắn là nữ tử yếu liễu đào tơ thể nhược ra bảo vệ a.

Tư Viễn mặc dù hắn không hiểu lắm khúc mắc giữa mấy người, nhưng thực ra hắn nghĩ đơn giản lắm. Thứ nhất, hắn không thể thấy người chết mà không cứu, lương tâm thầy thuốc của hắn sẽ không cho phép. Thứ hai, nếu đã là có hiểu lầm gì đó thì chi bằng đợi Mộ Dung Ly tỉnh lại rồi tự tay giải quyết. Nếu đã là kẻ thù không đội trời chung, cho dù Chấp Minh có cầu xin, hắn cũng sẽ không đưa tay giúp đỡ.

Nói tóm lại, ai đó bình thường vốn rất nhu thuận làm thuộc tính nô bộc nhưng cứ đụng chạm đến vấn đề này quả thực là cố chấp đến thiên lý bất dung. Thật bày ra dáng vẻ nhà của ta ta làm chủ, người của ta do ta dưỡng. Phương Dạ hắn liền ngay cả một sợi lông của Chấp Minh cũng chưa chạm vào được. Thực giận không có chỗ phát tiết a! Phương Dạ không còn cách nào khác liền mang đám thuộc hạ của Chấp Minh đi loạn ẩu.

Còn người nào đó biết thuộc hạ của mình bị ăn hiếp, liền ngay cả một chút làm chủ tử công chính nghiêm minh cũng không có, tỏ vẻ hoàn toàn buông tay mặc kệ. Theo như lý giải của Thập Thất, Chấp Minh đương nhiên sẽ không bỏ qua lỗi sơ suất thiếu cảnh giác của bọn họ đơn giản như vậy. Kia nếu hoàng thượng không có ý tứ, Thập Thất vẫn bình thản, vân đạm phong kinh ứng đối tất cả mọi chuyện, tùy hứng theo Phương Dạ. Chuyện này Chấp còn chỉ mong Thập Thất bám riết lấy Phương Dạ không rời, chỉ cần không có ai chia rẽ hắn ở bên cạnh A Ly là được.

Ngày lại qua ngày, cuối hạ cũng chuyển sang thu, Mộ Dung Ly vẫn không tỉnh lại. Khẽ mở cửa, ánh sáng rực rỡ dương quang nhè nhẹ kèm theo se lạnh đầu thu tràn vào căn phòng gỗ. Người trên giường vẫn đẹp đẽ, lặng yên làm một mỹ nhân an tĩnh
nếu bỏ qua băng vải trắng quấn bên ngực, hắn cũng cảm giác y chỉ tựa như đang ngủ. Tất cả mọi việc thay băng vết thương, uy dược gì đó cũng đều là Chấp Minh một tay chiếu cố cẩn thận, chu đáo. Nếu có thể,. hắn chỉ ước tất cả vết thương mà A Ly từng chịu đựng đều chuyển hết sang người mình, khiến y một dao đâm trên người nữa cũng được, còn hơn thống khổ nhìn y
làm vật vô hồn vô tri vô giác.

Tiểu Lục Lạc cũng rất thường xuyên qua đây thăm A Ly, chỉ là mỗi lần đến đều sẽ không cho hắn một cái sắc mặt tốt. Tiểu muội muội nhiều ngày thấy hắn chiếu cố tốt A Ly ca ca mặc kệ bản thân cũng chỉ là người bệnh mới dậy, vô hình trung đã nhận định hắn thật sự không có ý muốn hại A Ly ca ca. Dù sao ám ảnh về việc bị coi là bao tải không kiêng kỵ mà ném sang người Phương Dạ ca cô vẫn còn nhớ mãi không quên đâu. Nhưng lợi dụng cô là cái sự thật mãi không thể thay đổi, cho nên mặc kệ Chấp Minh có vô cùng thấy có lỗi, xin lỗi dỗ dỗ cô, tiểu muội muội vẫn quyết định coi như không thấy. A Ly ca ca đã không tỉnh lại, giờ còn ai có thể dạy chữ, bao dung nuông chiều cô như trước được nữa. Nói trẻ nhỏ dễ giận dễ quên, nhưng là tiểu muội muội cũng sẽ hiểu chuyện, cũng sẽ không nháo trên người Chấp Minh. Khi Chấp Minh bưng bát dược nóng hổi vào, trên khóe mắt của Lục Lạc vẫn còn ươn ướt thấy hắn liền chạy vụt đi.

**********

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me