LoveTruyen.Me

Dm Nhap Hi

Mặc dù ba người bọn họ cũng đều không biết rượu, nhưng nghe tân khách có người than thở nói: “A, đây là rượu đỏ sản phẩm của Pháp sao! Thật là cực phẩm a!”

Bắt đầu ăn, từ các món Pháp đến Ý,các loại mỹ vị đầy đủ mọi thứ. Nguyên liệu nấu ăn cũng tương đối xa hoa, cách thức tiêu chuẩn biểu lộ rộng rãi cùng nga can tương không chút nào keo kiệt.

Mà tân khách trừ thương giới nhân vật nổi tiếng, còn có danh nhân thâm niên truyền thông cùng với giới diễn viên.

Nói thí dụ như Tô Trăn cùng tỷ tỷ của hắn, Sở Cận, thậm chí EVEN. Bọn họ khiến cho hôn lễ này nhiều thêm mấy phần không khí lễ điện ảnh.

Đinh San San thật sắp té xỉu rồi, chẳng những đời này cũng chưa có hưởng qua thức ăn ngon, còn có thể đứng gần thưởng thức những tuấn nam mỹ nữ.

Trần Mộc Ngôn cùng Khương Phi trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện phiếm, đề tài dĩ nhiên vẫn là liên quan đến y học.

Đinh San San thì không nhịn được nói: “Hai người các cậu thật đúng là không thú vị, thật vất vả tới nơi này không hảo hảo hưởng thụ thức ăn ngon, cùng những danh nhân nói vài lời, suốt ngày bàn tới việc học!”

Đang lúc Đinh San San cầm lấy cameras đi tìm nam minh tinh cô thích, có người đem một ly rượu đỏ đặt bên tay Trần Mộc Ngôn.

“Không biết có thể hay không mời uống một ly.”

Trần Mộc Ngôn quay đầu lại, đã nhìn thấy Sở Cận đang mặc tây trang. Có lẽ là bởi vì màu đen trầm ổn làm dịu đi khí chất phong lưu của hắn, khiến cho Sở Cận thoạt nhìn ôn văn hữu lễ.

“Anh dùng cha tôi tới mời rượu?” Trần Mộc Ngôn buồn cười hỏi.

“Nơi này có nhiều người như vậy, Trần Chi Mặc không lo lắng tôi sẽ làm gì cậu sao.” Sở cận ở bên tai Trần Mộc Ngôn nhẹ nói, sau đó trực tiếp kéo tay cậu, áy náy nhìn về phía Khương Phi.

Khương Phi đối với tư thế có chút mập mờ của Sở Cận cảm thấy quái dị, nhưng nhìn hắn tựa hồ cùng Trần Mộc Ngôn quen biết, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

Trần Mộc Ngôn nhìn về phía sau Sở Cận, rốt cục hiểu hắn tại sao bỗng nhiên đối với mình thân mật như vậy, thì ra là EVEN a.

“Không thừa cơ hội này cùng thân ái EVEN hảo hảo hàn huyên một chút?” Trần Mộc Ngôn nhìn có chút hả hê, còn cố ý hướng EVEN đi tới.

Sở Cận một phen chế trụ eo Trần Mộc Ngôn, mang hướng một phương hướng khác.

“Cậu tốt nhất biết điều một chút theo tôi tới chỗ này, chờ EVEN đi, tôi bảo đảm đem cậu về chỗ bằng hữu của cậu, nếu không. . . . . .” Sở Cận nghiêng mắt nhìn Trần Mộc Ngôn, trong ánh mắt có một cổ trêu chọc đắc ý.

“Nếu không thì thế nào?” Trần Mộc Ngôn đẩy ra cánh tay hắn, khoanh tay hỏi.

Sở Cận khóe môi hướng về phía trước nhướng lên, “Nơi này truyền thông không ít người, nói không chừng bọn họ trừ bỏ trong hôn lễ, còn có thể viết về những tin khác.”

Sở Cận mặt hướng về phía trước mặt Trần Mộc Ngôn, nghiêng đi góc độ tựa hồ muốn tình cảm chân thành hôn cậu.

Cảm giác được sau lưng tầm mắt giống như lưỡi đao, Trần Mộc Ngôn không cần nghĩ cũng biết đó là đến từ EVEN.

Cậu khẽ lui về phía sau môt bước, bả vai bỗng nhiên bị kéo lại.

“Cậu ở nơi này a, anh của cậu tìm cậu đấy.”

Là Tô Trăn. Hắn hướng Sở Cận khiêu mi, liền đem Trần Mộc Ngôn mang đi.

“Cảm ơn anh, Tô Trăn. Thành thật mà nói tôi thật không biết đối phó Sở Cận thế nào!”

“Không cần cám ơn, anh của cậu thật đang tìm cậu.” Tô Trăn buông tay, cắm vào túi quần. Loại tư thế hưu nhàn thậm chí có chút du côn, chỉ có hắn làm mới có mấy phần quý tộc thích ý.

“A, tôi nhìn thấy anh ấy rồi.”

Cách đó không xa Trần Chi Mặc đang hướng cậu ngoắc ngoắc.

Trần Mộc Ngôn tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đối với Tô Trăn nói: “Mấy ngày hôm trước tôi cùng anh ấy nói là muốn đi du học, anh đoán anh ấy nói thế nào?”

“Tôi đoán hắn nói hắn có tôn trọng sự lựa chọn của cậu.” Tô Trăn lơ đễnh trả lời.

“Hắc, không sai. Nhưng lần trước anh còn nói anh ấy . . . . . .”

“Anh của cậu là diễn viên trời sinh. Che dấu không vui mừng cũng là một phần kỹ thuật diễn.” Tô Trăn thuận tay cầm qua Champagne bồi bàn bưng tới, “Đợi đến có một ngày cậu thật rời đi bên cạnh hắn lại đến nói cho tôi biết cậu cảm thấy hắn không phải là khống chế cuồng sao.”

Nói xong, Tô Trăn liền xoay người rời đi.

Trần Mộc Ngôn bỗng nhiên không biết Tô Trăn đang nói đùa, hay là nghiêm túc cảnh cáo mình.

Cách đó không xa Trần Chi Mặc như cũ cười ôn nhu, Trần Mộc Ngôn thật không rõ, hắn thật sự có cố gắng khống chế mình sao?

Đi tới, Trần Mộc Ngôn mới phát hiện nơi đó đứng chính là Trần Lạc cùng Lục Mạt Nhiên.

Trần Chi Mặc đem một ly rượu đỏ đưa cho Trần Mộc Ngôn, ”chúng ta cùng nhau chúc cha cùng Lục tiểu thư hôn nhân có thể kéo dài vượt qua ba tháng.”

Trần Mộc Ngôn không nghĩ tới lời chúc Trần Chi Mặc lại như vậy, cùng châm chọc căn bản không có gì khác biệt.

Lục Mạt Nhiên nụ cười trên mặt hơi có chút cứng ngắc, cũng là Trần Lạc vẻ mặt như cũ bình thường.

Người Ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy chính là không giống bình thường.

Trần Lạc hơn năm mươi một chút, nhưng nhìn cũng rất trẻ tuổi. Mỉm cười cùng với giơ tay nhấc chân phong độ cũng làm cho người đã gặp qua là không quên được, Trần Mộc Ngôn rốt cục hiểu hắn tại sao có thể làm cho nhiều nữ nhân khuynh tâm, thậm chí những nữ minh tinh chìm nổi nhìn thấu thế sự quên mất hắn cỡ nào hoa tâm, chỉ vì tạm thời trong ngực của hắn.

Giống như Trần Chi Mặc nói, Trần Lạc cũng không để ý Trần Mộc Ngôn, chẳng khác nào lễ tiết cùng cậu cụng ly, hỏi chuyện dĩ nhiên là cậu ở trường còn gây họa không?

Giống như là đang cùng đứa nhỏ nói chuyện, trong đôi mắt sủng nịch tựa như đang diễn trò, như là đang nói ngươi có gây họa gì cũng không sao, Trần gia cũng có thể vì ngươi giải quyết.

Trần Mộc Ngôn biết mình không được ông ta yêu thích, bởi vì một người cha nếu là thật quan tâm mình, vô luận đến cỡ nào sủng ái, cũng sẽ không tùy ý để con của mình tiếp tục phóng đãng.

Trần Mộc Ngôn thật một chút hứng thú cùng hắn nói chuyện cũng không có.

“Tiểu Ngôn, em không phải là còn có bạn học ở đây sao? Em cứ đi theo bọn họ, dù sao cha còn có rất nhiều người mời rượu.” Trần Chi Mặc chính là Trần Chi Mặc, lập tức nhận ra Trần Mộc Ngôn mất mác.

Lúc này, một người năm, sáu chục tuổi đi tới, phía sau hai cô gái tuổi thanh xuân đi theo.

Trần Lạc nghênh đón, “A, là Triệu huynh a! Đến, hai người các ngươi ra mắt Triệu thế bá.”

Triệu Đổng nghe nói chính là bạn hợp tác với Trần Lạc hạng mục đất mới. Dĩ nhiên, Trần thị tập đoàn tài chính cùng Triệu thị trong quá khứ năm sáu năm đã hợp tác nhiều hạng mục, song phương cũng thu lợi rất nhiều, rất muốn loại quan hệ này tiếp tục nữa.

Triệu Đổng giới thiệu một chút hai người con gái của hắn.

Trần Chi Mặc bộ dáng khí chất dõi mắt nhìn lại không người nào có thể sánh ngang, hơn nữa nổi danh trong giới giải trí, hai vị Triệu tiểu thư cơ hồ đều đem lực chú ý dồn vào trên người của hắn.

Trần Mộc Ngôn thở ra một hơi, chuẩn bị trở về chỗ Khương Phi.

Dù sao cậu chính là một tiểu nhi tử bất cần đời nơi nơi gây họa, vẫn là an phận một chỗ.

Đang lúc cậu xoay người, Trần Lạc đang cùng quan chức cục tài nguyên đất nói chuyện phiếm.

Cái quan chức kia bỗng nhiên bắt đầu dồn dập thở, hơi co quắp té xuống, Trần Lạc một phen đở lấy đối phương, bắt đầu kêu bác sĩ.

Trần Mộc Ngôn vội vàng chạy tới, trợ giúp Trần Lạc dỡ hắn nằm xuống.

Không ít tân khách xông tới, Trần Mộc Ngôn không thể làm gì khác hơn là lớn tiếng hô hào: “Xin mọi người tránh ra một chút! Cho hắn một chút không khí!”

Cậu kiểm tra con ngươi cùng mạch đập đối phương, ”Tiên sinh! Xin hỏi ông có phải có chứng suyễn!”

Vị kia quan viên hô hấp càng thêm khó khăn, cố hết sức gật đầu, ánh mắt đã bắt đầu đi lên lật ra.

Vị kia quan chức hô hấp càng thêm khó khăn, cố hết sức gật đầu, ánh mắt đã bắt đầu trợn lên.

“Bình xịt của ông đâu! Tiên sinh!” Trần Mộc Ngôn nhanh chóng lật túi áo hắn, tìm được bình xịt xịt hai cái lại phát hiện thuốc bên trong đã dùng hết.

“Lập tức gọi xe cứu thương! Tuyệt đối không thể để cho Lý Bộ trưởng gặp chuyện không may!” Trần Lạc móc ra điện thoại di động. Nếu vị này quan chức chính phủ này chết ở tiệc cưới Trần gia, chẳng những đối với giá cổ phiếu Trần thị tạo thành ảnh hưởng lớn, hơn nữa sau này hạng mục khai phá đất cũng sẽ là đại phiền toái.

Trần Mộc Ngôn ngẩng đầu, liếc thấy cà phê trên bàn ăn, “Nhanh đi đem cà phê lấy ra, cà phê có tác dụng khuếch trương khí quản!”

Người bên cạnh luống cuống tay chân đi lấy cà phê ra.

“Lý Bộ trưởng! Xin bảo trì bình tĩnh! Tôi sẽ giúp ông thở!”

Cà phê tới, Trần Mộc Ngôn đỡ lưng Lý Bộ trưởng, đem cà phê cho hắn uống. Uống mấy ly, Bộ trưởng rốt cục miễn cưỡng hô hấp. Dưới sự giúp đỡ của Trần Mộc Ngôn, hắn bắt đầu nhẹ nhàng hô hấp.

Mười mấy phút sau, xe cứu thương chạy tới, nâng Lý Bộ trưởng lên,vẫn nắm chặt tay Trần Mộc Ngôn: “Người trẻ tuổi. . . . . . Cám ơn cậu. . . . . . Cám ơn!”

Trong đôi mắt là cảm kích chân thành.

Mà Trần Lạc thì nhìn bóng dáng Trần Mộc Ngôn đỡ Lý Bộ trưởng lên băng ca, mắt nheo lại.

“Lý bộ trưởng không có sao chứ?” Lục Mạt Nhiên đi tới, khoác tay Trần Lạc.

“Không có chuyện gì. Hắn đã thở được.” Trần Lạc nhưng ngay sau đó thay khuôn mặt tươi cười, sau đó đi tới tân khách trung ương cao giọng nói, “Mọi người không cần lo lắng, mới vừa rồi Lý Bộ trưởng dưới sự giúp đở khuyển tử đã khôi phục hô hấp, hơn nữa được đưa lên xe cứu thương!”

Phía dưới tân khách rối rít nghị luận.

Trần Chi Mặc nhìn về phía Trần lạc, lộ ra vẻ cười lạnh.

Mà khi Trần Mộc Ngôn đi ngang qua Triệu Đổng, Triệu Đổng thế nhưng hướng cậu gật đầu, một bộ rất thưởng thức người trẻ tuổi.

Trần Mộc Ngôn bất giác buồn cười, ấn tượng một người đối với người khác thế nhưng có thể thay đổi nhanh như vậy sao?

Lúc này, Triệu gia nhị tiểu thư cầm ly rượu đi tới, cười nhẹ nhàng.

“Nghe nói anh là học sinh đại học B?”

“Đúng vậy.” Trần Mộc Ngôn đối với tiểu thư nhà có tiền mặc dù xưng không hơn chán ghét, nhưng không có hảo cảm, hơn nữa cô mới vừa rồi còn vây bắt Trần Chi Mặc cùng tỷ tỷ cô tranh đoạt lo nghĩ tìm cách cho hắn chú ý.

“Đại học B rất nổi tiếng.” Triệu nhị tiểu thư tựa hồ nhìn ra Trần Mộc Ngôn cũng không có ý muốn tiếp lời, nhưng là lại như cũ đang tiếp tục tìm đề tài, “Đặc biệt là khoa Y. Anh phản ứng rất nhanh, làm sao anh biết cà phê có thể khuếch trương khí quản ?”

“Trên sách viết.” Trần Mộc Ngôn mỉm cười một chút, coi như là cho vị Đại tiểu thư câu trả lời cuối cùng, đang lúc cậu muốn đi, Trần lạc mang theo Triệu đổng đi tới.

“Ai nha, không nghĩ tới cháu trai là học y, cứu Lý Bộ trưởng, Thế bá ta nhìn với cặp mắt khác xưa a!” Triệu đổng một bộ cực kỳ thưởng thức.

Trần Mộc Ngôn rất không thích loại cảm giác nịnh nọt lẫn nhau này, đoán chừng chuyện mình mới vừa rồi cứu Lý Bộ trưởng Trần lạc cũng khoe khoang, thật giống như đang nói con hắn là ân nhân cứu mạng Lý Bộ trưởng, sau này vô luận làm cái gì, Lý Bộ trưởng cũng phải cho mấy phần mặt mũi –

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me