Chương 23
Dừng xe xong, Trần Mộc Ngôn đi về phía cửa thang máy, đi ngang qua chỗ đậu xe của Tô Trăn, phát hiện hắn đang ngồi ở trong xe, nắm tay lái, không biết là chuẩn bị đi ra ngoài hay là vừa trở về.Trần Mộc Ngôn hướng hắn phất phất tay, đối phương không có phản ứng. Lúc Trần Mộc Ngôn quay đầu lại nhìn, Tô Trăn đã cúi đầu tựa vào trên tay lái. Trần Mộc Ngôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, đi tới gõ xe của hắn hỏi: “Tô Trăn, anh làm sao vậy?”Tô Trăn không trả lời, chỉ lắc đầu. Trần Mộc Ngôn nghiêng đầu, nhìn thấy Tô Trăn hai tay ở phía dưới ôm bụng.Trần Mộc Ngôn lần nữa gõ cửa kính, ”Tô Trăn, anh mở cửa ra đi!”Tô Trăn một tay lấy ra chìa khóa, Trần Mộc Ngôn mở cửa xe ngồi chồm hổm xuống, lúc này mới phát hiện mặt Tô Trăn trắng bệch.“Tô Trăn, anh đau ở đâu?” Trần Mộc Ngôn kéo tay hắn ra, “Có phải ở chỗ này?”“. . . . . . Phải” Tô Trăn nuốt nước miếng.Trần Mộc Ngôn thở dài một hơi, “Anh thường xuyên không ăn cơm sao?”“Thỉnh thoảng . . . . .”“Tôi nghĩ là anh bị loét dạ dày, đau thành như vậy tuyệt đối không phải là chuyện một ngày hay hai ngày. Anh phải đến bệnh viện.”Tô Trăn lắc đầu, “Đến bệnh viện, ngày mai sẽ có ký giả viết Tô Trăn bệnh nguy kịch không lâu nữa rời nhân thế đó.”Trần Mộc Ngôn rút ra chìa khóa của hắn, đem hắn đỡ ra ngoài, “Cơm tối vẫn chưa ăn?”“Chưa. . . . .”Trần Mộc Ngôn bộ dạng “Quả nhiên là thế”, ”Trong nhà có thuốc đau dạ dày không?”“Có.”“Tôi nhớ không lầm, phần lớn thuốc đều phải sau khi ăn xong mới được dùng đi? Đến nhà tôi trước, để dì Lý nấu cho anh chút cháo.”Tô Trăn vào phòng khách, an vị ở trên ghế sa lon không thể nào nói chuyện.Trần Mộc Ngôn cũng không có đặc biệt chào hỏi hắn, mà là vào phòng bếp, “Dì Lý hôm nay anh tôi có gọi điện tới không?”“Không có.”Trần Mộc Ngôn thở dài một hơi, không biết Trần Chi Mặc có phải thật bề bộn nhiều việc hay không. Trần Mộc Ngôn vẫn là lần đầu tiên liên tục bốn ngày chưa từng nghe qua thanh âm Trần Chi Mặc.Hơn nửa giờ sau, dì Lý đem nồi cháo bưng lên bàn, Tô Trăn đến ngồi, nhiệt khí lượn lờ bay lên, xuyên qua lớp sương, Tô Trăn ngũ quan lộ ra vẻ nhu hòa mà mơ hồ.Trần Mộc Ngôn đem cháo múc ra,tùy ý hỏi: “Anh cùng chị không có ở đây cùng ăn cơm sao?”Tô Trăn nhìn Trần Mộc Ngôn, gợi lên khóe miệng, có chút bộ dạng làm chuyện xấu:”Cậu nhớ chị tôi à? Vậy tôi gọi điện thoại bảo chị ta lên đây?”Trần Mộc Ngôn vừa nghe, cháo trong chén thiếu chút nữa tung ra ngoài, “Đừng, chị anh mà tới tôi liền. . . . . .”“Cậu liền làm sao?” Tô Trăn nghiêng đầu, trong đôi mắt là nhàn nhạt đùa cợt, ”Cậu liền ăn không ngon sao?”“Không kém bao nhiêu đâu.” Trần Mộc Ngôn cũng ngồi xuống.Lúc sau, hai người rất an tĩnh. Có lẽ Tô Trăn là loại người không nói nhiều, chẳng qua Trần Mộc Ngôn cũng không quen cảm giác như vậy.“Anh đang bận với album mới à? Soạn ghi âm . . . . . Cho nên mới bận rộn không có thời gian ăn cơm?”“Có lúc linh cảm đầu tiên không thể dừng lại, một khi dừng lại, cái gì cũng không nhớ được.” Tô Trăn cười yếu ớt, nhưng lại cảnh đẹp ý vui.Ăn cơm xong, Tô Trăn sắc mặt đã khá hơn nhiều.“Này, trở về nhớ uống thuốc nha.” Trần Mộc Ngôn dặn dò hắn.“Biết rồi, bác sĩ vĩ đại.”Trần Mộc Ngôn ha hả cười, “Kia Tô đại minh tinh cần phải bảo dưỡng tốt thân thể của mình, đợi đến một ngày kia tôi thật thành bác sĩ, anh nếu rơi vào tay tôi, cũng sẽ không tốt lành gì.”“Tôi thực mong đợi . . . . .” Tô Trăn kéo dài âm cuối, đem tâm tư người cũng mang đi xa.Trần Mộc Ngôn về phòng, nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó cảm thấy mình thật buồn cười. Trần Chi Mặc là ca ca cậu, cũng không phải là lão bà của cậu, làm sao Trần Chi Mặc vừa đi mình lại cảm thấy có mấy phần oán phu chứ?”Quên đi, còn phải sắp xếp bài báo cáo nhóm hôm nay!Trần Mộc Ngôn là người rất chuyên tâm, khi mở sách ra cậu sẽ đem chuyện tình không liên quan về y học ném sau ót.Cho đến hơn mười giờ, chuông cửa vang lên.Trần Mộc Ngôn đi tới vừa nhìn, phát hiện thì ra là Tô Trăn tới.“Anh làm sao vậy? Không phải lại đau bụng chứ?”Tô Trăn trực tiếp đẩy cửa đi vào, “Đúng vậy, bà chị làm tôi đau bụng.”“Sao vậy? Anh cùng chị ấy cãi nhau?” Trần Mộc Ngôn ngồi đối diện hắn.“Không phải là gây lộn.” Tô Trăn nhấc lên phía trước, đường cong bộ mặt từng cái phập phồng cũng gần ngay trước mắt, “Chị tôi dẫn về một thương nhân, sau đó bọn họ tình chàng ý thiếp, bà chị tôi tựa hồ được tên thương nhân kia hầu hạ vô cùng thoải mái. . . . . .”“Chờ một chút. . . . . .” Trần Mộc Ngôn đưa tay che miệng của hắn, “Những chuyện này đừng nói cho tôi, nếu tôi không cẩn thận nói ra thì sao?”Mặc dù không nhìn thấy miệng Tô Trăn, nhưng ánh mắt hắn nói rõ hắn đang cười.Trần Mộc Ngôn vội vàng buông tay ra, “Thật xin lỗi, bất quá ai bảo anh chuyện gì cũng nói ra.”“Không cần gấp gáp, nếu như cậu nói cho tòa soạn, bà chị vừa lúc mượn được cơ hội lăng xê.” Tô Trăn ngã người về phía sau, hai chân thon dài gối nhau, “Cho tôi mượn sa lon nhà cậu nằm chút.”Nói xong, Tô Trăn cầm lấy remote bật TV.“Ơ, Trần Chi Mặc.”“Mặc ca? Nơi nào?” Trần Mộc Ngôn quay đầu nhìn về phía TV.Tô Trăn nằm ở đó ha hả nở nụ cười, sợi tóc trên trán cũng rung động theo.“Lừa cậu thôi, sao cậu dễ lừa vậy chứ?”Trần Mộc Ngôn trực tiếp giơ chân đạp hắn, gót chân vừa tới bên eo hắn,đối phương một phát nắm chặt mắt cá chân cậu, tự tiếu phi tiếu nhìn cậu, Trần Mộc Ngôn bị hắn vừa tung từ trên ghế salon trợt xuống, phanh một cái té ngồi dưới đất, hoàn hảo nơi đó có thảm, nếu không trực tiếp ngã trên mặt đất, chắc muốn gãy xương chậu.Chẳng qua là tư thế hiện tại của cậu có chút buồn cười, hai cánh tay ở phía sau chống trên ghế sa lon, hai chân mở rộng ,quả thực tựa như trên bìa báo điện ảnh nào đó.Tô Trăn cố ý dùng ánh mắt mập mờ quét qua giữa hai chân Trần Mộc Ngôn, cười nói: “Bảo bối, cậu chờ tôi đã lâu rồi sao?”Trần Mộc Ngôn nhất thời đỏ mặt cực độ, chân vừa kéo trở về, đứng lên: “Tên bại não! Anh chừng nào đi về?”“Ít nhất không phải là tối nay, Tô Thiên vương nguyện ý ở nhà cậu chấp nhận nằm trên ghế sa lon một đêm là cậu mấy đời đã tu luyện phúc khí!” Nói xong hắn liền nghiêng thân, tiếp tục chuyển kênh TV.“Vậy tùy ý anh đi, trong tủ lạnh có sửa tươi, anh có thể lấy ra uống.”“Có cà phê không?”Trần Mộc Ngôn đối hắn tay làm một tư thế khinh bỉ, "Đã loét dạ dày còn uống cà phê? Đi về trời sớm đi!"Lên lầu, Trần Mộc Ngôn nhìn đồng hồ cũng mười một giờ, bất quá ngày mai là Chủ nhật, mình có thể ngủ lấy lại sức.Tắm rửa xong đi ra ngoài, mới nhớ tới Tô Trăn còn đang ở lầu dưới, cậu vốn định tìm chăn hay thảm cho hắn, nhưng là không biết dì Lý đem đi đâu, cửa phòng Trần Chi Mặc thì không mở ra.“Nè, Tô Trăn tới đây!” Trần Mộc Ngôn đi xuống kêu một câu.Ai biết cái tên kia xem ti vi cũng có thể ngủ, hắn mù mờ ngẩng đầu ứng một câu: “Ừ. . . . .”“Đứng lên đi, anh cùng tôi ngủ.”Trần Mộc Ngôn tiện tay cầm lấy cái gối ôm trên ghế sa lon, sau đó kéo Tô Trăn đi lên lầu. May mắn thay giường cậu có thể chứa hai người. Đem gối ôm ném lên giường, Trần Mộc Ngôn nghiêm trang nói: ”Anh buổi tối không được đoạt chăn tôi!”Ai ngờ Tô Trăn nằm xuống sau trở mình, ”Cậu buổi tối không nên đánh lén tôi đó.”“Ai dám đánh lén anh chứ! Anh cũng không phải là mỹ nữ!” Trần Mộc Ngôn nằm xuống, đem chăn đắp, Tô Trăn một nửa thân thể đang ở phía ngoài. Tên kia thì đến bên trong đẩy chen chúc, cùng Trần Mộc Ngôn lưng tựa lưng.“Nói không chừng cậu cho tôi là Trần Chi Mặc, sau đó nửa đêm sau đó nửa đêm tôi vừa ôm vừa hôn.”“Trần Chi Mặc là anh tôi! Tôi làm sao sẽ đối với hắn vừa ôm vừa hôn! Thần kinh.” Trần Mộc Ngôn cho một cái liếc mắt, mặc dù Tô Trăn không nhìn thấy.“Vậy cũng tốt, cậu khẳng định Trần Chi Mặc không có đối với cậu vừa ôm vừa hôn?”Trần Mộc Ngôn sửng sốt một chút, không nói. Trần Chi Mặc thường xuyên ôm hắn, đặc biệt thích từ phía sau ôm chặt hông cậu,cái tư thế này thật ra thì cũng không hẳn là của huynh đệ. Trần Chi Mặc cũng hôn qua cậu, mặc dù phần lớn là ở trán. . . . .Tô Trăn bỗng nhiên đem Trần Mộc Ngôn trở mình lại, dùng giọng buồn cười nói: “Này, không phải là thật chứ?”“Cái gì thiệt hay giả? Anh không phải là buồn ngủ sao?”Tô Trăn nhìn vào mắt Trần Mộc Ngôn, sau đó nhíu mày xoay người sang chỗ khác, “Tôi hiện tại buồn ngủ .”Trần Mộc Ngôn nói hít một hơi, đúng vậy, mình và Trần Chi Mặc coi như là huynh đệ, hình như cũng quá thân mật rồi.Mình phải cùng Trần Chi Mặc kéo ra một chút khoảng cách mới tốt.Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Mộc Ngôn liền ngủ mất, ngủ thẳng tới trưa hôm sau.Tô Trăn còn đang ngủ, hơn nữa hô hấp rất vững vàng, tựa hồ không gọi tỉnh hắn có thể ngủ thẳng tới tối.Dì Lý nghỉ bữa Chủ nhật, Tô Trăn dạ dày vừa không được tốt, khẳng định không thể để cho hắn cứ ngủ mà không ăn như vậy.Trần Mộc Ngôn sau khi rửa mặt, đến phòng bếp nấu cơm, đánh trứng gà chuẩn bị làm trứng chiên cà chua.Đợi đến lúc không sai biệt lắm có thể ăn, cậu liền lên lầu gọi Tô Trăn.Đầu tiên là vỗ mặt của hắn, người này lại trở mình tiếp tục ngủ, lại vẻ mặt còn như nhàn nhã thong dong. Trần Mộc Ngôn trong cơn tức giận giơ chân đạp, đạp xong không được việc, đổi thành ngắt lổ tai, nói tóm lại trước kia các chiêu thức má cậu dùng để bảo cậu rời giường đều dùng một lần, rốt cuộc Tô Trăn còn buồn ngủ đi tới trước bàn ăn, nhắm nửa con mắt bắt đầu nuốt cơm.Trần Mộc Ngôn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, đem máy ảnh kỹ thuật số tới, liền chụp bộ dáng Tô Trăn chống chiếc đũa mà ngủ.Mười mấy phút sau, Tô Trăn rốt cục tỉnh lại, bắt đầu ăn cơm.“Trần Mộc Ngôn, cậu biết thức ăn trên bàn này rất khó ăn không?”“Dì Lý không có tới, cũng là đồ ăn thừa tối hôm qua, anh ăn đỡ đi.”“Trứng chiên cà chua.”“A?”“Trứng chiên cà chua khó ăn nhất.” Tô Trăn trả lời.“Đừng nói tôi anh ghét cà chua, cũng ghét trứng gà, cho nên vô luận tay nghề tôi như thế nào, trứng chiên cà chua cũng làm anh phát ghét.” Trần Mộc Ngôn không sao cả bả vai đứng thẳng.Ăn cơm trưa xong, Tô Trăn trở về.Trần Mộc Ngôn ngồi ở trước bàn tiếp tục làm báo cáo, khi cậu viết xong, liền gửi vào email Khương Phi, đợi Đinh San San cũng hoàn thành, Khương Phi chịu trách nhiệm đem phần của ba người tổng hợp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me