LoveTruyen.Me

Dm Hoan Omega Trong Mong Hoa Ra La Alpha Co Mui Huong Anh Dao Cao O

Beta: Jade

_________

À chuyện này...

Đại não Văn Cảnh tăng tốc hoạt động, hận không thể ép xung* để đẩy nhanh độ tính toán như của CPU, cố gắng nghĩ ra cách ứng phó với tình huống hiện tại.

*Ép xung (overclocking): là hoạt động tăng xung nhịp của máy tính để vượt quá tốc độ tối đa được nhà sản xuất chứng nhận.

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sâu và đẹp của đối phương, cậu lại không nghĩ ra được gì.

Hội trưởng cười khinh một tiếng, quay người muốn rời đi.

Văn Cảnh vội vàng đưa tay kéo ống tay áo của anh: "Chờ đã!"

"Đồ lừa đảo." Phó Tinh Nhàn rút tay ra.

"Anh trai!" Hai tay Văn Cảnh nắm chặt lấy tay phải của anh, "Anh, tôi sai rồi, lát nữa tôi giải thích rõ ràng với cậu được không?"

Giọng nói của cậu có chút mềm mại, âm cuối còn kéo cao, mang ý nghĩa khó nói rõ.

Phó Tinh Nhàn hít sâu một hơi, vẻ mặt cũng bình tĩnh lại.

"Được."

"He he anh trai thật là tốt~"

Văn Cảnh chạy tới chào hỏi bảo vệ, quen cửa quen nẻo đi vòng qua lấy một chiếc xe đẩy hàng, dừng bên cạnh đống chuyển phát nhanh, bưng cái thùng lớn nhất để lên đầu tiên.

Do thùng hàng quá lớn, cậu nhấc lên được một đầu thì đầu kia lại nghiêng xuống.

"Cẩn thận." Phó Tinh Nhàn kịp thời đưa tay ra đỡ thùng hàng trước khi nó rơi xuống đất, nhưng tay trái lại vô tình va vào kệ tủ kế bên của quầy lễ tân.

"Cảm ơn nhiều nha, thùng này lớn quá." Văn Cảnh quay đầu lại, đột nhiên phát hiện sắc mặt của Phó Tinh Nhàn không đúng lắm, "Cậu bị sao vậy?"

"Tôi không sao." Giọng Phó Tinh Nhàn hơi khàn, anh đặt thùng hàng lên xe hàng, sau đó giúp cậu đặt những thùng chuyển phát khác lên.

Nhìn bao bì chắc đều là quần áo, giày dép các thứ, không nặng nhưng lại hơi nhiều.

Văn Cảnh bận luôn tay, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm khắp người Phó Tinh Nhàn.

Anh mặc áo sơ mi để che dấu răng, nhưng trong thời tiết nóng như thế này mà mặc áo tay dài sao?

Thùng hàng cuối cùng cũng đã được đặt lên, Văn Cảnh đứng dậy, giả vờ vô ý đụng trúng cánh tay trái của anh.

Phó Tinh Nhàn hít hà vì ăn đau.

Văn Cảnh né ra ngay: "Cậu bị thương à?"

"Tôi không sao." Thái độ của Phó Tinh Nhàn lạnh nhạt.

Ngày hôm qua ở trung tâm anh còn mặc áo tay ngắn, cánh tay không có vấn đề gì, vậy mà giờ chạm vào một chút cũng không xong.

Có lẽ đã có việc gì đó xảy ra ngay trong lúc cậu động dục.

Tại sao Phó Tinh Nhàn bị thương, chắc chắn có gì đó rồi.

Xem ra lúc ý thức của cậu còn mơ màng đã xảy ra rất nhiều chuyện.

"Bỏ đi, chúng ta lên lầu thôi." Văn Cảnh thở dài, "Chưa ai tới nhà tôi bao giờ, cậu là người đầu tiên đó."

Rõ ràng chỉ mới quen biết được một tháng, vậy mà cậu đã sợ người này rồi.

Cậu đẩy xe hàng đi qua, vươn tay chặn cửa thang máy lại: "Đi thôi, nhân lúc tôi còn chưa đổi ý."

Phó Tinh Nhàn vẫn đứng yên tại chỗ.

"Nhanh lên! Đằng sau cậu còn có người chờ kìa, đừng cản đường chứ." Văn Cảnh hối thúc.

Phó Tinh Nhàn dừng một chút, sau đó bước vào trong thang máy.

Vừa vào thang máy anh đã nhìn ngược ra, cả lối đi vắng tanh không có bóng người nào.

Văn Cảnh: Ha ha...

Tầng 23.

Hành lang không quá rộng nhưng thiếu ánh sáng, nhìn có hơi u ám.

Cánh cửa nhà màu nâu đậm, ở nơi thiếu ánh sáng như thế này nhìn nó giống như một cái xoáy nước vậy.

Văn Cảnh đặt ngón tay vào khóa vân tay, mở cửa ra.

Khác với vẻ ngoài tối tăm mù mịt, bên trong căn nhà rất ổn áp. Một phòng khách, một phòng nhỏ có cửa sổ, môi trường sinh hoạt sạch sẽ và sáng sủa, trông không tệ lắm.

Phó Tinh Nhàn: "Tiền thuê nhà cậu tốn..."

"1.500 tệ, không tính theo quý, việc sinh hoạt và đi lại đều rất thuận tiện." Văn Cảnh đẩy xe đẩy hàng vào, nghiêng xe đẩy làm tất cả thùng chuyển phát nhanh lăn hết xuống sàn, "Tôi đi trả xe đẩy, cậu cứ ngồi trên ghế sô pha nha."

Phó Tinh Nhàn đứng ở cửa đánh giá phòng khách.

Cửa sổ đang mở, mặc cho cơn gió mùa hè nóng rực thổi vào.

Căn phòng không lớn, có sô pha, bàn trà, lối vào phòng khách cũng có rất nhiều vật dụng. Giá treo đồ trên tường đều máng quần áo màu xám và trắng, dưới sàn có một tấm thảm xám, nhìn chung đều là gam màu xám và trắng, rất có hơi thở sinh hoạt.

Trước lối vào có một tủ giày đặt một loạt đôi giày thể thao màu trắng.

Phó Tinh Nhàn chớp chớp mắt, khẳng định mình không nhìn nhầm, đúng thật có ba đôi giày giống hệt nhau, mỗi đôi chỉ khác về độ sạch sẽ.

Anh lại nhìn lên giá treo áo, có hai chiếc áo khoác màu đen cũng cùng một kiểu dáng.

Tầm mắt anh hướng xuống, kế bên giá áo còn có một bệ đỡ màu trắng.

Từ trong phòng ngủ truyền ra tiếng ong ong nho nhỏ.

Một người máy quét dọn màu trắng chậm rãi chạy ra, dừng lại trước mặt anh: "Nhiệm vụ quét dọn theo lịch trình đã xong, cần sạc điện."

Hội trưởng và người máy mặt đối mặt nhìn nhau mấy giây, sau đó anh cúi xuống di chuyển mấy thùng chuyển phát nhanh để nhường đường cho nó.

Người máy thành công về đến bệ đỡ, cái đèn nhỏ trên bệ cũng nhấp nháy sáng lên: "Bắt đầu sạc điện."

Văn Cảnh đã quay lại.

Phó Tinh Nhàn mở miệng: "Cậu..."

"Mới vào nhà đừng gấp gáp." Văn Cảnh xua tay, hất rơi giày trên chân, sau đó đặt chung với ba đôi còn lại. Cậu đi chân trần trên sàn nhà, mở tủ giày rồi ngồi xổm xuống.

"Tôi tìm cho cậu đôi dép lê nha? Hay cậu muốn đi chân trần? Sàn nhà rất sạch, mỗi ngày đều lau."

... Vừa mới chứng kiến luôn.

Phó Tinh Nhàn: "Dép lê đi."

Văn Cảnh lấy ra một đôi dép lê, dựa vào tường nhìn Phó Tinh Nhàn mang vào, chợt phát hiện đôi dép hơi nhỏ: "Cậu mang size nào thế? Hôm nay mang đỡ, lần sau tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một đôi."

Lần sau?

Phó Tinh Nhàn ngước mắt lên, đối diện tầm mắt của Văn Cảnh.

"Size 46."

"Vậy tôi mang... Không trách được." Văn Cảnh duỗi chân đặt kế bên cạnh hắn.

Một lớn một nhỏ, chiều dài và chiều rộng đều khác xa nhau, bàn chân của cậu vẫn là trắng nhợt nhạt, trông không khỏe mạnh lắm.

Ngay cả bàn chân của người này cũng làm cậu ghen tị.

Văn Cảnh thu chân lại, đóng cửa sổ và bật máy lạnh lên, đẩy Phó Tinh Nhàn ngồi xuống sô pha.

"Cho tôi xem cánh tay của cậu."

Phó Tinh Nhàn mím môi im lặng nhìn cậu, ánh mắt nặng nề.

"Sao vậy?" Văn Cảnh cười cười chột dạ.

Phó Tinh Nhàn dùng tay phải vỗ lên nệm ghế sô pha được bọc da êm ái: "Đi làm thêm mỗi tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Mấy trăm ngàn? Tùy tình huống?" Văn Cảnh sờ sờ đầu, "Nếu chăm chỉ làm việc thì có thể kiếm được 40.000 đến 50.000, còn nếu lười biếng thì sẽ không có tiền."

Phó Tinh Nhàn nhíu mày: "Cậu làm gì kiếm sống?"

Văn Cảnh ngẩng đầu ưỡn ngực: "Xin tự giới thiệu, tôi chính là một kỹ sư kiểm tra thâm nhập, chuyên nghiệp và có chứng chỉ nha."

"Thâm nhập? Kiểm tra?"

"Kiểm tra thâm nhập là công việc mô phỏng các cuộc tấn công của hacker, phát hiện lỗ hổng trong các trang web và hệ thống, đồng thời giúp tránh các rủi ro về bảo mật thông tin." Văn Cảnh ngẩng mặt, ánh mắt sáng ngời vẻ tự tin đắc ý, "Tôi đang phụ trách kiểm tra và sửa các lỗ hổng chia sẻ thông tin mật cho chính phủ và các nền tảng khác, với số lượng phát hiện lỗ hổng bảo mật của việc này thì tôi đứng trong top 5 đó."

Những người như Xman đều không biết danh tính thật của cậu, không hề biết cậu còn rất nhỏ tuổi. Những người như thầy Lưu biết cậu am hiểu về máy tính, nhưng cũng không hiểu rõ trình độ của cậu trong ngành này.

"Ngoài việc kiểm tra các lỗ hổng trên nhiều nền tảng chia sẻ, tôi còn hợp tác với một số công ty, nên việc nuôi sống bản thân không có vấn đề gì. Tôi cũng đã tìm thấy lỗ hổng 0day* trong phiên bản mới nhất của phần mềm, ừm... Nó là phần mềm mà các nhà sản xuất còn chưa tìm ra được, nếu bán ra sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Tất nhiên tôi sẽ gửi trực tiếp qua cho nhà sản xuất phần mềm, không lợi dụng để kiếm tiền đen đâu."

*Lỗ hổng 0day: thuật ngữ chỉ những lỗ hổng đang được hacker khai thác một cách tích cực. Sự khác nhau giữa một lỗ hổng bảo mật thông thường và một lỗ hổng 0day: Lỗ hổng 0day là những lỗ hổng chưa được biết tới bởi đối tượng sở hữu hoặc cung cấp sản phẩm chứa lỗ hổng.

Văn Cảnh lộ ra hàm răng trắng sáng, vui vẻ hỏi: "Có phải tôi rất giỏi không?"

Thiếu niên với khuôn mặt bé bằng bàn tay, ngồi rung đùi đắc ý, trên mái tóc xoăn như có một đôi tai mèo đáng yêu ở đó.

Và hình như cũng có một chú mèo không ai nhìn thấy được đang dùng móng vuốt nhẹ nhàng ghé lại đây, cào khẽ vào lòng anh.

"Rất rất giỏi." Phó Tinh Nhàn mỉm cười.

Văn Cảnh: "Trước đây tôi chưa từng nói cho ai biết, nên không phải cố tình nói dối cậu."

Phó Tinh Nhàn thở ra một hơi: "Ừm, tôi không trách cậu. Thế vị đại thần này có thể cho tôi cọ một chút tiên khí được không?"

Văn Cảnh hơi chần chừ, cọ tiên khí là cọ như thế nào?

Cậu từ từ đưa tay ra.

Đưa tay ra được không?

Cậu có bóng ma tâm lý với việc nắm tay, luôn cảm thấy điện từ trường của hai người sẽ bị nhiễu do tay tiếp xúc với nhau, sẽ ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của hệ thần kinh.

Phó Tinh Nhàn rũ mắt xuống, nhìn bàn tay mềm mại tới gần: "Cậu lại đây."

Trong lòng Văn Cảnh hơi sởn gai ốc, rút ​​tay về: "Cậu cọ thế nào mà tôi phải lại gần?"

Đột nhiên, một bàn tay to dày đặt lên đầu cậu.

.......

Văn Cảnh bất lực hạ thấp vai: "Sao lại thích sờ đầu tôi thế?"

Cậu nên nghĩ đến chuyện này sớm hơn.

"Vuốt mèo." Phó Tinh Nhàn hờ hững đáp.

Văn Cảnh cũng không phải mèo, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy động tác của tay trên đầu cứng đờ lại.

Là do tay đang bị thương.

Văn Cảnh lại cúi đầu, dùng cùi chỏ chọt anh một cái: "Vuốt thì vuốt đi, cọ có một tí cũng không xong. Cánh tay của cậu sao lại bị thương thế này?"

Phó Tinh Nhàn dùng ngón tay xoa nhẹ mái tóc xoăn mềm mại: "Không cẩn thận đụng phải thôi."

Văn Cảnh: "Là lúc cậu cứu tôi vào hôm qua à? Xin lỗi nhé, còn làm cậu bị thương nữa."

"Không cần khách sáo."

"Cậu có thói quen sờ đầu em trai hả?" Văn Cảnh đưa ngón tay lắc lắc bên tai, "Nói cho cậu biết, nếu bây giờ tôi đến đồn cảnh sát sửa lại giới tính thứ hai trong hộ khẩu, thì cậu sẽ không sờ được nữa đâu nha."

Phó Tinh Nhàn không nói gì, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Văn Cảnh thở dài: "Nói mới nhớ, ngày hôm qua tôi cũng bị đụng ở cổ, đau lắm luôn."

Phó Tinh Nhàn: ...

"Lúc tỉnh dậy không nhớ lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Ngày hôm qua bác sĩ bảo nói không sao, nhưng tôi lại cảm giác nó bị bầm rồi, hay cậu nhìn giùm tôi xem nó có bầm không ha?"

Văn Cảnh cúi đầu, vén đuôi tóc ra, lộ ra phần gáy trắng nõn trước mắt của Alpha.

______

Tác giả có lời muốn nói: Chỉ xem được, không ăn được đâu nha.

-Trên thực tế, kiểm tra thâm nhập không có chứng chỉ gì cả, người ta nói chủ yếu dựa vào kinh nghiệm làm việc, nhưng giống ở chỗ là ai cũng thích có kinh nghiệm làm trong nhà máy lớn.

Nhưng thế giới này giả tưởng nên cứ coi như ẻm có đi ha ha.

Editor có lời mún lói: Quào, anh Nhàn hơi bất ngờ với độ xài hàng theo lô của em nha.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me