LoveTruyen.Me

Dm Yeu Mot Ke Ngoc Thuy Thien Thua

Giản Tùy Anh không biết dùng từ nào để hình dung tâm trạng lúc này.

Khi hắn tìm một mạch từ tầng cao nhất đến góc hẻo lánh này, cách cánh cửa nghe đến đoạn đối thoại chó má gì mà cậu thích tôi tôi thích cậu, ngoài cảm thấy máu toàn thân sôi trào hết lên, trong đầu toàn là tiếng vang ù ù, thì hắn hoàn toàn không muốn nghe hai giọng nói quen thuộc này nữa.

Đá văng cửa rồi cảnh tượng trong phòng lại như hàng trăm mũi kim cùng một lúc đâm thẳng vào mắt hắn muốn nổ tung. Hai cậu thanh niên tuấn tú sóng vai liếc mắt đưa tình, còn lôi kéo tay nhau thầm thì to nhỏ, hắn hận đến mức thiếu điều cầm dao chọc mù mắt mình đi.

Thảo nào lúc mới quen biết Lý Ngọc, cậu ta đối xử với mình lạnh lùng như ngày đông giá rét, còn với Giản Tùy Lâm thì lại như xuân về hoa nở, cả ngày mặt nhăn mày nhó coi hắn như ruồi nhặng, thì ra ánh nắng nhiệt thành đều mẹ nó dành hết cho Giản Tùy Lâm. Cớ sao hắn lại ngu ngốc cho rằng giữa hai người đó chỉ có tình bạn thuần khiết mà thôi. Nhất định là hắn bị trai đẹp làm mờ con mắt, mới không nhìn ra tâm tư đó của Lý Ngọc.

Giản Tùy Anh vọt tới cho Giản Tùy Lâm một bạt tai.

Lý Ngọc thấy thế bèn hấp tấp qua can: “Anh bình tĩnh lại đi! Anh hiểu lầm rồi!”

Một người nóng tính như Giản Tùy Anh còn lâu mới chịu nghe Lý Ngọc lúc này. Mà hành động cản trở hắn hốt nhiên còn mang lại tác dụng ngược làm hắn càng tức điên lên.

Cả đời này hắn chưa từng giận dữ đến thế, cảm thấy mình từ đầu đến cuối đều bị hai thằng nhãi này đùa cợt.

Lý Ngọc kiêu ngạo và thanh cao trong mắt hắn, hóa ra đếch phải trai thẳng gì hết. Sở dĩ lúc đầu nhìn hắn một cách ghê tởm, chẳng qua là vì đã có người trong lòng từ lâu. Hơn nữa, người này lại chính là thằng em yếu ớt như con gái mà hắn vẫn thường chướng mắt.

Toàn bộ cảm xúc tiêu cực nhất đều xông hết lên mặt Giản Tùy Anh, hắn đã triệt để bị chọc giận. Đúng lúc Lý Ngọc ngăn cái tay hắn sắp đánh Giản Tùy Lâm, hắn ngay lập tức chẳng thèm đoái hoài trở tay nện một cú vào mặt Lý Ngọc.

Lý Ngọc bị trúng đòn trực tiếp ngã ngửa ra đất.

Giản Tùy Anh tức giận đá thêm một cú vào bụng cậu, kế đó quay qua đạp Giản Tùy Lâm.

Ngày hôm nay hắn không đập hai đứa này một trận nhừ tử, Giản Tùy Anh hắn liền đi đầu xuống đất.

Cả hai quả nhiên bị hắn tay đấm chân đá như phát điên, chưa đầy bao lâu đều nằm rạp dưới đất.

Giản Tùy Lâm là không phản kháng anh trai, còn Lý Ngọc là tự biết đuối lý, chân tay co cóng bị Giản Tùy Anh thừa cơ xử đẹp.

Trước tiên, Giản Tùy Anh chỉ vào Giản Tùy Lâm mắng: “Người của bố mẹ kiếp mày cũng dám rớ, mày chán sống rồi hả!” Tiếp đó chỉ vào Lý Ngọc chửi: “Suốt ngày làm màu cự tuyệt tôi thì ra là vì nó, vứt mẹ cặp mắt chó nhà cậu đi!”

Lý Ngọc quệt máu nơi khóe miệng rồi đứng dậy, vẻ u ám trên mặt ngày càng đậm, chẳng những bị đánh còn bị mắng, cậu không phải không bực, còn có hơi tức giận, cậu trầm giọng nói: “Anh quậy đủ chưa? Không ngại rêu rao cho thiên hạ biết à.”

Giản Tùy Anh đá bay thùng rác bên cạnh, làm mớ giấy vụn vỏ trái cây với bụi bẩn các thứ rơi lả tả, đáp hết lên người Giản Tùy Lâm và Lý Ngọc.

Mặt mày Giản Tùy Lâm tái nhợt như tờ giấy, dấu tay đo đỏ hằn rõ trên đó trông thật nhức nhối. Lý Ngọc tức đến đỏ mắt, cả người run rẩy hồi lâu vẫn không thốt nổi nên lời.

Giản Tùy Anh nghiến răng nói: “Mày chết đi!” Hắn cảm thấy mệt mỏi cực kỳ, chẳng còn hơi sức giằng co với chúng, thậm chí liếc nhìn một cái hắn cũng buồn nôn.

Nhét nắm tay còn đang run lẩy bẩy vào túi quần, cuối cùng, Giản Tùy Anh quẳng lại một câu: “Cút đi, đừng để tao thấy bọn mày còn lởn vởn ở công ty tao nữa.” rồi quay người bước đi.

Giản Tùy Lâm và Lý Ngọc đứng đờ ra đó, ngoảnh mặt nhìn nhau cùng đống bừa bộn trong phòng, không ai lên tiếng.

Giản Tùy Anh trở về văn phòng lấy chìa khóa xe với bóp tiền, đi thẳng xuống lầu lái xe đi.

Hắn cũng không muốn đi đâu, chỉ đơn thuần không chịu được việc ở chung tòa nhà với hai người đó thêm giây phút nào. Hắn không ngờ, trong đời Giản Tùy Anh hắn cũng có ngày gặp phải chuyện khiến người ta căm thù nhất, người mình thích đi thích người mình ghét.

Vừa tưởng tượng đến cảnh hai con người đó ở chung thế này thế nọ, hắn liền tức đến hộc máu.

Thà Lý Ngọc lấy lý do là trai thẳng không thích hắn thì hắn còn chấp nhận, chứ hắn không chịu nổi mình trong mắt cậu ta còn không bằng Tiểu Lâm mà không thích hắn. Điều này một Giản Tùy Anh luôn sống kiêu hãnh chịu sao cho thấu.

Còn Tiểu Lâm từ nhỏ đến lớn sợ hắn còn không kịp, thế mà biết rõ hắn với Lý Ngọc có qua lại còn dám lén đào góc tường. Lâu rồi không bị ai đánh ngứa da lắm à.

Nhưng dù sao đi nữa đó cũng là em trai hắn, nếu đổi thành kẻ khác dám động đến Lý Ngọc, hắn chỉnh chết kẻ đó.

Thế nhưng, vừa nghĩ tới việc hai người đó coi hắn như trò đùa, hắn vẫn không sao tha thứ được, đặc biệt là câu “Tôi thích cậu” đầy tình cảm mà Lý Ngọc dành cho Giản Tùy Lâm ấy làm tim hắn nhói đau vô cùng.

Mọi thất bại và đau lòng hắn từng trải đến nay đều bắt nguồn từ Lý Ngọc. Nếu sớm biết yêu đương vừa phiền muộn vừa hao tổn tinh thần như thế, hắn thà rằng ngay từ đầu tránh Lý Ngọc thật xa.

Cứ ung dung tự tại chẳng phải sướng hơn sao, mắc chi cũng học theo người ta chơi trò tình cảm, thứ đó có ăn được không? Kết cục thế nào? Trong lòng người ta còn chẳng có chỗ cho mày, khốn kiếp!

Giản Tùy Anh trong cơn bực tức vượt quách hai cây đèn đỏ, bấy giờ hắn mới chợt nhớ, quả nhiên vừa quay qua liền thấy một cảnh sát giao thông vượt lên chặn lại.

Hắn hạ kính xe, không đợi người cảnh sát mở lời đã giành trình giấy tờ trước, sau đó uể oải nằm gục trên tay lái.

Người cảnh sát đang viết lại biển số, thấy bộ dạng ngắc ngoải của hắn thì lo lắng hỏi: “Này anh, anh vẫn ổn chứ?”

Giản Tùy Anh nói: “Bị vợ cắm sừng, anh thấy tôi có ổn nổi không?”

Người cảnh sát tức thì tỏ vẻ đồng cảm: “Ồ, thế thì đúng là khó trách anh thật, chẳng biết phụ nữ thời buổi này rốt cuộc muốn thế nào nữa. Trông anh vừa đẹp trai lại lái xe xịn thế này mà vợ anh còn lén đi ăn vụng, kiểu phụ nữ này đến hoàng đế còn không thỏa mãn nổi, không sớm thì muộn cũng đường ai nấy đi thôi.”

Giản Tùy Anh tự hỏi lòng mình, chẳng lẽ mình đã bất lực đến nỗi phải cần một người xa lạ đến an ủi thế này rồi ư.

Hắn nhận lại bằng lái và hóa đơn phạt từ người cảnh sát rồi tùy tiện ném qua ghế phụ lái, sau đó kéo kính xe lên muốn đi.

Đồng chí cảnh sát vì dân phục vụ còn ở đó ồn ào: “Anh có con chưa, nếu có rồi hãy cân nhắc cho kỹ…”

Giản Tùy Anh đạp chân ga lao đi.

Tâm trạng của Giản đại thiếu gia lúc này chìm sâu tận đáy, sau khi về nhà lại không kìm được nhớ tới bóng hình Lý Ngọc đã từng ở đây, những khi bọn họ làm tình, trò chuyện, cuộc sống gia đình đã từng rất ấm áp là thế, bấy giờ bỗng hiện ra lại chỉ là cảnh còn người mất.

Dẫu có tức giận đến mức muốn đánh chết hai con người đó, vừa không biết xuống tay như thế nào mới có thể xoa dịu mối thù hận trong lòng, thì hắn cũng không cách nào ra tay được.

Song, nếu không làm gì cả, hắn không nuốt trôi cục tức này.

Hắn mở tủ lạnh, lấy toàn bộ bia bên trong ra, đặt cả lên bàn trà rồi ngả người lên sô pha tu từng hớp.

Lúc này mới là bốn giờ chiều, trời bên ngoài còn khá sáng, chẳng hề thích hợp cho việc mượn rượu giải sầu. Nhưng nếu không nhờ chất cồn hắn sẽ hệt như một con ruồi mất đầu hoảng hốt bay tán loạn, buồn bực không yên, trong đầu cứ nghĩ đến chuyện vừa diễn ra, chẳng an ổn nổi một phút giây nào.

Sau khi uống hết mấy lon, tựa hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại, hắn mơ màng vớ qua xem, nhìn kỹ bóng chồng trên màn hình, hình như là hai chữ “Lý Ngọc”.

Giản Tùy Anh hàm hồ quát to một tiếng “Cút mẹ mày đi đồ mặt trắng!” rồi ném mạnh di động vào tường.

Trong lúc Giản đại thiếu gia đang mượn rượu giải sầu mà sầu lại càng sầu, bên này Lý Ngọc và Giản Tùy Lâm cũng bồn chồn không yên, cứ nghĩ đến tất cả những chuyện vừa rồi, lo nghĩ hậu quả kéo theo, tâm trạng ai nấy cũng không khá hơn Giản Tùy Anh là bao.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me