Dm Soi Day Rang Buoc
_Tình hình em ấy thế nào rồi bác sĩ??!Người mặc áo blouse ấy khẽ nhìn về phía anh, gương mặt biểu hiện trông chẳng vui vẻ gì._Xin lỗi anh! Nhưng... tình hình chẳng có vẻ khả quan lên chút nào, vẫn cứ giậm chân tại chỗ."Giậm chân tại chỗ?""Thế là thế nào? Sao lại như vậy?"Anh buồn bã nhìn vị bác sĩ kia rồi cất lên cái giọng vô hồn._Tôi hiểu rồi! .Bước vào bên trong căn phòng, vẫn là không gian yên tĩnh quen thuộc, người con trai có mái tóc đen ấy vẫn nằm ngủ, một giấc ngủ kéo dài gần 2 tháng.Anh bước lại gần, kéo chiếc ghế, ngồi vào vị trí quen thuộc, khẽ nắm lấy đôi tay bé nhỏ kia. Nó ấm áp, nhưng lại không có nhận thức, anh khẽ hôn lên đôi tay đó. "Đến bao giờ thì em mới tỉnh lại đây? Vợ ơi!?"Ánh trăng bên ngoài rọi sáng vào bên trong căn phòng, bóng dáng anh và cả người đang nằm trên giường kia dần được phản chiếu xuống nền nhà. Ánh sáng bạc và cả cơn gió lạ kia bỗng chốc làm anh thấy thật cô đơn và lạnh lẽo.Anh lôi cuốn sổ ra và hí hoáy viết vào trong đó."Ngày... tháng... năm...Hôm nay trăng thật tròn, có vẻ là rằm đấy vợ! Sao em ngủ lâu thế?! Đã lâu rồi anh chưa nghe thấy giọng nói của em, anh nhớ cái giọng đầy ngọt ngào đó.Em biết bác sĩ đã nói gì không? Ông ấy nói rằng em không tiến triển được bao nhiêu, vẫn như thế... nhưng mà, anh không tin đâu! Anh biết vợ của anh mạnh mẽ đến đâu mà! Em nhất định sẽ đánh bại giấc mộng kia mà tỉnh dậy ngay thôi!Anh tin điều đó! Thương em!"Viết xong, anh khẽ ngồi cười một mình, rồi anh lại tự mình rơi lệ, không phải là khóc, đó chỉ là những giọt cảm xúc từ trong anh tuôn ra thôi!...Sau một ngày làm việc mệt mỏi, cuối cùng cũng đã tan ca.Anh đang đi dạo trên dải vỉa hè, ngắm nhìn thành phố về chiều. Mọi thứ như nhẹ nhõm hẳn sau giờ làm việc, khung cảnh cả thành phố từ đó cũng nhẹ nhàng có chút phóng khoáng.Cả thành phố bắt đầu lên đèn, ánh cam trên nền trời rọi xuống mặt đất trông thật quyến rũ. Những quán bar bắt đầu mở cửa, những khu trung tâm bắt đầu rọi sáng khắp cả một vùng thành phố với những ánh đèn và cả mức độ đồ sộ của riêng nó."Ting ting..." - nghe tiếng còi xe quen thuộc vang lên từ sau lưng, anh dừng bước đi về phía sau lưng._Mời phó tổng lên xe.Anh bước lên xe, đôi mắt hướng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn những dải nhà bay từ từ về phía sau."Rè... rè..." - điện thoại anh run lên, là dãi số có lưu tên "Hy Thần", anh đưa tai lên nghe._Anh nghe nè! Có chuyện gì vậy em?Đầu dây bên kia là giọng nói của chàng trai trẻ."Anh có đang rảnh không? Qua đây một chút!"_Em đang ở đâu?"Ừm... để em nhắn địa chỉ qua cho anh."Tiếng cắt liên lạc kêu rụp, vài giây sau đó, có một tin nhắn gửi qua g-mail của anh."Quán bar L.O.S.T, đường 2 số 5"Anh khẽ thở dài một cái, vội kêu tài xế._Bác tài à! Phiền bác ghé qua đường 2 số 5 một chút! Tôi có chút việc ở đó._Vâng! Phó tổng.Chiếc xe nhanh chóng lao chạy về một con đường nhỏ hơn so với con đường cao tốc mà nãy giờ vẫn chạy, nơi đây phải gọi là một khu phố, hai bên đều rọi sáng với những ánh đèn nhiều màu, thu hút mọi người bước vào bên trong. Tuy ngồi trong xe nhưng tiếng nhạc xập xình không ngừng vang vào phía bên trong xe, đây quả đúng là một khu phố ăn chơi có tiếng._Bác đậu ở đây đợi tôi! Khoảng 5 - 10 phút tôi ra ngay._Vâng!Nói rồi anh mở cửa xe và bước ra bên ngoài, tiếng nhạc xập xình lúc nãy vang càng lớn hơn, nhanh chóng lấn át đi mọi yên tĩnh trong con người anh, nhịp tim từ đó mà cũng nhói theo nhịp nhạc, anh đảo mắt nhìn quanh dò tìm quán bar mình cần vào.Cuối cùng anh cũng nhìn thấy, anh nhanh chóng rảo bước đi đến phía quán, mặc kệ những ánh nhìn câu dẫn anh từ phía xa và cả những ánh nhìn xa lạ dồn về phía anh.Bước vào bên trong bar, thật không ngờ, nó khác hoàn toàn với những quán bar quanh đây, thật sự nó không ồn ào một chút nào. Tuy là một quán gay bar hiếm hoi trong khu phố này nhưng có vẻ nó khiến anh hơi hài lòng với cái loại âm nhạc không quá chói tai. Anh nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, tìm một bóng dáng quen thuộc.Ra là bóng dáng ấy ngồi ở quầy pha chế rượu, đang vui vẻ cười nói với bartender. Nhìn họ có vẻ là đang quen nhau, ánh mắt cứ tia cho nhau những yêu thương, thật đáng ghen tị.Bóng dáng vest nhanh chóng tiến gần về phía họ, anh bỗng cất giọng lên._Ra là em ngồi ở đây!Nghe thấy có giọng nói khác xen vào, người con trai đó tạm ngưng cuộc trò chuyện của mình lại mà cất giọng với anh._Hi! Chào anh. Hứa Thiên! Anh đến nhanh nhỉ?_Anh đang trên đường về nhà từ công ty nên tạt qua đây luôn!_Thế à? - Nghe anh nói tới hai chữ "công ty", lúc này cậu ta mới quay hẳn nhìn về phía anh, đúng là anh còn mặc trên người cả bộ vest, cà vạt cũng chưa tháo ra._Vậy là... anh, làm việc ở Thừa Thị? Không còn trong đội bóng nữa à?!Anh khẽ gật đầu, gương mặt hơi lặng lại một chút. Chàng trai bartender kia cuối cùng cũng hắng giọng lên, khiến cho cậu sực nhớ ra sự hiện diện của người yêu mình. Anh ta nhanh chóng tươi cười, đưa tay về phía anh._Ra là Hứa Thiên. Chào anh, lâu rồi không gặp lại!_Ừm... cũng lâu rồi không gặp cậu!Thiên đưa tay ra bắt lấy bàn tay kia, khẽ mỉm cười một cái._Sao hôm nay nhìn anh không được vui vậy?_Bởi vì... người anh thương đang gặp tai nạn."Tai nạn?" - chàng trai trẻ kia rưng rưng đồng tử, nghe thật bất ngờ._Mới vài tháng trước anh còn vui vẻ kể em nghe về chuyện của hai người mà bây giờ lại thành ra..._Anh buồn cũng phải, nếu tôi là anh thì cũng buồn giống như anh thôi! - anh chàng bartender kia cũng an ủi anh._Mà thôi! Đã đến đây thì anh phải uống cái gì đó chứ!Chàng trai mái tóc tím đó khẽ quay qua bên phía người tình của mình._Vũ à! Anh pha cho Hứa Thiên cái gì để uống đi!_Anh biết rồi! Làm ngay đây!Anh ta pha chế một cách thành thục, không lâu sau, anh ta đẩy một ly rượu đỏ sóng sánh về phía Thiên. Thiên nâng ly lên uống, cảm giác tê tê đầu lưỡi, chẳng mấy chốc dòng miên man trôi trong khoang miệng anh.Mái tóc tím khẽ lí lắc khều anh mấy cái._Thiên à! Chàng trai đằng kia nhìn anh đắm đuối luôn kìa. Hihi.Anh nhìn theo hướng cậu chỉ, quả thật có người đang nhìn, chàng trai đó có vẻ lớn hơn anh vài tuổi, nhìn bộ dạng có vẻ từng trải qua nhiều mối tình. Anh quay tầm nhìn về phía cậu, khẽ thở dài rồi nói._Anh không có tâm trạng để nghĩ tới mấy chuyện này.Biết được người yêu của mình giỡn hơi quá, chàng bartender lên tiếng._Tiểu Thần! Em giỡn hơi quá rồi đấy!Cậu chợt im lặng một chút rồi đổi qua chủ đề khác._Thôi được rồi! Em không giỡn anh nữa! Quay về vấn đề chính nha!Thiên nhấp thêm một ngụm rượu, khẽ ậm ừ vài cái._Em gọi anh đến đây hôm nay chả là... em với Vũ sẽ làm lễ kết hôn một tháng nữa. Nếu không phiền thì tụi em mong anh sẽ đến chung vui.Chàng trai đó đưa cho anh một cái thiệp, anh nhanh chóng nhận lấy. Màu đỏ của sự hỷ từ cái thiệp lóa lên trong mắt anh, liệu đến bao giờ anh mới có thể cùng Vĩ Kì làm được điều này._Ừm, được rồi! Để đến lúc đó anh sắp xếp thời gian. Giờ thì cũng không còn sớm nữa, anh xin phép về trước._À, Thiên! Cho tôi nhắn lời thăm đến người thương của anh, mong là cậu ấy có thể cùng anh đến buổi lễ của chúng tôi!"Nếu vậy thì tốt quá còn gì!?!"_Em cũng gửi lời thăm đến luôn a! Mong là anh ấy mau chóng khỏe!_Cảm ơn! Tạm biệt!Anh nói rồi rời khỏi quán, bên ngoài này cái âm thanh xập xình vẫn không ngừng vang lên ồn ào. Anh tiến về phía chiếc xe đậu và leo lên._Bác tài, chúng ta về thôi!.Tối về, anh đem cả xấp tài liệu vào bên trong bệnh viện mà giải quyết, ngồi bên cạnh, không ngừng ngắm nhìn gương mặt kia. Tay giơ lên tấm thiệp đỏ, anh khẽ trầm giọng._Liệu đến lúc đó.. em có thể đi cùng anh không?Nói rồi anh xoay người lại, chăm chăm vào đóng tài liệu mà viết vào bên trong.Phía trên giường, những ngón tay vô thức mà khẽ run lên một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me