Dm Xuyen Nhanh Hen Nguoi Trong Mong
Bước vào trong sân khấu, bên ngoài vẫn còn tiếng vỗ tay vang dội. Đăng Dương đi vào nhà vệ sinh nam, soi gương, lấy khăn tay lau đi vết máu giả trên khuôn mặt. Nhìn thứ chất lỏng màu đỏ đó đọng trên khuôn mặt này, ký ức xa xưa vốn tưởng như đã quên lãng lại đột nhiên hiện lên. Không. Không bao giờ. Đã một lần rồi, sẽ không có lần sau. Đăng Dương lạnh nhạt nhấc lên một nụ cười, vứt khăn lau vào trong thùng rác. Cậu vừa bước ra ngoài, đã thấy không biết Tu Trầm đứng đó từ bao giờ. Hắn đưa tay qua, sờ nhẹ lên thái dương cậu.Đó vốn chính là chỗ mà máu giả được bắn lên. Đăng Dương cười cợt: - Sao thế? Tu Trầm liếc mắt nhìn cậu, đột nhiên ném một thứ về phía Đăng Dương. Đây chính là cặp của cậu, quần áo để thay cũng để bên trong. - Hoa Nguyệt nhờ tôi đưa cho cậu. - Ờ, cảm ơn nhé. Cần lấy thân báo đáp không? - Cút. Sau khi thay đồ xong, quay về hội trường, các lớp khác hãy còn đang biểu diễn tiết mục lớp mình. Lần này cũng là bị thầy hiệu trưởng ép lên sân khấu nên cũng không có mấy lớp là cam nguyện cống hiến một màn trình diễn nghiêm túc, chủ yếu vẫn là qua loa cho xong. Đăng Dương nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 6h tối, đến 7h thì nhà trường mới cung cấp tiệc đứng buffet. Màn biểu diễn vừa rồi có hơi tốn sức, cậu đã đói rồi. Đây không phải năm đầu tiên nhà trường tổ chức tiệc chia tay khối 12, các anh chị khóa trên cũng đã có kinh nghiệm, dặn dò đàn em khóa dưới có tiết mục biểu diễn thì phải chuẩn bị trước một chút đồ ăn vặt nên Hoa Nguyệt cũng đã trích quý lớp chuẩn bị một ít. Đưa cho Đăng Dương một gói ngô rang, Tu Trầm cầm một lon coffee, vẻ mặt không cảm xúc nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng trên sân khấu dùng giọng nói đầy cảm xúc để hát lên một bài ca tỏ tình. Đăng Dương cũng nhìn theo, nụ cười của cậu càng lúc càng sâu, đôi mắt cong cong. - Cô bạn đó nhìn về phía chúng ta nãy giờ rồi. Cậu đoán xem, là tôi, hay là cậu? Đây là ngày cuối cùng bọn họ có thể ở lại trong ngôi trường này với danh nghĩa học sinh. Sau ngày hôm nay, toàn bộ học sinh được cho phép nghỉ học ở nhà tự ôn tập, đến ngày thi thì vác cặp di chuyển đến phòng thi. Hôm nay chính là ngày để phóng túng lần cuối, sau hôm nay, có lẽ bọn học chẳng thể gặp được nhau thêm một lần nào nữa. Từ các năm trước, đã không thiếu việc tỏ tình vào ngày này, hay là mắng chửi đánh đập kẻ mình ghét. Đây là ngày để thể hiện bao cảm xúc dồn nén suốt 3 năm cấp 3. Đợi các tiết mục đều biểu diễn xong, mỗi lớp một khu vực ăn buffet, lớp ban A nhiều con trai nên phần ăn được sắp xếp nhiều hơn một chút. Nhìn các đĩa thức ăn được bày trí tỉ mỉ trước mặt mình, cả lớp vui vẻ ăn uống, nhưng kim đồng hồ chạy nhanh hơn một giây, trong lòng bọn họ lại càng bất an thêm một phần. Bọn họ nỗ lực quên đi rằng thời gian đang trôi như cát chảy qua kẽ ngón tay. Cảm giác thấp thỏm giống như Lọ Lem trong vũ hội, vừa vui mừng hạnh phúc trong vòng tay người yêu mến, vừa sợ hãi liếc nhìn kim đồng hồ nhẹ nhàng dịch chuyển. Cảm giác này... Vừa muốn kết thúc đến thật nhanh, lại vừa muốn xin vĩnh viễn kéo dài. Bữa tiệc buffet này kết thúc, nhà trường liền sẽ kết thúc buổi tiệc chia tay. Tất cả... Sẽ kết thúc. Có thể nói, chưa bao giờ bọn họ ăn một bữa dài dòng như vậy, ăn từ 7h đến hơn 9h vẫn chưa ăn xong. Chỉ muốn kéo dài thêm một chút thời gian nữa, thêm một chút nữa... Đến lúc sắp muộn rồi, thầy hiệu trưởng mới đi lên sân khấu. - Các em, chúng ta, nên tàn tiệc rồi. Giống như đột ngột nhấn một công tắc, đem ảo cảnh mà bọn họ cố gắng dựng lên phá vỡ. Phải đối mặt với hiện thực thôi. Đã... Kết thúc rồi. Máy chiếu được khởi động, hình ảnh của các học sinh khóa này chiếu thẳng lên trên, trần nhà của hội trường từ từ được kéo sang hai bên, những hình ảnh lung linh mỹ lệ được chiếu thẳng lên bầu trời đêm. - Chiếu hình ảnh các em lên bầu trời, ý là muốn so các em với những ngôi sao trên bầu trời kia, vĩnh viễn đều ở vị trí cao vời vợi khiến người khác ngưỡng vọng, vĩnh viễn đều tỏa sáng, vĩnh viễn đều... Ở gần nhau, không chia xa. Sao ba năm cấp 3... Lại có thể ngắn ngủi đến thế. Ngắn ngủi đến mức không thể tin tưởng. Tiếng khóc nức nở lúc ban đầu chỉ có ở chỗ nhưng nữ sinh, cuối cùng thì toàn hội trường, không một ai không bật khóc, ôm chầm lấy nhau. Ban tổ chức sự kiện muốn chính là hiệu ứng này, ngay lập tức liền bật nhạc, trong tiếng nhạc da diết thương nhớ tuổi học trò, trái tim của bọn họ càng thêm run rẩy. Đăng Dương nhìn cả lớp đang gào khóc, cậu cúi đầu xuống, để mái tóc rũ xuống ngăn không cho ai nhận ra mắt cậu vẫn còn ráo. Cậu không khóc, cũng không hề bị bầu không khí này ảnh hưởng một chút nào, trong lòng giống như một hoang mạc, chẳng có chút cảm giác nào. Khóe môi cậu vẫn nhè nhẹ gợi lên một nụ cười. Tất cả chỉ là ảo cảnh, không đáng để rơi nước mắt. Hoa Nguyệt nhào vào lòng Đăng Dương, may mắn lớp trang điểm của cô không hề bị trôi mất, cô giơ hai tay ôm chặt lấy cậu. - Huhu, biết ngay là ông sẽ không khóc mà... Ông vô tâm như vậy... - Xin lỗi nhé. - Tôi biết, người như ông, căn bản là ngoài Tu Trầm ra, chẳng để ý cái gì. Ngay cả tôi, cũng chỉ là nhân vật qua đường. Người như ông, sau này, tôi tuyệt đối không muốn gặp lại nữa. - Xin lỗi nhé. - Ông là kẻ khốn nạn dịu dàng nhất tôi từng gặp. Đừng bao giờ cười nữa, đồ khốn. Cho dù không yêu những vẫn cứ dịu dàng, vẫn cứ cười, không phải là quá khốn nạn sao? Khốn nạn nhất chính là, cho dù bọn họ hiểu rõ, thiếu niên này chỉ là cười theo thói quen, dịu dàng theo thói quen, nhưng bọn họ vẫn không kìm lòng được mà bị mê hoặc. Đăng Dương ngẩng đầu nhìn trời, vừa hay hình ảnh trên bầu trời đang chiếu đên một bức ảnh Hoa Nguyệt selfie nhưng vô tình dính cả Đăng Dương và Tu Trầm ra đằng sau. Tu Trầm sắc mặt lạnh nhạt ngang ngược nâng mi nhìn Đăng Dương, Đăng Dương cúi đầu nhìn hắn. Không biết có phải do vấn đề ánh sáng hay không, mà vẻ giả dối trong mắt Đăng Dương trở nên rõ ràng vô cùng. Đăng Dương nhẹ nhàng gỡ tay Hoa Nguyệt ra, cậu lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hoa Nguyệt. Ít nhất, sau bao nhiêu giả dối, hành động này của cậu, chính là thực lòng. Khi Đăng Dương nhìn thấy Tu Trầm, hắn đã chuồn ra khỏi hội trường từ bao giờ, tay châm thuốc hút. Khói thuốc lá bay bay trên không trung, thân ảnh nhuốm ánh đèn đường mang vẻ trầm lắng khác thường . - Nè, vi phạm nội quy nha~ - Chúng ta tốt nghiệp rồi. Câu nói của Tu Trầm vừa vang lên, cả hai đột nhiên sững sờ. Đăng Dương tiến lại gần Tu Trầm, rút điều thuốc trong miệng hắn ra. - Cho dù có ra khỏi đây, tôi vẫn có quyền quản cậu. Cậu yên tâm, tôi sẽ bám theo cậu cả đời. Tu Trầm đột nhiên hơi trầm ngâm. Hắn coi như cũng là một kẻ lõi đời, nhưng đứng trước người này, hắn luôn có cảm giác không thể đoán được. Kẻ này coi cuộc đời như một trò chơi, vì hắn mà không tiếc bỏ ra bất cứ cái giá nào. Cậu ta vì hắn mà từ bỏ thi vào ngôi trường thích hợp. Vì hắn mà từ chối tất cả những kẻ tiếp cận. Mí mắt Tu Trầm rũ xuống. Hắn biết Đăng Dương rất ghét hút thuốc. - Thích tôi đến vậy sao? Đăng Dương không muốn nhiều lời, đây là đêm rất đặc biệt, cậu cũng không ngại làm những việc đặc biệt. Cậu ngẩng đầu lên, chầm chậm tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Tu Trầm, sau đó lại chầm chậm dịch chuyển để hai đôi môi kề sát. Đôi mắt Tu Trầm tối sầm. Cuối cùng cũng không thể kiểm soát bản thân được nữa, hắn giơ tay ôm lấy người kia, siết chặt, đem nụ hôn này càng sâu hơn, không chỉ đơn thuần là môi chạm môi. Kết thúc nụ hôn, hắn nhìn người rũ xuống trong cánh tay mình đang điên cuống lấy lại dưỡng khí, môi mỉm cười, nét tà khí vốn đã cố kìm chế lại bộc lộ rõ ràng. Hắn nhìn xuống gương mặt kia, gương mặt họa thủy ấy. - Đã cho em cơ hội trốn tránh, sao lại không chạy đi chứ? Thật ngốc. Đăng Dương mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu sao cậu hơi rùng mình. - Đã vậy, sau này đừng mong trốn. Cơ hội rời đi tôi cho em, hoàn toàn đã bị em phung phí hết rồi. Sau này, tôi sẽ không buông tay em nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me