LoveTruyen.Me

Dm Soi Day Rang Buoc

Cậu thấy mình đang ở trong căn phòng. Vẫn là ánh đèn quen thuộc rọi sáng khắp xung quanh, cậu đang mệt mỏi ngã người trên chiếc bàn học, hàng mi dần buông xuống che đi thị giác.

Mọi thứ xung quanh cậu lạnh dần đi, cậu mở thị giác, mọi thứ dần biến thành một màu trắng xóa, không biết đâu là điểm đầu, đâu là điểm cuối. Cậu cố căng mắt ra nhìn nhưng vẫn chẳng thấy được gì ngoài màu trắng xóa kia. Không gian như mở rộng đến vô tận, cậu đi mãi mà chẳng có đường dừng.

Từ đâu, bên thính giác cậu nghe thấy tiếng dòng suối, tuy nhỏ nhưng đủ để cậu nhận thức được, cậu vẫn tiếp tục bước đi, bước đi với hy vọng có thể đến gần tiếng suối hơn. Không làm thất vọng lòng kiên nhẫn của cậu, cuối cùng tiếng suối cũng đến rất gần với cậu.

Trước mắt cậu dần hiện ra một con suối trắng tinh mơ, tiếng chảy róc rách nghe thật êm tai, cậu đứng im ngắm nhìn dòng chảy trôi nhẹ trên nền màu trắng xóa.

"Tiểu Kì, con trai của mẹ!"

Cậu ngước mắt lên nhìn về hướng âm thanh vừa phát ra.

Đó là mẹ cậu, vẫn là chiếc đầm trắng ấy, bà đứng phía bên kia bờ suối khẽ cười nhẹ với cậu.

"Mau qua bên đây đi con!"

.

.

.

Tiếng chốt cửa vang lên, bóng dáng quen thuộc của vị thư kí kia lại bước vào bên trong phòng của Thiên.

_Thưa phó tổng! Đây là bản hợp đồng bên công ty Thành An, phiền anh ký cho!

_Được rồi! Cô để ở đó đi, chút nữa quay lại lấy bản hợp đồng.

Bóng dáng ấy nhẹ nhàng gật đầu rồi nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng.

Anh cầm tờ hợp đồng lên, nhìn qua rồi ký lên tờ giấy. Tiếp tục nhìn qua đống văn kiện mà tiếp tục giải quyết.

"Reng... reng... reng..." - tiếng điện thoại riêng của anh chợt reo lên.

Anh nhấc máy lên nghe, chưa kịp lên giọng lên thì đã bị giọng của Tử Thành lấn át.

_Hứa Thiên! Có chuyện rồi! Em đến bệnh viện ngay đi!

"Có chuyện?". Rõ ràng là thế nào? Đầu óc anh bắt đầu rối bời lên.

_Em nghe thấy không? Đến bệnh viện ngay đi! Vĩ Kì...

"Tút... tút... tút..." - tiếng điện thoại bất chợt cắt ngang, tút dài bên tai anh.

_Chết tiệt! Máy Tử Thành sao lại tắt?!

Anh nhanh chóng đứng lên, bỏ quên cả chiếc áo khoác vest vắt hờ trên ghế mà đột ngột bước ra khỏi phòng, nhìn đến một chỗ ngồi quen thuộc.

_Thư kí! Phiền cô gọi xe đậu đến trước cửa công ty hộ tôi!

Viên thư kí kia nghe vậy liền khẩn trương trước sự hấp tấp của anh.

_V... vâng!

Anh nhanh chân bước ra sảnh, tiến về phía ánh sáng bên ngoài cửa, bước vào trong xe.

_Bác tài, phiền bác...

.

Tử Thành cứ lo lắng, không ngừng đi đi lại lại trước căn phòng bệnh của Vĩ Kì. Bóng dáng Hứa Thiên dần xuất hiện trên dãi hành lang, tiếng giày vang lên dồn dập về phía trước, là anh đang cố chạy thật nhanh đến phía căn phòng bệnh.

Tử Thành nghe thấy có chút âm thanh, vội đưa ánh mắt về phía kia. Thiên đang thở hổn hển, bước đến gần anh.

_Rốt cuộc là có chuyện gì lớn lao xảy ra?!

Thành không nói gì, chỉ run rẩy đưa ngón tay chỉ lên phía tấm kính trong, hình ảnh của một chàng trai đang được cấp cứu hiện ra trước mắt anh.

Người con trai đó đang phải vật vã với máy xung điện, bác sĩ và y tá đang loay hoay với mớ đồ y tế để cố gắng cứu sống mái tóc đen yếu ớt trên giường bệnh kia. Máy xung điện liên tục được ấn vào ngực người kia, nhanh chóng làm cả thân thể kia như bị hít dính vào chiếc máy rồi lại rơi bịch xuống phía giường. Y tá đứng bên cạnh thì đang tiêm một dịch thuốc vào bên trong người cậu. Cảnh tượng bên trong căn phòng như hỗn độn lên hẳn.

Anh nóng ruột, chạm tay vào nắm vặn cửa nhưng nhanh chóng bị Thành ngăn lại. Anh chỉ biết đứng nhìn từ bên ngoài, đôi tay khẽ chạm lên tấm kính lạnh lẽo kia.

"Em phải cố lên! Anh đang đợi em đây!"

Thành khẽ đưa tay đặt lên vai anh.

_Không sao hết! Vĩ Kì chắc sẽ tỉnh lại thôi! Cứ bình tĩnh.

Anh yếu ớt gật đầu rồi quay lại hàng ghế chờ ngồi xuống.

"Reng..." - điện thoại anh lại vang lên.

Từ đầu dây bên kia là giọng của cô thư kí ở công ty.

"Phó tổng à! Về việc giải quyết với bên công ty Đại Thư..."

Anh như người vô hồn, lời nói không cảm xúc, cứ như được lập trình sẵn.

_Cô cứ nhờ quản lý Quan giải quyết.

Nói xong, bàn tay kia vô thức trượt khỏi tai mà bấm nút tắt. Anh bỏ chiếc điện thoại vào trong túi áo.

Cánh cửa phòng bệnh được mở tung ra, tiếp đó là bóng dáng của vị bác sĩ trong chiếc áo blouse quen thuộc.

Anh đứng lên nhìn vào vị bác sĩ, Thành thấy vậy đành cất lời hỏi thay anh.

_Bác sĩ à! Tình hình của bệnh nhân thế nào?

Ông khẽ thở dài, khổ sở đối diện nhìn hai người.

_Tôi...

_Xin bác sĩ hãy nói!

_Được! Nhưng xin cậu hãy giữ tinh thần để nghe những gì tôi sắp sửa nói.

Thành nhìn qua anh, hít một hơi dài.

_Chúng tôi chuẩn bị tinh thần rồi! Xin bác sĩ nói tiếp.

_Tình hình bây giờ đã trở nên tồi tệ, cậu ấy đã chìm trong vô thức quá lâu, e là... sẽ không còn hy vọng nữa! Nhưng nếu trong vòng hôm nay cậu ấy tỉnh dậy thì tình thế có thể sẽ lật ngược lại được. Bây giờ chỉ có thể chờ đợi thôi! Bởi vì chúng tôi đã không còn khả năng để tiếp tục can thiệp được nữa!

Nghe được những lời nói đó, anh khẽ bước lùi lại vài bước rồi loạng choạng ngồi xuống dãi ghế như lúc đầu, gương mặt anh lại hóa thành vô vị hơn.

Thành nghe xong cũng thấy khá sock, anh cuối cùng chẳng biết phải an ủi cậu em của mình như thế nào nữa.

Quay lại nhìn về phía anh, Thành chợt phát hiện ra trên tay anh rơi xuống một giọt nước. Trông dáng vẻ ấy cô đơn quá, Thành lúc này đây thấy mình thật vô dụng, không biết nên ra lời khuyên thế nào.

_Anh về nhà trước nha! Em ở lại đây chăm sóc cho Vĩ Kì đi!

Nói rồi anh bước đi, trả lại không gian yên tĩnh cho Thiên.

"Có lẽ lúc này đây thằng bé cần nhất là sự yên tĩnh."

.

Anh từ từ bước vào phía bên trong phòng bệnh.

Vẫn là tiếng bíp đều phát ra từ máy đo nhịp tim, người đang nằm trên giường giờ đây nhìn thật bê bết, mái tóc bị rối tung lên sau khi vật vã với máy kích điện.

Anh nhẹ kéo cái ghế quen thuộc ra ngồi xuống, khẽ đưa tay chạm lên từng lọn tóc mà vuốt ve.

_Em có nghe anh nói gì không?

Trả lời lại anh chỉ là khoảng im lặng quen thuộc.

_Nếu trong ngày hôm nay em không tỉnh dậy thì...

Anh chợt ngưng lời, cố hít thật sâu để nước mắt đừng chảy ra. Anh khẽ cười hờ, nụ cười như vô hồn.

_Mà thôi! Anh biết là em sẽ tỉnh mau thôi! Phải không em?

Cơn gió khẽ lùa vào căn phòng, tán cây bên ngoài khẽ đập vào cánh cửa sổ vài cái thu hút ánh nhìn của anh. Anh nhìn ra phía cửa sổ, ánh nắng từ bên ngoài hắt vào căn phòng sáng chói đến lạ kỳ.

. . .

. .

.






"Bíp... bíp..." - tiếng kêu dài đến vô tận đó lại một lần nữa vang bên thính giác làm anh tỉnh giấc.

Anh nghiêng người rồi ngồi thẳng dậy trên chiếc ghế, ánh đèn mờ nhạt từ căn phòng toát ra làm anh xác định được bây giờ đã là ban đêm. Đưa đồng hồ lên tầm nhìn, anh nhìn cây kim giây nhích qua từng con số rồi nhìn vào toàn mặt đồng hồ.

Bây giờ đã hơn 11 giờ tối..

Anh thoáng nhìn qua gương mặt kia, vẫn chẳng có hiệu gì nói lên rằng cậu sẽ tỉnh dậy.

"Bíp... bíp..."

Anh nhìn xuống kim giây, nó vẫn cứ chạy mãi mà không chịu dừng lại một li nào.

Mọi thứ vẫn cứ trôi qua, khiến tâm trạng anh càng rối bời hơn.

Anh cầm đôi tay kia lên hôn.

"Em phải tỉnh lại! Em chắc chắn sẽ tỉnh dậy!"

"Rào..."

Mưa.

Bất chợt bên ngoài lại mưa, những giọt nước văng vào tấm kính cửa sổ ngày một nhiều, nhanh chóng làm nhòa đi phong cảnh bên ngoài.

_Mưa bên ngoài lớn quá!

"Uỳnh..." - tuy tiếng vang đó rất nhỏ nhưng anh có thể biết được cơn sấm đó rất lớn qua cái cửa sổ bị run lên.

_Mau tỉnh dậy đi vợ à!! Anh xin em!

Anh vẫn nắm chặc đôi tay ấy, bỗng siết chặc đôi tay buông hờ kia hơn.

"Uỳnh..." - cái vang đó lại một lần nữa làm cái cửa sổ bị run.

Bên ngoài chiếu vào căn phòng một ánh sáng chói lóa trong gang tất. Lòng anh chợt nhại cảm nhận ra những gì đang diễn ra xung quanh.

"Rốt cuộc là thế nào? Liệu là tin lành hay tinh xấu??"

"Reng... reng..." - tiếng điện thoại chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

_Tôi nghe đây!

Từ đầu dây kia là giọng nói của một người nữ.

"Thưa phó tổng! Ngày mai mong anh hãy đến công ty để giải quyết rắc rối giữa bên ta với bên Trình Thị."

Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng mà công việc lại vẫn cố chen chân vào làm rối thêm, thật là thích làm khổ người khác.

Tâm trí anh bây giờ như trống rỗng, chỉ biết răm rắp nghe điện thoại ,giả vờ ờ vài cái cho qua chuyện rồi tắt máy.

Anh khẽ thở dài, cất điện thoại vào túi áo.

"Khổ quá! Lại là chuyện công ty gặp rắc rối!"

Anh lầm bầm, quay lại chiếc ghế quen thuộc rồi ngồi xuống. Khi đang mải mê với mớ suy nghĩ làm thế nào để giải quyết việc công ty thì anh bất chợt nhìn thấy được những ngón tay của cậu dần cử động.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me