LoveTruyen.Me

[ĐM/THÔ TỤC/SONG TÍNH/ QUỶ CÔNG] Minh Hôn

Chương 16

nhatnguyetnukhau

Chương 16: Sau đó/ Nghi ngờ/ Chúng ta đã kết hôn rồi

Dựa vào người Trần Vãn Chu nhắm mắt lại, tận hưởng khoái cảm sau khi làm tình được một lúc, Kỳ Dương mới rút dương vật đã gần mềm ra khỏi người anh. Tinh dịch màu trắng rất dễ thấy rơi vào trong tầm mắt của cậu chảy xuống giữa hai chân Trần Vãn Chu, từ từ rơi xuống ga trải giường và vẽ thành những đường uốn lượn dọc theo chân anh.

"Là anh tỏ tình trước với tôi." Cậu cúi đầu hôn lên cái trán đã ước đẫm mồ hôi của Trần Vãn Chu. Nhìn gương mặt yên bình đang ngủ say của anh, Kỳ Dương cảm thấy trong lòng như chứa đầy thứ gì đó thật mềm mại, nhất định là một đòn tình yêu chí mạng làm cậu 'Không thể có ý hối hận.'

Đánh giá từ những lần tiếp xúc trước đó, ban đầu cậu cho rằng dựa trên tính cách của người này, anh thích làm theo quy trình bình thường và từ từ chuyển từ quen thuộc rồi mới sang giao tiếp cùng Trần Vãn Chu, nhưng vì Trần Vãn Chu có thể trực tiếp bỏ qua những giai đoạn này. Áp môi mình vào môi Trần Vãn Chu, cẩn thận nhấm nháp, Kỳ Dương cụp mắt xuống, muốn giấu đi ánh mắt phức tạp của mình, một lúc sau mới buông Trần Vãn Chu đang có thở không ổn định ra, đứng dậy bắt đầu dọn dẹp chiếc giường bừa bộn.

Sau khi vo tròn ga trải giường và vỏ gối bẩn rồi ném vào máy giặt ở góc phòng tắm, lau sạch tinh dịch còn dính trên người Trần Vãn Chu, Kỳ Dương đột nhiên dừng lại, nhìn chất lỏng trong âm hộ của anh.

Bàn tay để ở trước miệng âm hộ giơ lên ​​mấy lần rồi lại rút về, cuối cùng Kỳ Dương không đành lòng mà lấy tinh dịch ra, liền bế người vào phòng tắm.

...Sau đó Kỳ Dương vẫn không nhịn được mà mà xuất tinh vào người Trần Vãn Chu một lần nữa. Mới chịu đi dọn dẹp và chăm sóc người đang bất tỉnh kia.

Kỳ Dương thở dài, cảm thấy trước khi anh tỉnh lại, tốt nhất không nên lại gần anh.

Cậu lấy trong tủ ra một chiếc chăn sạch, nhẹ nhàng đắp lên người đã ngủ cùng lúc đó Kỳ Dương cũng đã thay đồ cho Trần Vãn Chu đàng hoàng, Kỳ Dương xoa xoa mái tóc đã mềm mại trở lại của Trần Vãn Chu, đang định quay người rời đi, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay người lại. Cậu liếc nhìn xung quanh, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, rồi nhìn vào thời gian hiển thị trên đồng hồ báo thức đầu giường.

...Đã bỏ lỡ bữa trưa của Trần Vãn Chu.

Dựa theo cái hướng này, rất có thể Trần Vãn Chu sẽ ngủ huốt luôn giờ ăn tối.

Người này có thói quen sinh hoạt hàng ngày rất tốt, thân thể không có vấn đề gì lớn, nói chung, đói một hai bữa cũng không sao, nhưng...

Bàn tay từ trên má Trần Vãn Chu trượt xuống, đi đến bên cổ anh, vô thức vuốt ve vết cắn trên yết hầu của anh, Kỳ Dương tặc lưỡi, nhanh chóng kiếm cớ, cúi đầu hôn môi Trần Vãn Chu.

Nụ hôn ban đầu chỉ là hương vị thoáng qua, dần dần trở nên sâu hơn, hàm răng khép kín bị đầu lưỡi cạy mở, nước bọt trong miệng bị kỳ Dương hút lấy không chút thương tiếc, lượng oxy thu được không đủ để Trần Vãn Chu đưa vào phổi. Cảm giác gần như ngạt thở khiến anh cảm thấy khó chịu, Trần Vãn Chu cau mày, mí mắt mỏng run rẩy, anh cố gắng mở chúng ra.

Điều đầu tiên đập vào mắt là chiếc đèn chùm treo trên trần nhà. Nhìn có vẻ hơi cũ vì đã quá cũ, chiếc đèn mới thay cách đây không lâu dưới ánh trăng nhìn có vẻ hơi mới, không phù hợp với cái đèn lốm đốm đầy vết xước.

Ánh trăng...?

Cơn buồn ngủ còn chưa tan biến hẳn khiến ý thức của Trần Vãn Chu có chút lơ mơ, anh chậm rãi chớp mắt, mới ý thức được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía cửa sổ đã kéo rèm vải từ lâu. Bầu trời đêm với vô số ngôi sao đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh.

Anh luôn cảm thấy các cảnh tượng này đã xảy ra cách đây không lâu.

Trong miệng vẫn còn đọng lại một mùi thơm nhàn nhạt giống như chanh, Trần Vãn Chu giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào môi, ấn vào bụng lại không có cảm giác đói. Có lẽ anh biết tại sao đầu mình không đau chút nào khi đứng dậy dù lần này anh đã uống rất say.

Anh cầm điện thoại lên xem xét để chắc chắn rằng không có cuộc gọi hay tin nhắn nào mà anh chưa nhận được hay xem trong lúc buồn ngủ, Trần Vãn Chu nhắm mắt lại, dụi dụi lên chiếc gối sạch sẽ, cuối cùng đành chịu thua và đi định đi ngủ lại. Đột nhiên Trần Vãn Chu chống tay ngồi bật dậy.

Tuy nhiên, ngay khi cử động, anh cảm thấy có gì đó không ổn, có thứ gì đó bị ép và đè mạnh vào vách thịt bên trong âm đạo của anh.

Trần Vãn Chu trước sự kích thích bất ngờ này phát ra một tiếng rên ngắn ngủi, Trần Vãn Chu sửng sốt, ngập ngừng đưa tay ra nhét vào trong quần.

Sau đó, đúng như dự đoán, anh đã chạm vào một chiếc nhẫn nhỏ có dây buộc ở âm đạo của mình và điều quan trọng là anh lại không mặc gì khác bên dưới bộ đồ ngủ của mình.

Chỉ là trong chốc lát mới hiểu được chuyện gì xảy ra, Trần Vãn Chu sắc mặt liền nóng lên, không khỏi thấp giọng nói: "... Tên biến thái."

Nói xong, không biết anh đang nghĩ đến điều gì, dừng một chút rồi đổi lời: "Quá biến thái."

Kỳ Dương ở gần đó: ......

Đó có phải là điều "quá" mà cậu đang nghĩ đến không?

Tất nhiên, Trần Vãn Chu không thể trả lời câu hỏi của Kỳ Dương. Anh quay đầu nhìn tờ giấy trên đầu giường vẫn còn khắc chữ "Dương". Trần Vãn Chu do dự một lúc, rút ​​tay lại cũng chưa lấy đồ chơi trong người ra, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Em có đó không?"

Như để đáp lại câu hỏi của anh, một cơn gió đột nhiên thổi qua căn phòng không cửa sổ, cuốn sách đang mở lại đóng lại, lộ ra tấm bìa màu xanh nhạt.

"...Dương." Sau khi đọc cái tên nhẹ nhàng, khuôn mặt của Kỳ Dương không tự chủ được hiện lên trong đầu Trần Vãn Chu.

Nhưng sẽ quá vội vàng nếu xác định hai người là cùng một người dựa trên những cái tên trùng nhau. Trần Vãn Chu thực sự không thể nghĩ ra việc đối phương cần gì phải cố tình giả vờ là một người xa lạ để tiếp cận mình, đặc biệt là sau những gì đã xảy ra trước đó.

Vì cậu không chủ động nói nên không phải cậu là... đúng không?

Hiện có quá ít thông tin để Trần Vãn Chu đưa ra kết luận chắc chắn.

Chờ một lúc, không đợi được lời nói tiếp theo của Trần Vãn Chu, Kỳ Dương đưa tay vuốt ve mái tóc bên tai anh như một câu hỏi.

Trần Vãn Chu phục hồi tinh thần, vô thức giơ tay lên, muốn nắm lấy bàn tay đang vuốt tóc mình, nhưng sau khi sờ đến lại thấy trống rỗng, anh mới nhận ra, liền để lộ ra vẻ mặt có chút thất vọng. Giây tiếp theo, bàn tay của anh lại có thể cảm nhận được cái lạnh, Trần Vãn Chu bị cảm giác lạnh lẽo quen thuộc làm cho giật mình, cảm giác đầu ngón tay mình bị hôn, sau đó ngón tay đối phương chạm vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vẽ một dấu hỏi nhỏ.

Lòng bàn tay do móng tay vẽ vào liền gây ra ngứa ngáy khiến Trần Vãn Chu vô thức co ngón tay lại, sau đó anh mới hiểu ý của đối phương.

Điều đó chắc hẳn đã thể hiện rõ ràng trong nét mặt của anh vừa rồi.

Nhưng Trần Vãn Chu không muốn bày tỏ suy nghĩ của mình về mối quan hệ giữa hai người.

Anh rũ mắt nhìn khoảng không trước bàn tay mình đang nắm, mím môi, lỗ tai dần dần đỏ lên.

"Bây giờ chúng ta..." Trần Vãn Chu do dự một lúc rồi nói bằng một giọng nhẹ nhàng gần như không thể nghe được: "Chúng ta đang hẹn hò à...?"

Không ngờ Trần Vãn Chu do dự lâu như vậy, cuối cùng mới hỏi ra vấn đề như vậy, Kỳ Dương không khỏi buồn cười.

Không nhận ra khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên, Kỳ Dương nhìn Trần Vãn Chu đỏ cả hai tai trước mặt, cố ý đợi một lúc rồi lật lòng bàn tay có vẻ hơi bất an của Trần Vãn Chu vì đã đợi câu trả lời quá lâu. Dùng ngón tay viết lên đó từng nét một: "Không."

Choáng váng trước câu trả lời bất ngờ này, Trần Vãn Chu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng không nhìn thấy ai. Những đầu ngón tay trong lòng bàn tay anh bắt đầu cử động sau một khoảng thời gian ngừng viết.

Vì vậy Trần Vãn Chu nuốt lại lời sắp hỏi, lặng lẽ cảm nhận những lời nói đang được vẽ trong lòng bàn tay mình.

"Đã kết hôn rồi."

Đại khái là cảm thấy câu này ám chỉ có chút không rõ ràng, đối phương dừng một chút, bổ sung thêm hai chữ: "Chúng ta."

Trần Vãn Chu phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu được ẩn ý trong câu nói này: "Tiệc rượu lần trước?"

Trần Vãn Chu tựa hồ có chút kinh ngạc vì tốc độ suy nghĩ của mình nhanh như vậy, ngón tay dừng lại, nhẹ nhàng vẽ ra: "√"

Đó là lý do tại sao người nhà anh lại gọi điện kêu anh trở về vào lúc đó.

Là do người nhà ở quê, Trần Vãn Chu đã đọc rất nhiều sách linh tinh, đương nhiên không thể không biết trên thế giới này tồn tại một loại "Minh hôn". Ở một số nơi còn gọi là "Âm hôn".

Nói một cách đơn giản, đây là hoạt động tổ chức hôn lễ giữa người chết hoặc giữa người chết với người sống nhằm "làm cho người chết được yên tâm".

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me