Dm Xuyen Nhanh Toi Cong Luoc Quy Vuong Trong Tro Choi Ac Mong
132. Nghi lễ thức tỉnh."Thức tỉnh ư?" – Lăng Dạ hơi nhíu mày, trong mắt đầy nghi hoặc, ngơ ngác hỏi."Đúng vậy," – Giang Tú Nhã nghiêm nghị giải thích – "mỗi đứa trẻ thần tộc khi đến tuổi trưởng thành đều phải trải qua nghi lễ thức tỉnh, nhằm đánh thức thần lực trong cơ thể chúng.""Điện thần trong Vực thần vốn là nơi tổ chức các nghi lễ thức tỉnh trước kia. Ở đó có một trận pháp tự nhiên, giúp việc dung hợp thần lực diễn ra thuận lợi hơn."Dưới đề nghị của Giang Tú Nhã, mọi người quyết định đến điện thần. Tuy Đế Sư đã trở thành phàm nhân, nhưng Lục Minh Trạch biết rõ ông ta giảo hoạt thế nào, không dám lơ là. Hắn trói chặt tay Đế Sư lại, còn dùng băng keo bịt miệng, rồi mới dẫn theo ông lên đường.Họ đi dọc con phố đổ nát, mặt đường lát đá đầy vết nứt, hai bên là đống hoang tàn đổ sập của các ngôi nhà cũ kỹ.Chẳng bao lâu sau, một toà kiến trúc mang phong cách Gothic hiện ra trước mắt. Dù đã mục nát, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ huy hoàng thuở nào.Đỉnh nhọn vút cao lên tận mây, các bức tường dù đã sứt mẻ, những đường chạm khắc tinh xảo vẫn cho thấy tay nghề tuyệt đỉnh của thợ thủ công năm xưa."Chính là nơi này." – Giang Tú Nhã bước lên trước, dùng sức đẩy cánh cửa dày nặng kia."Két..." – tiếng bản lề vang lên, cánh cửa chậm rãi mở ra, một làn khí cũ kỹ ập đến.Mọi người lần lượt bước vào điện thần. Ánh sáng mặt trời chiếu qua vài chỗ thủng trên mái, xuyên qua lớp bụi mù, tạo nên những chùm tia đẹp như hiệu ứng Tyndall, khiến không gian vốn âm u lại mang thêm chút dịu dàng.Ngẩng đầu nhìn lên, mái nhà đầy lỗ nhỏ, như bầu trời sao gần kề trong gang tấc; cúi xuống nhìn, những mảng sáng rải đầy mặt đất như vàng bạc vương vãi, khiến toà điện thần đổ nát này tựa giấc mơ huyền ảo.Giang Tú Nhã đưa mắt nhìn quanh, trong ánh mắt đầy cảm xúc.Bà chậm rãi bước trong đại điện, tay nhẹ nhàng vuốt ve từng pho tượng đá, khẽ nói:"Ta từng chủ trì không biết bao nhiêu nghi lễ thức tỉnh cho các đứa trẻ thần tộc ở nơi này."Giọng bà khẽ run lên: "Nhưng ta chưa từng nghĩ, một ngày nào đó chính mình sẽ chủ trì nghi lễ thức tỉnh cho con trai mình..."Nói rồi, bà dẫn Lăng Dạ bước lên bậc đá trung tâm, sau đó lần lượt thắp sáng những cây nến xung quanh, tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh.Giang Tú Nhã bước lên bục chủ lễ, nhắm mắt lại, môi khẽ mấp máy, bắt đầu tụng niệm những câu thần chú cổ xưa.Giọng bà trầm thấp, trang nghiêm, như mang theo một sức mạnh huyền bí, vang vọng khắp điện thần.Chẳng mấy chốc, những ngọn nến cháy càng lúc càng mạnh, ngọn lửa như có linh hồn, bắt đầu nhảy múa hân hoan. Chúng dần dần di chuyển về phía bệ đá nơi Lăng Dạ đang đứng.Dưới sự dẫn dắt của Giang Tú Nhã, ngọn lửa bỗng biến đổi đội hình, tạo thành một pháp trận kỳ dị và huyền bí.Đột nhiên, Lăng Dạ cảm thấy trán mình như bị thiêu đốt dữ dội, đau đến mức muốn ngã quỵ.Một ấn ký thần vương dần hiện lên giữa trán y, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Cùng lúc đó, Lăng Dạ cảm nhận được một sức mạnh chưa từng có trào dâng trong cơ thể.Nguồn sức mạnh ấy như suối phun tuôn trào, lại giống như lũ lớn tràn về, mang theo dòng chảy nóng bỏng tràn ngập toàn thân.Sức mạnh đó vừa hùng mạnh, vừa xa lạ khiến y không biết phải làm gì.Khi câu thần chú cuối cùng kết thúc, tất cả nến xung quanh như bị một lực lượng vô hình dập tắt cùng lúc.Lăng Dạ không chịu nổi sức mạnh khổng lồ vừa trỗi dậy trong người, chân mềm nhũn, "bịch" một tiếng quỳ sụp xuống nền đá.Lục Minh Trạch thấy vậy thì hoảng hốt, không chần chừ xông đến đỡ lấy y, giọng run run:"Bảo bối, em sao rồi?!"Lăng Dạ ôm trán, vẻ mặt vô cùng đau đớn: "Trán em đau quá..."Nghe y nói đau, Lục Minh Trạch sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, chỉ hận không thể chịu đau thay y.Hắn chau mày, trong mắt tràn ngập xót xa và lo lắng.Giang Tú Nhã thì từ trên bục chủ lễ đi xuống, thần sắc vẫn bình tĩnh, thong thả.Bà bước đến bên cửa sổ, từ khe vỡ trên kính, cẩn thận hái một bông hồng Viroa đang nở ngoài kia.Bà nghiền nát cánh hoa, chế thành thứ bột sền sệt rồi nhẹ nhàng bôi lên trán Lăng Dạ.Ngay lập tức, y cảm thấy một luồng mát lạnh dịu dàng lan tỏa, cơn đau rát cũng giảm đi rõ rệt, cả người dễ chịu hơn nhiều.Giang Tú Nhã dịu dàng giải thích:"Chỉ là một chút tác dụng phụ của nghi lễ thức tỉnh thôi. Ấn ký thần tộc để lại sẽ gây cảm giác nóng rát. Chỉ cần bôi cánh hoa hồng Viroa đặc biệt của thần điện trong vài phút là dịu đi ngay."Lăng Dạ chậm rãi đứng dậy, vẻ đau đớn trên mặt cũng dần dịu lại: "Không sao rồi, không còn đau lắm nữa."Giang Tú Nhã chăm chú nhìn y, ánh mắt đầy mong đợi, tiếp tục nói:"Sau khi thức tỉnh thần lực, con sẽ nhận được một dị năng đặc biệt. Hãy bình tĩnh cảm nhận, xem cơ thể có gì khác lạ không."Lăng Dạ nhắm mắt cảm nhận thần lực hỗn loạn đang trào dâng trong cơ thể, nhưng nhất thời vẫn không cảm nhận được năng lực cụ thể nào.Đúng lúc y còn lúng túng, Lục Minh Trạch bỗng chú ý tới chiếc nhẫn trên tay y.Chiếc nhẫn kim cương trong suốt hắn từng tặng y... đã biến thành màu đỏ máu kỳ dị.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me