LoveTruyen.Me

Dm Full Sieu Sao Cu Tinh Van Viet Chi Thuong

Đệ nhất quyển: Siêu sao sống lại.

Chương 1: Sống lại.

Siêu sao quốc tế - Fiennes Đường, hưởng thọ 37 tuổi, chết vì bệnh tim phát tác.

. . .

. . .

Nếu như đã chết, như vậy hiện tại là tình huống gì?

Mùi thuốc sát trùng gay mũi, bức tường trắng bi thảm, các loại dụng cụ điều trị duy trì sinh mệnh, máy thở oxy. . . Những thứ này đối với một người chịu đựng ốm đau trong vài chục năm cũng không xa lạ, nhưng mình không phải đã chết sao, vì sao lại nằm trên giường bệnh? Đại não một mảnh hỗn độn khó chịu, chậm rãi nhắm hai mắt lại, loáng thoáng nghe được thanh âm mấy nữ y tá.

"Thật đáng thương, đã thành cái dạng này cũng không ai đến xem một chút."

"Anh ta trước đây hình như là một người trong đoàn thể thần tượng rất có tiếng, tuy rằng đẹp trai, nhưng so với một người đã thành đại minh tinh trong đoàn thể thì hình như cũng không có tiếng tăm gì cả."

Thanh âm mấy người nữ y tá dần dần trở nên mơ hồ, cậu nghe có phần không rõ bọn họ đang nói cái gì, từ khi xuất đạo cậu tiếp xúc đầu tiên chính là điện ảnh, lúc nào cùng người khác thành lập đoàn thể thần tượng?

Mang theo một cái rồi một cái nghi vấn khiến người ta hoang mang, lại một lần nữa lâm vào giấc ngủ hỗn loạn, sau đó lúc tỉnh lúc mê, nhưng hầu hết thời gian cậu cũng không biết mình rốt cuộc là đang ngủ hay vẫn tỉnh.

Chỉ có điều cậu cuối cùng cũng xác nhận được một việc, mặc dù ở đây mọi người đều xưng hô cậu là "Đường Phong", nhưng cậu dám khẳng định "Đường Phong" trong miệng bọn họ cũng không phải là chính cậu trong nhận thức, trước đây ở Hollywood sau khi tiến nhập giới giải trí cậu đã sửa lại nghệ danh.

Mà trải qua 37 năm đồng thời quanh năm bệnh thể triền thân cũng hoàn toàn không thể gọi là - thanh niên, thân thể khôi phục thật nhanh.

Hơn nữa cậu là bệnh tim phát tác, không phải bởi vì rơi xuống biển mà mất đi ý thức.

Cậu nghĩ, có thể là cậu đã biến thành một người khác.

Chung kết của tất cả suy đoán là ngày nào đó cậu thanh tỉnh ý thức, có thể bỏ đi máy trợ thở.

Cậu nhờ y tá giúp đỡ đưa cho cậu một chiếc gương, cô ta có thâm ý nhìn cậu nói "Yên tâm đi, mặt của anh không có vết thương", cậu chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, cô vẫn là tốt bụng đưa gương cho cậu.

Nhìn mình trong gương, cậu cuối cùng chứng thực được suy nghĩ trong lòng, cậu quả nhiên biến thành một người khác, một người đàn ông tuổi trẻ tuấn lãng, cũng may, không phải là phụ nữ. Một người cùng bệnh tật đấu tranh hơn ba mươi năm, nếu không phải biến thành phần tử cực đoan tiêu cực thì chính là biến thành giống cậu như bây giờ, lạc quan tích cực.

Xem đi, ngực tim trống trải thật tốt, ngay cả loại chuyện chết mà phục sinh, tá thi hoàn hồn cũng có thể bình thản tiếp thu.

"Thân thể này có bệnh tim không? Ý tôi là, thân thể của tôi tốt chứ?" Cậu nhịn không được hỏi ra.

Y tá kỳ quái nhìn cậu một hồi, nói: "Vận khí của anh rất tốt, tuy rằng rơi xuống biển hôn mê hơn nửa tháng, nhưng hiện tại đã khôi phục, thân thể của anh rất ổn, không có bệnh tim, cũng không có bệnh gì khác." Nói xong cô vội vàng đi ra, cậu nghĩ cô đại khái nghĩ là đầu óc của cậu có chuyện.

Mặc kệ là nguyên nhân gì khiến cậu biến thành cái dạng hiện tại này, cậu cũng sẽ thật tâm cảm ơn ông trời cho cậu sinh mệnh lần thứ hai, một thân thể kiện khang khỏe mạnh.


Chương 2: Xuất viện.

Trong suốt thời gian nằm viện Đường Phong vẫn không thấy có bất kỳ ai đến thăm, cũng may trong balô mang theo bên người có vật tùy thân để Đường Phong có chút lý giải thân phận hiện tại của mình, tên thật của thân thể này vốn cũng không phải là Đường Phong, lấy tên này là bởi vì công ty quản lý nghĩ hình tượng bản thân của Đường Phong có một loại ý vị nam giới Trung Quốc cổ điển, chỉ là từ nhật ký trong Ipad đến xem thì có vẻ Đường Phong kia cũng không thích cái tên này.

Nhưng dù sao đi nữa, Đường Phong hiện tại thích là được rồi.

Ngoại trừ những thứ này ra, Đường Phong còn từ trong nhật ký phát hiện một ít bí mật khác.

Đường Phong này trước kia hình như điên cuồng say đắm một người đàn ông tên là "Lục Thiên Thần", Đường Phong đang suy đoán người tên Lục Thiên Thần kia vô cùng có khả năng chính là chủ tịch công ty quản lý của Đường Phong, hơn nữa nguyên chủ nhân của thân thể Đường Phong này hẳn là vẫn đang tương tư đơn phương, khiến Đường Phong cảm thấy không thể tin được chính là nguyên chủ thân thể này vào một ngày cách đây không lâu miêu tả trong nhật ký cậu ta thừa dịp Lục Thiên Thần uống rượu say đi dụ dỗ rồi xảy ra quan hệ, mà Lục Thiên Thần bản thân vốn đã có người thích khác - Ca Trần.

Đây là một mối quan hệ rất rắc rối phức tạp, "Đường Phong" thích Lục Thiên Thần, Lục Thiên Thần thích minh tinh Ca Trần của công ty đối địch, mà Ca Trần hình như là có quan hệ không bình thường với người quản lý công ty bên đó.

Được rồi, dù sao giới giải trí vốn có chính là một cái chảo nhuộm rối loạn.

Đường Phong xem hết nhật ký của nguyên chủ thân thể này xong cũng đã sơ sơ hiểu được tình huống của mình, cha mẹ ly dị, mẹ là một nữ minh tinh trong nước đã qua đời, cậu lúc niên thiếu xuất đạo từ đoàn thể thần tượng cũng rất nổi một thời, sau khi rời bỏ thì nhân khí xuống dốc, mê đắm chủ tịch công ty, sau khi bà mẹ qua đời thì mất đi chỗ dựa, phung phí tiền tài lại bị chủ tịch lạnh nhạt.

Nói tóm lại, chính là một ngôi sao thế hệ hai vừa mất chỗ dựa lại không có chí tiến thủ.

Sống lại sau đó dĩ nhiên là một minh tinh, tuy rằng là một tiểu minh tinh xuống dốc, nhưng dường như đây chính là số phận.

Ngày đó Đường Phong xuất viện gặp được người đại diện của mình, một người đàn ông trung niên thân thể hơi béo, Đường Phong trước kia không thích người đại diện này, Đường Phong hiện tại cũng không thích, người này thoạt nhìn có chút khôn khéo quá mức, đối với một tiểu minh tinh xuống dốc bị chủ tịch công ty ghét bỏ nhưng trên người còn có hợp đồng nhiều năm mà nói, tương lai thực sự rất xa vời, người này giải quyết thủ tục xuất viện rất nhanh, nét mặt có chút không kiên nhẫn.

Cậu cầm hành lý theo người đại diện lên xe.

"Nghe bác sĩ nói đầu cậu có chuyện, rất nhiều việc không nhớ rõ?" Người đại diện một bên lái xe, một bên lạnh nhạt hỏi.

"Ừ, mơ mơ hồ hồ nhớ không rõ ràng." Đường Phong tựa ở bên cạnh cửa sổ xe nhìn phong cảnh thành phố S.

Nửa ngày sau, người đại diện toát ra một câu nói không rõ ý nghĩa: "Không nhớ ra cũng tốt."

Đường Phong không có suy nghĩ nhiều, lấy hành vi Đường Phong từ trước kia đến xem đích xác có phần khiến người ta chán ghét, chỉ có điều tỉ mỉ nghĩ lại Đường Phong trước kia cũng chỉ là một đứa trẻ thiếu tình thương, dù sao vẫn mong muốn dựa vào hành vi khác người khiến cho người ta chú ý, nhưng kết quả thường thường hoàn toàn ngược lại, Đường Phong mong muốn đứa trẻ này kiếp sau có thể sinh ra trong một gia đình hoàn chỉnh mà tràn ngập tình thương.

Khoảng chừng nửa giờ sau người đại diện đem xe đỗ vào một khu dân cư cao cấp, Đường Phong có chút kỳ quái, một ngôi sao nghèo túng hẳn là không thể ở trong biệt thự giá trị mấy chục triệu như vậy được ( tính theo nhân dân tệ à nha! ).

"Căn nhà của cậu mấy ngày hôm trước vừa bị ngân hàng thu hồi, chủ tịch sẽ sắp xếp cho cậu một chỗ trong ký túc xá của công ty, mấy ngày này cậu trước hết ở chỗ này." Người đại diện xuống xe, ánh mắt phức tạp nhìn Đường Phong kéo hành lý, "Theo tôi đi lên."

"Nơi này là nhà của ai, tôi ở đây hình như không tốt lắm?" Đường Phong kéo hành lý đi theo phía sau người đại diện, cậu nghĩ biệt thự lớn như vậy không phải là nơi ngôi sao nghèo túng như cậu có thể ở, thế nhưng chuyện cậu từ trong nhật ký biết được quá mức ít ỏi, nói không chừng Đường Phong trước kia còn có bạn bè có tiền gì đó, dù sao bà mẹ đã qua đời của "Đường Phong" trong nước cũng coi như nổi danh, cũng có thể có một ít bạn cũ.

"Thằng nhóc cậu vận khí tốt, còn có người đồng ý thu nhận." Người đại diện cũng không quay đầu lại nói, trong lời nói tràn ngập châm chọc và xem thường.

Cho dù Đường Phong trước kia có làm chuyện không tốt gì đó, nhưng chí ít ông cũng là người đại diện của cậu ta, hiện tại loại thái độ lạnh lùng châm chọc này thật sự là không có một chút đạo đức chức nghiệp, cậu quyết định việc đầu tiên cậu làm chính là nghĩ biện pháp thay đổi người đại diện.

Người đại diện ấn chuông cửa, không lâu sau đó có người từ bên trong mở cửa, là một nữ hầu, bọn họ nói chuyện gì đó rồi người đại diện tiến vào, Đường Phong cũng đi vào theo. Trong biệt thự lắp đặt thiết bị cực kỳ có cách điệu lại không mất xa hoa, xem ra chủ nhân tòa biệt thự này cũng là một người đàn ông có phẩm vị.

"Ngài Charles là bạn học đại học của chủ tịch Lục, phòng của cậu ở chỗ này, ngài Charles bình thường bề bộn nhiều việc, có lẽ phải đến tối muộn cậu mới có thể gặp." Người đại diện mang theo Đường Phong lên lầu hai biệt thự, lão đẩy ra gian khách phòng cuối hàng lang, trong khách phòng có buồng vệ sinh đơn độc, TV, máy vi tính, tủ quần áo. . . Đường Phong nghĩ thật sự là thoả mãn cực kỳ.

"Nhớ kỹ, không được gây phiền phức cho ngài Charles, đây không phải lời khuyên, mà là cảnh cáo." Người đại diện trước khi rời đi lưu lại một câu nói hung ác.

Đường Phong có chút bất đắc dĩ, cậu cũng không biết quan hệ giữa cậu và Charles là gì, hoặc là nhận thức đến mức độ nào, nhưng Đường Phong tự nhận cậu là một người đàn ông tính cách tốt cũng coi như tương đối có ích, mong rằng ngài Charles tốt bụng thu lưu cậu không nên quá có thành kiến với "Đường Phong".


Chương 3: Giấc mộng hoang đường.

Gian phòng thư thích luôn luôn khiến người ta cảm giác phi thường thoải mái, Đường Phong ở bệnh viện nằm vài ngày phải thừa nhận, gian phòng không có mùi thuốc sát trùng, giường đệm ấm áp, phòng tắm có bồn tắm lớn, những thứ này đều khiến cậu cực kỳ thoả mãn.

Cậu thay ra quần áo rồi ngồi ngâm mình tắm rửa trong bồn tắm lớn, nếu người hầu biệt thự đã nói cậu có thể tùy tiện sử dụng tất cả mọi thứ trong biệt thự, Đường Phong đương nhiên cũng sẽ không khách khí, đồ đạc nơi khác của biệt thự cậu sẽ không đụng vào, chỉ có phòng tắm trong phòng mình là cậu sẽ đi lợi dụng một chút.

Tắm nước nóng đến khoan khoái, thay áo ngủ mềm mại người hầu chuẩn bị tốt cho cậu, kéo dép về tới gian phòng, đầu giường trong gian phòng đặt một ít đồ ăn thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng.

Chủ nhân tòa biệt thự này nhất định là một người không tệ, phục vụ nhỏ nhặt khiến Đường Phong rất có thiện cảm với Charles chưa từng gặp mặt.

Cậu cũng không phải quá đói, ăn một ít là no, không quá lâu sau người hầu gõ cửa tiến đến thu dọn bàn ăn, còn bưng cho cậu một ly sữa nóng, căn dặn Đường Phong uống xong rồi có thể nghỉ ngơi trước một chút, ngài Charles ngày hôm nay có chút việc bận đến khuya mới về.

"Cảm ơn." Đường Phong lễ phép cảm ơn.

Trên mặt nữ hầu không có bất cứ biểu tình gì nhìn Đường Phong, chờ Đường Phong uống sữa xong rồi thu dọn đi ra ngoài.

Tuy rằng thái độ người hầu có chút quá lạnh lùng, nhưng vẫn như cũ không ảnh hưởng đến Đường Phong hưng phấn nghênh đón sinh mệnh mới và cuộc sống mới, không có gì tốt hơn được sống, cũng không có gì may mắn hơn thân thể khỏe mạnh kiện toàn.

Uống sữa xong đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, cậu nhẹ nhàng nhéo nhéo mi tâm nỗ lực khiến mình thanh tỉnh một ít, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ trầm trọng mà mơ màng nhắm mắt.

Đường Phong ngủ đặc biệt sâu, cậu cảm thấy chính mình đã rất lâu không ngủ sâu như thế, nhưng có đôi khi cậu lại nghĩ cậu hình như cũng không ngủ, ý thức có chút mơ hồ không rõ, lại có chút hỗn loạn.

Trong lúc mơ mơ màng màng cậu dường như nghe thấy tiếng cửa phòng bị người mở ra, có người đi đến, cửa phòng lần thứ hai đóng lại, người kia từng bước một đi tới bên giường cậu, hình như có nói cái gì đó, Đường Phong nghe không rõ ràng, cậu thậm chí cũng không biết mình là tỉnh hay mê.

Loại cảm giác này quá quái dị, cậu nghĩ mình giống như là đang trong mộng, người đàn ông kia xốc lên chăn trên người cậu, bàn tay có chút lạnh lẽo theo áo ngủ trượt vào, tiếp xúc đụng chạm khi thì nhẹ khi thì nặng khiến cậu cảm giác cực kỳ khó chịu, thân thể giống như bị châm lửa khô nóng khó nhịn.

Đường Phong muốn giãy dụa ngồi dậy, nhưng thân thể giống như bị rút hết khí lực không có cách nào nhúc nhích, cậu từng ngụm từng ngụm thở gấp chỉ muốn thư hoãn khô nóng trên thân thể, nhưng kết quả căn bản là không được.

Cậu mơ thấy người đàn ông kia hôn cậu, lấy một loại tiến công triền miên mà kịch liệt cướp đoạt khoang miệng của cậu, sắp hít thở không thông.

Đây là mơ? Nếu như là mơ, vì sao lại khiến cậu cảm thấy chân thực như vậy?

Mà nếu đây là hiện thực, vậy vì sao cậu vẫn chưa tỉnh lại dù chỉ một chút, giống như là nửa ngủ nửa tỉnh lâm vào trong một mảnh bóng đè, mặc kệ giãy dụa thế nào cũng không được.

"A - "

Nơi nào đó trên thân thể đột nhiên bị một trận đau nhức chậm rãi khiến Đường Phong kìm lòng không đậu mà kêu lên, mộng sẽ không chân thực như vậy, trong mộng sẽ không cảm thấy đau đớn kịch liệt như vậy.

Cậu giãy dụa nghĩ muốn tỉnh lại, nhưng trước mặt thủy chung cách một cánh cửa trong suốt ngăn cản, cự ly cậu thanh tỉnh chỉ là một bước mà thôi, nhưng chỉ có một bước ngắn như vậy lại không thể đi qua.

Thực sự là quỷ dị, trong mộng có một người đàn ông cường bạo cậu, hơn nữa ngoại trừ ban đầu có chút thô bạo ra thì kỹ thuật lúc sau cũng không tệ lắm. ( Vũ: hãn, cái câu cuối. . . !!! )


Chương 4: Thật hoang đường.

Trong 37 năm của Đường Phong, cậu cũng không phải là chưa từng cùng đàn ông tiếp xúc thân mật trên thân thể, mấy năm đầu trong giới giải trí cậu tận lực giữ mình trong sạch, hơn nữa vì thân thể có bệnh tim nên cho dù có người đến gần cậu phần lớn cũng là cự tuyệt, thẳng đến sau này dưới tình huống ngẫu nhiên mà cùng một nam diễn viên trẻ tuổi xảy ra quan hệ.

Đường Phong chỉ là giữ mình trong sạch, không bài xích đàn ông, nhưng tiền đề để cậu và đàn ông làm chuyện này là cậu tự nguyện, hưởng thụ trong đó, mà không phải giống như đêm qua bị người bỏ thuốc trong sữa, bị một người đàn ông cưỡng ép.

Ngoài phòng tia sáng ám trầm, tia nắng ban mai đầu tiên còn đang giấu ở phía sau núi lớn gắt gao không chịu lộ ra, trong phòng mơ màng âm thầm, sau khi Đường Phong tỉnh lại nhìn đồng hồ treo trên vách tường, thời gian là hừng đông 5h54′.

Đầu của cậu còn có chút hỗn loạn, tác dụng của thuốc xem ra vẫn chưa hoàn toàn qua đi, ở trên giường ngoại trừ cậu ra còn một người đàn ông đang ngủ, từ chất lỏng còn chưa hoàn toàn khô cạn ở giữa hai chân đến phỏng đoán, người này xem ra vẫn đùa bỡn cậu đến 3, 4h mới ngủ, thực sự là thể lực không tệ.

Trong phòng một mảnh mờ tối, Đường Phong cũng không thể thấy rõ khuôn mặt người cường bạo cậu, hơi liếc qua một chút, lấy kinh nghiệm duyệt người nhiều năm qua của cậu đến xem người này hẳn là hình dạng không xấu, hốc mắt ao hãm, tóc màu đen, hình như là con lai.

Lúc hai chân rơi trên mặt đất có chút như nhũn ra, thoáng cái không đứng vững khiến cậu ngã xuống, Đường Phong theo bản năng bắt lấy thứ gì có thể chạm đến, kết quả là nắm chặt chăn.

Cuối cùng cậu ngã trên mặt đất, kèm thêm cái chăn cũng bị kéo đến, động tĩnh bất chợt khiến người trên giường giật mình tỉnh giấc, Đường Phong đầu tiên là nghe được một trận âm hưởng, sau đó vang lên thanh âm thanh thúy mở chốt, trong phòng nhất thời trở nên sáng sủa, ánh sáng đột nhiên khiến cậu có chút khó chịu híp mắt lại.

Chờ con mắt Đường Phong thích ứng với tia sáng, một người đàn ông vóc người cực tốt trần như nhộng đứng ở trước mặt cậu.

Một người ngồi dưới đất, một người đứng ở trước mặt, cao độ xấu hổ khiến Đường Phong vừa nhấc đầu liền nhìn thấy thứ nào đó của anh ta, chậc chậc, kích thước không tệ. ( Vũ: # _ # )

Chỉ có điều hiện tại không phải thời gian thưởng thức lẫn nhau.

"Muốn chạy trốn?" Người kia không có chút nào ngại trên người có mặc quần áo hay không, từ trên cao nhìn xuống Đường Phong.

"Không, tôi chỉ muốn đi phòng tắm tắm một chút."

Đường Phong hiện tại không nhà để về, trên người cũng không có tiền, đối với nơi đây hoàn toàn không biết gì cả, cộng thêm thân phận hiện nay của mình kiến thức nửa vời, càng không biết vì sao người đại diện lại đưa mình đến đây.

Lẽ nào "Đường Phong" trước kia còn bán thân thể? Trong giới giải trí không phải không có người như vậy, nhưng Đường Phong từng tỉ mỉ kiểm tra thân thể của mình, cũng không có vết tích lung tung nào đó, không giống như là bán đi.

"Trên người quá bẩn, tôi muốn tắm." Đối phương không nói gì, Đường Phong một bên giải thích một bên từ trên mặt đất đứng lên, nghỉ ngơi một hơi khiến hai chân cũng có chút khí lực, mặc dù vẫn mềm như chân tôm.

Chăn từ trên người cậu rơi xuống, mấy người còn trông cậy vào một người đàn ông 37 tuổi giống niên thiếu 17 ngượng ngùng nắm chăn lên che khuất thân thể sao? Quên đi, nên làm và không nên làm tất cả đều đã làm, che che lấp lấp ngược lại là có vẻ buồn cười.

Tuy rằng cậu hiện tại có thân thể thanh niên 25 26 tuổi.

"Cậu cuối cùng đã nghĩ thông suốt?" Người kia híp mắt, nhìn Đường Phong bước tiến mềm nhũn, trần như nhộng đi đến phòng tắm. Thân thể tuổi trẻ dưới ánh đèn nhàn nhạt lộ ra màu mật ong, rắn chắc mà không cường tráng, mỗi một thốn đều đẹp như vậy, mà nơi kia còn lưu lại một chút chất lỏng đáng ngờ.

Đường Phong suy nghĩ một chút, quyết định nói thật cho đối phương.

"Tôi vừa từ bệnh viện đi ra, não chấn động, rất nhiều chuyện không nhớ rõ." Đỡ cửa phòng tắm, cậu nói.

"Đường Phong, đừng giở trò đùa giỡn nữa." Người kia đẩy cửa phòng tắm bước nhanh đến.

Phòng tắm trong biệt thự đúng là tốt, mở nước trực tiếp là nhiệt độ ổn định, Đường Phong một bên mở nước một bên an vị trong bồn tắm lớn, hai tay mở ra, cười khổ nói: "Anh có thể đi tìm bác sĩ hỏi một chút, hoặc là cũng có thể đi tìm người béo đưa tôi đến đây."

"Nói như vậy, cậu không nhớ rõ giao dịch giữa chúng ta?" Người kia nheo lại con mắt, khóe miệng giương lên, hai tay ôm trước ngực không chút nào keo kiệt biểu diễn vóc người vượt trội.

Đường Phong lắc đầu, vậy ra cậu và người đàn ông trước mắt có giao dịch.

"Cậu ở với tôi một tháng, bộ phim mới của đạo diễn Lý Nguy chúng tôi sẽ đề cử Ca Trần diễn xuất vai nam nhất." Người kia đi tới, cũng mặc kệ Đường Phong có đồng ý hay không sải bước bước vào bồn tắm, Đường Phong xê dịch về phía sau nhường chỗ cho đối phương, cũng may bồn tắm rất lớn, hai người đàn ông chen vào vẫn vừa.

Đường Phong vừa nghe người kia nói liền cháng váng đầu, vì sao cậu ngủ cùng người này một tháng, mà cuối cùng người được lợi không phải là cậu mà là Ca Trần?

"Tôi thực sự đáp ứng chuyện hoang đường như vậy?"


Chương 5: Giao dịch mới ( 1 ).

Người kia bị phản ứng "không thể tin được" của Đường Phong chọc cười, ngửa đầu ha ha phá lên cười.

"Đường Phong, cậu thật là Đường Phong sao? Tôi thấy cậu không giống như là mất trí nhớ, càng giống như là thay đổi một người khác." Nam nhân kéo dài đường nhìn, ánh mắt sáng quắc mà mang theo xem kỹ dò xét Đường Phong ngồi ở đối diện, "Mới một tháng không gặp, cậu cho tôi cảm giác hoàn toàn khác."

"Tôi mất trí nhớ, cho nên tôi cũng không nhớ rõ Đường Phong trước đây là bộ dáng gì nữa." Không hề gì nhún nhún vai, lời nói và việc làm của Đường Phong thoạt nhìn cực kỳ tự nhiên, "Huống chi người từ trong quỷ môn quan đi qua một chuyến giống như là thoát đi một tầng da, ít nhiều cũng sẽ thay đổi một chút."

Đường Phong lấy qua vô số giải thưởng ảnh đế lớn sớm đã thành thói quen tại bất luận trạng huống gì đột phát đều phải bảo trì trấn định, nhất là khi còn có một thân thể mắc bệnh tim, cậu lại càng phải bảo trì một trái tim bình ổn, để tránh khỏi nó đột nhiên nhảy quá nhanh đến mức thoát ly khống chế cuối cùng không bao giờ nhảy tiếp nữa.

Muốn bẫy cậu sao? Cái này khó lắm.

"Một tháng trước anh thấy tôi có cảm giác gì?" Vốc lên nước nóng chà xát khuôn mặt, Đường Phong tiện tay đem tóc vuốt ra phía sau, giọt nước tụ cùng một chỗ thành dòng nước gián đoạn từ trên gương mặt cậu, nhỏ vào trong bồn tắm lớn, ngũ quan xinh đẹp nhìn một cái không sót gì.

"Bình hoa đẹp, đầu óc bã đậu, phế vật không có chỗ dùng." Khóe miệng hướng về phía trước dương lên, khuỷu tay Charles chống lên hai bên bồn tắm, đường nhìn rơi trên khuôn mặt Đường Phong bị ánh đèn ấm áp chiếu vào trở nên cực kỳ nhu hòa, "Mặc kệ trước đây cậu như thế nào, hiện tại xem ra giao dịch này là tôi kiếm lớn."

"Thế nhưng tôi nghĩ giao dịch này quá ngu ngốc, chúng ta có thể huỷ bỏ không?" Sống lại tuy rằng rất tốt đẹp, thế nhưng vừa đến liền đối mặt với cuộc sống trở thành bạn giường của người khác cũng quá khảo nghiệm sức chịu đựng của cậu rồi.

"Tôi rất thích cậu, cho nên tôi không có dự định hủy bỏ giao dịch." Đối phương một ngụm từ chối Đường Phong yêu cầu, "Chỉ có điều - "

Charles đổi ý :"Lúc trước cậu đồng ý giao dịch này cũng khiến tôi cảm thấy rất buồn cười, nhưng bởi vì hiện tại tôi rất thích cậu, tôi nghĩ giao dịch này có thể thay đổi một chút, chỉ cần ở trong phạm vi tôi có thể tiếp thu."

Xem ra là gặp phải một thương nhân khôn khéo lại cường hãn rồi, Đường Phong nhìn người trần như nhộng ngồi ở đối diện, ngũ quan đoan chính, cực phẩm hỗn huyết, vóc người đẹp như người mẫu nam đỉnh cấp Âu Mỹ, bỏ đi từ "Giao dịch" khiến cậu có chút chán ghét ra, Charles phong độ và lời nói đều cực kỳ hợp khẩu vị của cậu, quả thực là bạn giường khó tìm được.

"Bộ phim mới của đạo diễn Lý Nguy, anh là người đầu tư?"

Đạo diễn Lý Nguy này Đường Phong cũng không lạ, giống như bản thân Đường Phong, đạo diễn Lý Nguy phần lớn thời gian cũng là trà trộn Âu Mỹ, quay những bộ phim thương mại lớn kiếm được ở các phòng bán vé, cũng từng quay phim nghệ thuật và có được danh tiếng cực tốt, là một đạo diễn người Hoa đấu tranh gấp đôi về các bộ phim thương mại và phim nghệ thuật, mặc kệ là ở Á Châu hay Âu Mỹ đều có lực ảnh hưởng nhất định.

Đường Phong sơ sơ cũng đoán được bộ phim đạo diễn Lý Nguy muốn quay là bộ nào, trước khi bệnh tim của cậu phát tác, đạo diễn Lý Nguy đã từng tự mình mời cậu đến diễn, chỉ là khi đó thân thể cậu đã có chút vấn đề không thể làm gì khác hơn là tạm thời chối từ.


Chương 6: Giao dịch mới ( 2 )

"Tôi có thể đề cử cậu với đạo diễn, thế nhưng cậu cũng phải hiểu, đạo diễn Lý Nguy không phải một đạo diễn bởi vì người đầu tư đề cử diễn viên mà thỏa hiệp." Charles cũng không cho rằng tiểu minh tinh có dung mạo không tệ trước mặt này có thể được đại đạo diễn ưu ái, chí ít anh biết Đường Phong ngoại trừ vừa mới xuất đạo thì cũng từng nổi tiếng một thời gian nhưng sau đó lập tức xuống dốc, cộng thêm một đống gièm pha.

Thế nhưng giờ này khắc này Đường Phong xuất hiện ở trước mặt anh khiến anh có một loại cảm giác muốn tin tưởng kỳ quái, Đường Phong hoàn hoàn toàn toàn không giống với lúc trước anh gặp qua, nghe nói qua.

Hầu như ngay trong nháy mắt, Charles hiểu rõ vì sao mình lại vui lòng cùng một tiểu minh tinh hơn nửa đêm ngồi ở trong bồn tắm bàn chuyện giao dịch, anh muốn người đàn ông trước mặt này.

Tại sao Lục Thiên Thần lại nghĩ Đường Phong là một phế vật đáng ghét? Rõ ràng là một người đàn ông khiến người ta muốn đi chinh phục.

"Trong giới giải trí cũng không thiếu nam giới có khuôn mặt đẹp, tôi có thể cho cậu một cơ hội." Charles tay cầm lên cổ chân người kia dưới đáy nước, thực sự là đáng tiếc, lần đầu tiên của hai người là dưới tình huống đối phương trúng thuốc mê.

Rụt chân lại, Đường Phong mang theo vài phần xem kỹ đánh giá Charles trước mặt.

Cậu nhịn không được nở nụ cười: "Tôi có thể lý giải là anh đang dự định bao dưỡng tôi không?"

"Cậu bằng lòng cho tôi bao dưỡng không?" Đối phương thẳng thắn thành khẩn khiến Charles tăng thêm vài phần thiện cảm với Đường Phong, trước đây cũng chơi đùa mấy người minh tinh, thế nhưng hầu hết đều là quá mức khôn khéo đưa đẩy, hoặc là vô cùng nhu thuận nghe lời khiến người ta nghĩ buồn chán, hoặc là tự cho là đúng khiến anh cảm thấy phiền phức.

"Hiện tại tôi nói có lẽ có chút cuồng vọng, thế nhưng tôi không cảm thấy bản thân là một người đàn ông chỉ có bề ngoài, tôi cũng không thích từ bao dưỡng này." Đường Phong cự tuyệt đối phương yêu cầu.

Charles cũng không bởi vậy mà cảm thấy tức giận, đối phương cự tuyệt là có trong dự liệu của anh, may là bọn họ còn có giao dịch dài đến một tháng.

"Chúng ta có một tháng để lý giải đối phương." Người đàn ông hỗn huyết anh tuấn cười cười.

"Nếu không có cách nào hủy bỏ giao dịch, vậy có thể thay đổi quy tắc giao dịch một chút không, phiền phức anh đề cử tôi với đạo diễn Lý Nguy, tôi sẽ làm hết sức, sau đó bình thường tôi mong anh không nên hạn chế tự do của tôi, có thể chứ?" Tự hỏi một hồi, Đường Phong nỗ lực từ trong giao dịch tìm kiếm tự do lớn nhất.

Mặt đối mặt với một người phú hào đàm luận giao dịch là một sự lựa chọn sáng suốt, tùy tiện cự tuyệt hoặc bày ra tư thái "Liệt sĩ" không chịu cúi đầu sẽ chỉ làm cho đối phương ghét, mà kết quả cuối cùng chính là hoàn hoàn toàn toàn vào sổ đen. Đường Phong đối với sự nghiệp diễn viên vẫn ôm ấp nhiệt tình cực lớn, ở trong mắt cậu sống lại chính là một cơ hội khác ông trời dành cho cậu.

Chỉ có thể ra sức nắm chặt, toàn tâm toàn lực đi phấn đấu.

Đường Phong trước kia đã chọc giận ông chủ công ty quản lý, nếu không cũng sẽ không bị phân cho một người đại diện tệ hại, Đường Phong hiện tại ngoại trừ phải thay nguyên chủ thân thể này dọn dẹp tàn tích ra còn phải tìm một chỗ dựa vững chắc không để cho công ty quản lý của cậu cho cậu vào sổ đen, trước mắt chỉ có mỗi Charles.

Charles trầm mặc một lát sau gật đầu, cho Đường Phong một câu trả lời thuyết phục: "Có thể, tôi rất thích cậu."

"Tôi cũng rất thích anh." Đường Phong sang sảng cười, "Chỉ là lần sau đừng chuốc thuốc tôi, đau đầu rất khó chịu."

"Thêm một lần thế nào?" Charles thân thể hướng về phía trước, cả người ở trên người cậu, anh cúi đầu ôn nhu hôn lên trán Đường Phong, đột nhiên có một loại xung động muốn nghiêm túc làm một lần.

"Nể mặt tôi vừa mới ra viện, tha cho tôi đi."

"Được rồi, tôi cũng không muốn ngay từ đầu dọa sợ cậu, nhưng một nụ hôn thì sao?"

Đường Phong vươn tay ôm vai đối phương đưa lên môi mình, một nụ hôn nhẹ nhàng, không chứa một tia tình sắc rồi lại mang đến một cỗ ngọt ngào, Charles thích nụ hôn như vậy.


Chương 7: Charles ( 1 )

Khi Đường Phong nhìn ba con số trong sổ tiết kiệm gửi ngân hàng thì cậu triệt để hết chỗ nói rồi, xem ra nguyên chủ nhân thân thể này tuy rằng kế thừa di sản đáng kể từ mẹ nhưng cũng trong thời gian nhanh nhất tiêu xài không còn một đồng, chẳng trách người đại diện trung niên kia nói nhà của cậu đã bị ngân hàng thu đi, ba con số gửi ngân hàng này hiện tại chính là toàn bộ tài sản của cậu.

Đem sổ tiết kiệm bỏ vào trong ngăn kéo, Đường Phong tiến vào phòng tắm tùy tiện tắm một chút rồi mặc quần áo, một thân quần áo này đều là hàng hiệu, chỉ là với phẩm vị của nguyên chủ thân thể này cậu thực sự không dám khen tặng, miễn miễn cưỡng cưỡng mới chọn được một bộ quần áo màu nhạt thoạt nhìn coi như bình thường ra gian phòng.

Dựa theo lời người đại diện trước kia, Lục Thiên Thần sẽ sắp xếp cho cậu một chỗ trong ký túc xá công ty, chỉ là hiện nay cậu sẽ ở lại biệt thự lớn của Charles trong vòng một tháng.

Đường Phong đi xuống lầu, Charles đã sớm dậy, vì ngày hôm qua uống thuốc mê nên đầu có chút choáng, ánh đèn buổi tối cũng không rõ, cậu kỳ thực cũng chưa thực sự tỉ mỉ chính diện quan sát người xảy ra quan hệ thân mật với cậu.

"Chào buổi sáng." Charles ngẩng đầu lễ phép cười, dưới ánh năng mặt trời mái tóc hiện ra màu thâm nâu như cà phê, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, tư thế ngồi thẳng, trước mặt bày đặt bữa sáng giản đơn nhưng tinh tế, bên cạnh bàn là vài tờ báo ngày hôm nay, Đường Phong tùy tiện nhìn lướt qua, ngoại trừ báo tài chính kinh tế thông thường ra còn có báo giải trí.

Trên bàn có hai phần bữa sáng, Đường Phong đi qua kéo lại cái ghế ngồi bên cạnh Charles, nhấp một ngụm cà phê, hương vị quen thuộc khiến cậu nghĩ hết sức thoải mái, lúc trước bởi biết mình có thể tùy thời chết vì bệnh tim, nên Đường Phong từ trước đến nay vẫn luôn là một người vô cùng chú trọng chất lượng cuộc sống.

Trên thực tế, để một người đàn ông đã quen với cuộc sống xa hoa trong một đêm phải hạn chế như trước kia là chuyện rất thống khổ, giống như phụ nữ một ngày mua quần áo giá hơn một nghìn sẽ rất khó trở lại liếc mắt bộ quần áo mười đồng tiền, đàn ông cũng vậy, hút quen thuốc lá đắt tiền, uống quen cà phê xay hạt, thậm chí còn có xe tốt lại phải đi máy kéo? Coi như hết, cậu tình nguyện đi bộ.

"Báo giải trí?" Đường Phong hiếu kỳ hỏi.

Charles cười cười, đúng là một người đàn ông cực kỳ quyến rũ, đây là đánh giá của Đường Phong lúc nhìn thấy người này rõ ràng, giáo dục vô cùng tốt, nho nhã lễ độ, nhưng ở trên giường lại vô cùng dũng mãnh.

"Tùy tiện xem thôi."

"Lại vừa ý minh tinh nào vậy?" Không giống như cùng "chủ nuôi" nói chuyện phiếm, Đường Phong thái độ tự nhiên càng giống như một người bạn tốt của Charles, cậu đến gần liếc nhìn tờ báo của Charles, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt lộ vẻ tái nhợt mang đến một loại cảm giác mông lung kỳ dị.

Charles híp mắt, đột nhiên tiến đến hôn lên gương mặt người kia, thực sự là "bữa sáng" ngon lành.

"Anh đều là ôn nhu như thế với mỗi một tình nhân?" Đường Phong lớn lên ở phương Tây cũng sẽ không bởi vậy mà cảm thấy xấu hổ, chỉ là động tác vô cùng thân thiết của đối phương khiến cậu có một loại ảo giác bọn họ giống như là tình nhân, chỉ là ảo giác mà thôi, đàn ông vừa anh tuấn vừa nhiều tiền như Charles cậu thấy quá nhiều, tốc độ thay đổi bạn giường và tình nhân của loại người này quả thực so với tên lửa còn nhanh hơn, đương nhiên vẫn có thể cùng bọn họ chơi đùa, mọi người là theo nhu cầu, thoả thích hưởng thụ tình yêu giờ khắc này, sau đó hữu nghị chia tay.

Thế nhưng, nghìn vạn lần nghìn vạn lần không được đem thực tâm của mình ném vào.

Charles híp mắt cười cười: "Rất ít." Trên thực tế anh hầu như chưa từng làm như vậy, loại cử động ở trên bàn cơm không nhịn được hôn một tình nhân dùng tiền mua về đối với anh mà nói có chút quái dị, nhưng anh lại thích hôn Đường Phong, không nghĩ quá nhiều, chỉ là quy kết đối phương gây cho anh cảm thụ mới lạ mà thôi.

"Một lúc nữa có muốn làm gì không?" Charles gấp lại tờ báo, tùy ý hỏi.

Ăn một miếng chân giò hun khói, Đường Phong lắc đầu: "Trên thực tế tôi muốn đi tìm Lục Thiên Thần."

"Ha? Cậu thật đúng là yêu cậu ta." Charles nhếch lên lông mày.

"Không, tôi chỉ là muốn nói chuyện với anh ta, muốn anh ta đổi cho tôi một người đại diện khác, kinh nghiệm nhiều ít không thành vấn đề, thế nhưng chí ít phải trung thực nghiêm túc." Đường Phong biết đối phương hiểu lầm, chỉ là cậu cũng không dự định giải thích quá nhiều, "Còn có, tôi muốn nhìn một chút có thể nhận được một ít công tác hay không."

Chuyện tiếp nhận công tác phải thông qua người đại diện, đây là lý do Đường Phong muốn lập tức thay đi người đại diện thoạt nhìn cực kỳ đáng ghét kia.

Charles liếc nhìn người kia, nói: "Chuyện này tôi sẽ giúp cậu giải quyết, để báo đáp, cậu ngày hôm nay đi cùng tôi."

"Cả ngày." Charles bổ sung thêm một câu.


Chương 8: Charles ( 2 )


Chiếc xe con màu đen mang một loại cảm giác ổn trọng, tài xế kéo mở cửa xe, Charles cũng không đi vào trước, mà là cực kỳ quý phái nhường Đường Phong lên xe trước, sau đó mới tự mình đi lên.

"Ngày hôm nay tôi cần làm gì?" Tựa lưng lên ghế dựa, Đường Phong âm thầm cân nhắc, Charles thoạt nhìn cũng không phải người thích chơi trò biến thái, nhưng loại chuyện này ai có thể nói trước, nhỡ đâu đối phương kéo cậu đến phòng làm việc gây rối, cậu cũng nên nghĩ biện pháp làm sao cự tuyệt mới được.

"Theo tôi là được." Charles nhợt nhạt cười, bàn tay đặt trên đùi Đường Phong, nhưng động tác cũng không tiến thêm một bước.

"Có thể mạo muội hỏi một câu, ngài Charles là làm cái gì không?"

"Một ít chuyện làm ăn, bất động sản, tài chính tiếp xúc nhiều nhất, chỉ là công thương nghiệp cơ bản chủ yếu đặt ở Châu Âu, gần đây cũng bắt đầu đầu tư điện ảnh", nghĩ đến Đường Phong đã quên rất nhiều chuyện trước đây, Charles tiếp tục nói, "Tôi và Lục Thiên Thần là bạn học đại học, lần này đi tới Trung Quốc ngoại trừ làm ăn một chút ở nội địa ra thì cũng có hợp tác với Lục Thiên Thần."

"Cậu ngay cả Lục Thiên Thần cũng không nhớ rõ?" Charles nghiền ngẫm nhìn người kia.

"Không nhớ rõ, chỉ là lúc ở bệnh viện có nghe nói đến chuyện trước kia của tôi và anh ta." Đường Phong từ trong ánh mắt đối phương đọc ra được, Charles kỳ thực biết nguyên chủ thân thể này thích Lục Thiên Thần, nhưng may là Charles rất nhiều chuyện cũng chỉ là nghe nói cũng chưa từng thực sự tiếp xúc gần gũi với bản thân Đường Phong.

Đường Phong bắt đầu có chút đau đầu, lý do mất trí nhớ này có thể thành công lừa gạt Lục Thiên Thần hay không, nhưng tỉ mỉ ngẫm lại cũng không cần lo lắng như vậy, Lục Thiên Thần thích Ca Trần vừa vặn lại cực kỳ ghét cậu, vừa lúc tất cả mọi người không cần gặp mặt, minh tinh trong công ty quản lý cũng không cần phải mỗi ngày gặp mặt chủ tịch.

Dọc theo đường đi ngoại trừ trò chuyện việc Charles lần này đến Trung Quốc ra, hai người chẳng biết tại sao lại kéo vào một ít hoạt động thể thao, Đường Phong trước đây bởi vì thân thể không thể vận động kịch liệt, bình thường chơi nhiều nhất là bi da, trùng hợp Charles cũng tự xưng là cao thủ trong đó, hai người trò chuyện một phen, Charles sau đó đề xuất buổi chiều không bằng đi đánh một ván, Đường Phong vui vẻ tiếp thu.

Xe dừng ở trước một tòa building cao lớn tráng lệ, trước cửa building dựng thẳng một tấm bia đá cẩm thạch, mặt trên điêu khắc bốn chữ rồng bay phượng múa: Tập đoàn Thiên Thần.

Trong lúc nằm viện Đường Phong từ một ít tờ báo tạp chí cùng với trong miệng y tá bệnh viện nghe ngóng về Lục Thiên Thần, Lục Thiên Thần là người sáng lập kiêm chủ tịch tập đoàn Thiên Thần, gây dựng sự nghiệp lúc còn trẻ, nhờ vào ưu thế gia tộc cùng với bản thân thiên phú thành công lập nghiệp, phạm vi kinh doanh cũng cực kỳ lớn, từ linh kiện ô tô đến tài chính, cùng với công ty giải trí hiện tại, chỉ cần là chức nghiệp có thể kiếm ra tiền thì đều cắm một chân vào, ở thành phố S có thể coi là một nhân vật truyền kỳ.

Mà tập đoàn Thiên Thần, chính là đại bản doanh của Lục Thiên Thần.

Charles biết rõ Đường Phong và Lục Thiên Thần có chút hận cũ thù mới, Đường Phong hiện tại lại không nhớ rõ Lục Thiên Thần, vậy mà lại rõ ràng mang theo Đường Phong đến tập đoàn Thiên Thần, cũng không biết anh ta suy nghĩ cái gì.

Đường Phong nghi hoặc nhìn Charles, người sau sải bước chân đi tới bên người cậu, cực kỳ quý phái lộ ra dáng tươi cười nắng chói: "Quên nói cho cậu, trong lúc ở Trung Quốc tôi đều ở tập đoàn Thiên Thần làm việc, chỉ là nếu như cậu quên Lục Thiên Thần thì cho dù gặp mặt cũng không sao, nhưng cậu dù sao cũng là người bên dưới cậu ta, làm căng với cậu ta không phải là chuyện tốt."

Nghe ý của Charles, là muốn làm người hoà giải?

"Cảm ơn." Nếu như thật có thể tiêu tan chuyện trước kia với Lục Thiên Thần, vậy quả thực là chuyện Đường Phong cầu còn không được.


Chương 9: Charles ( 3 )

Đường Phong theo Charles đi vào tập đoàn Thiên Thần, cậu đoán người ở đây hẳn là đã từng gặp cậu, chí ít các cô gái trên sàn diễn khẳng định không xa lạ cậu, thấy Đường Phong đi cùng Charles, mọi người sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn cậu không tính là hữu hảo cũng không có địch ý, nhưng đa số là mang theo vài phần hiếu kỳ.

Giải trí Thiên Thần ở ngay trong building tập đoàn Thiên Thần, làm công nhân viên của công ty lại đi yêu chủ tịch, công nhân ở đây đối với Đường Phong là tiểu minh tinh tuột dốc có ấn tượng bình thường, chỉ là hiện tại có mấy người không hiểu, Đường Phong từ trước theo đuổi chủ tịch kịch liệt như vậy hiện tại sao lại đi cùng ngài Charles.

"Bọn họ đều đang nhìn tôi." Cùng Charles rảo bước tiến lên thang máy cao tầng chuyên dụng, Đường Phong cười khổ một chút.

"Đó là bởi vì cậu đẹp." Charles tự nhiên vươn tay ôm lấy thắt lưng người kia.

Đẹp? Khuôn mặt đẹp quá mức cũng không thích hợp giới giải trí, Đường Phong liếc nhìn mình và Charles trong kính thang máy bên cạnh, khuôn mặt của mình xưng không quá đẹp, nhưng ưu điểm là tự có đặc sắc có thể khiến người ta nhớ kỹ, nếu nói đẹp kỳ thực Charles cũng rất đẹp, có cuồng dã và tinh tế thuộc về con lai nam tính.

Thang máy ngừng lại ở tầng cao nhất, Charles ôm lấy Đường Phong như nơi không người đi vào phòng làm việc rộng lớn xa hoa quá mức, các cô gái trên sàn diễn và cô thư ký của chủ tịch khác nhau ở chỗ, mấy cô kia không thể thu lại hai mắt và cái miệng của mình, còn thư ký có thể trong lòng hiếu kỳ nhưng trên mặt cũng sẽ không biểu hiện ra một chút nghi hoặc và hiếu kỳ, đôi mắt nhìn về phía Đường Phong vẫn rất bình thường vô cùng.

Một người có thể đi lên vị trí này, cũng không phải là không có lý do.

"Tôi đi làm việc trước, bên kia có máy vi tính và tạp chí, có cái gì cần cứ nói với Anna, cậu chờ tôi trong phòng làm việc là được." Charles trực tiếp ngồi xuống bên cạnh bàn công tác, thư ký Anna lập tức đưa lên cà phê, đương nhiên cũng không thể thiếu một phần cho Đường Phong.

Tròn một buổi sáng Charles ngồi ở trước máy vi tính xử lý một đống văn kiện, ngoại trừ thỉnh thoảng uống cà phê ngẩng đầu liếc nhìn Đường Phong ngồi trên sô pha nghịch Ipad ra thì một câu cũng không nói, hết sức chuyên chú toàn lực xử lý công tác. Đường Phong thức thời không đi quấy rối đối phương, một mình ngồi lướt net tìm kiếm tin tức.

Đầu tiên là tin tức Fiennes Đường tử vong, ảnh đế một tháng trước đây vì bệnh tim mà tạ thế đã cử hành lễ tang, dựa theo di chúc toàn bộ tài sản đem đi quyên góp, vô số người trong ảnh cực kỳ bi ai, một thiên tài đến đây ly thế.

Thấy tin tức chính mình "Tử vong" cảm giác thật đúng là không bình thường, trong lòng Đường Phong đột nhiên có một cỗ động lực nóng bỏng không gì sánh được, cậu sẽ dùng thân thể hiện tại này, cùng với kinh nghiệm và hành động trong 37 năm kia một lần nữa đặt chân lên đỉnh cao.

Kế tiếp cậu tìm tòi một ít tin tức về Lục Thiên Thần, Lục Thiên Thần trên ảnh rất anh tuấn tiêu sái, nếu như nói Charles là quý ngài mang theo dã tính, như vậy Lục Thiên Thần thoạt nhìn lại giống như quý tộc trời sinh, quý khí đầy người, chỉ là từ trong đôi mắt sắc bén kia khiến Đường Phong nghĩ người này cũng không phải đơn giản như vậy.

Thiếu chút nữa đã quên Charles, Đường Phong rất nhanh tìm được một ít tin tức liên quan đến Charles, phú hào đến từ Châu Âu, của cải giàu có, có vẻ thần bí, hiện nay đang cùng Lục Thiên Thần hợp tác đầu tư giới giải trí.

Đường Phong nghe thấy một cỗ mùi vị khác dưới sự hợp tác của hai đại cự phú, hai người kia sẽ không đơn thuần người làm ăn đấy chứ? Cậu ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Charles, người sau cũng vừa lúc nhìn cậu, Charles không hề keo kiệt tặng đi dáng tươi cười đầy sức hấp dẫn.

"Buồn chán?" Anh thu tư liệu về, lách qua bàn công tác đi nhanh đến chỗ Đường Phong.

"Công tác xử lý xong?" Đường Phong tâm tình phức tạp nhìn Charles càng ngày càng tới gần, mong muốn quý ngài trần đầy quyến rũ này thực sự chỉ là một người làm ăn, nếu như Charles thực sự liên quan đến một ít thế lực mafia mà cậu không biết, vậy nghĩa là Đường Phong không thể trêu vào người đàn ông này.

"Tôi đột nhiên rất muốn hôn cậu." Nửa ngồi xổm ôm lấy thắt lưng người kia, Charles tiến lên áp sát Đường Phong hôn lên đôi môi mềm mại của đối phương, không phải là hôn hời hợt chuồn chuồn lướt nước, anh cạy mở hàm răng Đường Phong không chút khách khí xâm nhập, nụ hôn mang theo ngụ ý công kích mạnh mẽ đầy mùi khói thuốc súng, Đường Phong cực ít cùng người hôn kịch liệt như vậy chỉ có thể bị động tiếp thu.

Charles cố sức hôn cuồng dã giống như là muốn nuốt trôi cậu, bàn tay ôm lấy thắt lưng Đường Phong tăng thêm sức lực xoa bóp, ngay lúc Đường Phong cho rằng Charles muốn ngay ở đây động dục thì đối phương đã buông cậu ra, mỉm cười, vươn tay chạm lên đôi môi có chút sưng đỏ của Đường Phong, thanh âm khàn khàn: "Đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn trước."


Chương 10: Lục Thiên Thần ( 1 )


Tập đoàn Thiên Thần có nhà ăn chuyên môn cung cấp cho công nhân viên sử dụng, nhà ăn rất lớn, bao gồm hai tầng, trong đó một tầng là nơi công nhân bình thường dùng cơm, còn có một tầng là tầng trệt chuyên dụng cho công ty tổ chức party và các hoạt động khác.

Bây giờ là buổi trưa vừa kết thúc công tác buổi sáng, không ít công nhân của tập đoàn Thiên Thần đều lựa chọn dùng cơm trong công ty, không có thực đơn cố định, nhà ăn chia làm hai bộ phận, một bộ phận là khu tiệc đứng công nhân có thể miễn phí lấy dùng, có thể được cung cấp các loại đồ ăn phong phú, từ kiểu dáng châu Âu đến các món ăn phương Đông đầy đủ mọi thứ, nhưng công ty không cung cấp rượu uống chỉ có thức uống cà phê.

Một bộ phận khác còn lại là khu gọi món, nếu như muốn đồ ăn càng tinh tế hơn cùng với địa điểm dùng cơm bí mật, như vậy khu gọi món chính là sự lựa chọn chính xác, chỉ có điều là ở chỗ này dùng cơm phải trả tiền.

Làm giám đốc điều hành ngày hôm nay của giải trí Thiên Thần, Charles ở khu gọi món không cần trả bất kỳ phí dụng nào.

Từ trong thang máy cao cấp chuyên dụng đi ra cùng với Charles, Đường Phong có thể cảm giác được có không ít người đang nhìn bọn họ, công nhân trong Thiên Thần hầu hết mặc trang phục thời thượng, cậu cũng không biết ở đây có người nào là minh tinh công tác trong giải trí Thiên Thần.

Charles trực tiếp mang theo Đường Phong tới khu gọi món, lúc này khu gọi món chỉ có hai người bọn họ, nhân viên phục vụ đưa lên thực đơn.

"Để tôi đoán thử xem cậu thích ăn cái gì." Charles tùy ý lật vài tờ thực đơn, gõ ngón tay lên bàn, dáng tươi cười nơi khóe miệng hơi hàm chứa một tia trêu đùa, điều này khiến anh Âu phục phẳng phiu thoạt nhìn có chút giảo hoạt mê người.

Đường Phong cầm lấy nước chanh một bên uống một ngụm, cười nói: "Được."

"Cậu không ăn nội tạng động vật."

"Sao anh biết?" Đường Phong có chút giật mình, Charles nói đúng, cậu đích thật là không ăn nội tạng động vật.

"Bởi vì tôi có một đôi mắt có thể nhìn thấu nhân tâm, ha hả." Charles rất nhanh chọn thức ăn, nhân viên phục vụ cầm thực đơn xoay người ly khai.

"Vậy anh còn có thể từ trên người tôi thấy cái gì?" Buông xuống ly nước, hai tay mười ngón giao nhau đặt trên bàn, ánh nắng giữa trưa nhàn nhạt đi qua rèm cửa sổ chỉ còn lại một mảnh màu ấm, mềm nhẹ chiếu lên bên sườn mặt của Đường Phong tôn lên một mảnh nhu hòa yên tĩnh.

Charles nửa người trên hơi nghiêng, đôi mắt anh rơi lên gương mặt người kia, thanh âm mang theo một phần đờ đẫn, khóe miệng mỉm cười: "Cậu hiện tại rất mê người."

"Tôi cũng có một đôi mắt nhìn thấu nhân tâm, những lời hiện tại này của anh khẳng định sẽ không chỉ nói với tôi, Charles, anh kết giao với phụ nữ nhất định nhiều hơn đàn ông." Đường Phong không khách khí vạch trần thủ đoạn của đối phương, Charles không giận phản cười.

"Ha ha ha, Đường Phong, tôi đây cũng dám cược đàn ông và phụ nữ cậu gặp qua nhất định không thể ít hơn tôi. . ." Charles lớn tiếng cười, tiếng cười sang sảng của anh khiến những người khác chú ý.

"Charles, chuyện gì khiến cậu vui vẻ như vậy?" Nếu như nói thanh âm của Charles là trầm thấp từ tính như ca kịch, như vậy thanh âm hiện tại của người đàn ông này lại lãnh trầm giống như nửa đêm rồi lại mang theo sức quyến rũ mê hoặc nhân tâm.

Đường Phong theo tiếng người quay đầu lại nhìn, ở tập đoàn Thiên Thần gặp phải Lục Thiên Thần cũng không tính là chuyện đặc biệt, khi thấy Lục Thiên Thần lần đầu tiên, Đường Phong liền thật sâu cảm thán vì sao nguyên chủ nhân thân thể này lại si mê người đàn ông này, Lục Thiên Thần so với ảnh chụp trên tạp chí càng anh tuấn mê người hơn, một loại quyến rũ lạnh như băng, hơi thần bí thường thường khiến cho đông đảo nam nữ đều phải chạy theo.

May là, trong đó khẳng định không bao hàm bản thân Đường Phong.

"Thiên Thần cậu tới thật đúng lúc, tôi đang cùng Đường thân ái của tôi ăn trưa, tôi còn phải cảm ơn cậu, nếu như không phải cậu giới thiệu, tôi cũng sẽ không có cơ hội gặp được một người đáng yêu như thế." Charles và Lục Thiên Thần đánh bắt chuyện, hai người thoạt nhìn như là quan hệ bạn bè.

"Ồ, vậy sao?" Lục Thiên Thần thẳng đến lúc này mới keo kiệt cho Đường Phong nửa cái liếc mắt, mang theo một cỗ băng lãnh mà xem kỹ, Đường Phong lễ phép mỉm cười hồi đáp, Lục Thiên Thần giống như hơi kinh ngạc một chút, thế nhưng rất nhanh lại khôi phục lạnh lùng vốn có.

"Vậy cậu hẳn là càng nên mời tôi ăn." Lục Thiên Thần đi tới, nhân viên phục vụ một bên vội vã kéo ghế.

Tốt, hiện tại là ba người cùng nhau ăn trưa, Đường Phong yên lặng uống nước.

"Đúng vậy."

"Anh đã đề cử Ca Trần với đạo diễn?"

Charles thiêu thiêu mi: "Đúng vậy, chính là ngày cậu bị đưa tới, nhưng nếu như cậu muốn thử xem tôi cũng có thể đề cử cậu với đạo diễn."

Về phần đạo diễn có muốn hay không lại là một chuyện khác.

———————————4/2020-2/2023

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me