Dmc Family V
Máu đỏ thẫm tuôn ra từ vết thương sâu hoắm, nơi thanh kiếm Yamato vừa được Vergil rút ra khỏi cơ thể mình.Âm thanh leng keng chói tai vang lên khi thanh kiếm rơi xuống đất, rồi ngay lập tức biến mất trong làn năng lượng ma thuật xanh biếc lung linh. Vergil lảo đảo, cơ thể khô cạn sức lực, đói khát và mệt mỏi đến tột cùng, buông mình ngã về phía trước.Nhưng thay vì va chạm lạnh lẽo với mặt sàn, anh lại rơi vào một vòng tay nồng ấm – vòng tay đầy bảo vệ, mềm mại nhưng cũng tràn đầy sức mạnh của em trai mình.Dante thậm chí còn không dám ôm anh quá chặt. Đầu óc anh như một hồ nước loãng, cơn đau lại lan tỏa khắp cơ thể. Vết thương chưa kịp lành vẫn rỉ máu nóng hổi, mồ hôi đẫm ướt mái tóc và tấm lưng đang run rẩy của anh.Lạnh… lạnh đến tận xương tủy.Đã bao lâu rồi anh mới cảm thấy mình yếu đuối, mong manh đến thế?Anh mềm nhũn trong cái ôm của Dante, chẳng còn sức lực để giương nụ cười khinh bỉ hay đẩy hắn ra.Thật vô dụng và bất lực.Có lẽ anh đã đánh giá quá cao bản thân của mình rồi.Dante cảm nhận rõ ràng cơ thể của Vergil đang run rẩy trong vòng tay mình. Mỗi hơi thở của anh trai hắn như xé toạc lồng ngực — hổn hển, đứt quãng và rát bỏng. Dưới lớp áo choàng nhuốm máu, vết thương vẫn đang rỉ dịch ấm nóng, làm ướt cả găng tay hắn.“Chết tiệt, anh đúng là cứng đầu tới phút cuối mà,” Dante lầm bầm, giọng thấp và khàn, sự buồn bực thể hiện rõ qua từng câu chữ.Vergil khẽ cựa quậy, nhưng chẳng thể thoát khỏi vòng tay ấy.“Buông…” Anh thều thào, giọng mỏng manh đến mức chính anh cũng thấy xấu hổ vì mình vừa phát ra nó.Dante cúi đầu, chạm trán mình lên mái tóc ướt đẫm của anh trai.“Không.”Chỉ một chữ, ngắn gọn, dứt khoát.“Tôi có thể tự đứng dậy,” Vergil rít qua kẽ răng, nhưng đôi mắt nửa khép lại đã phản bội anh.“Anh còn không nhúc nhích nổi nữa cơ mà, Vergil.”Một nhịp im lặng.Sau đó, Dante siết chặt vòng tay một chút — vừa đủ để giữ anh trai gần mình, nhưng không làm tổn thương thêm bất cứ chỗ nào đã nứt vỡ.“Tôi biết… anh lúc nào cũng nghĩ mình mạnh mẽ hơn bất kỳ ai. Nhưng giờ thì không cần phải thế nữa đâu. Anh có thể dựa vào tôi mà.”Vergil nhắm mắt lại. Lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở nặng nề.____________________Dante không hỏi về những gì đã xảy ra, không khiển trách Vergil hay tò mò về việc V đã thật sự trở lại bên trong cơ thể của Vergil hay chưa.Hắn biết Vergil cần thời gian để hồi phục và việc chất vấn chỉ khiến cho anh giữ im lặng với hắn lâu thêm mà thôi.Vergil, người giờ đây đã tắm rửa sạch sẽ, thay đồ và được đặt nằm ngửa ở trên giường với chiếc chăn mỏng đắp kín người, khép chặt mắt và lờ đi sự hiện diện của Dante trong gian phòng.Em trai anh đặt cốc nước trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường của Vergil, sau đó kéo ghế ngồi xuống trong khi vẫn tiếp tục nhìn vào anh."Nếu lần sau anh muốn thử nghiệm một cái gì đó như thế nữa thì tốt nhất đừng có làm trước mặt tôi."Giọng Dante đều đều, thẳng thắn và nghiêm túc. "Còn mà ngứa tay quá thì cứ đâm vào tôi như mọi khi anh vẫn làm ấy, chẳng phải anh thích đâm tôi lắm à?"Dante vẫn tiếp tục, không quan tâm người kia có đang nghe hay không."Khả năng của Yamato là phân tách, không giống như Rebellion, nó sẽ khiến cho năng lượng ma thuật của anh tiêu hao một cách nhanh chóng cho đến khi anh kiệt quệ rồi chết hẳn.""Anh hẳn cũng biết mà, phải không Vergil?"Vergil nhíu mày nhưng không mở mắt, anh chỉ thở ra một cách bực bội, lật người lại trong khi kéo chiếc chăn lên che kín mặt."Tôi sẽ không ngăn anh khi anh dùng V để thay mình trong lúc đánh quỷ nữa."Giọng nói phía sau lưng anh đầy mệt mỏi, nhân nhượng và thỏa hiệp."Có khi Nero sẽ rất vui khi cái gã đó xuất hiện lại cũng nên."Vergil khịt mũi đáp lại, sự khó chịu trong anh đã vơi đi đôi chút với câu nói dí dỏm của Dante. Và hắn xem đó như là dụng ý bảo hắn tiếp tục."Chỉ cần...đừng kéo dài quá lâu, được chứ?"Một khoảng dừng nhỏ trước khi Vergil quyết định ậm ừ đáp lại. "Tuyệt." Dante thở phào nhẹ nhõm, tiến đến hôn lên mái tóc của anh trai mình."Chúc ngủ ngon, Verg. Tôi sẽ gọi pizza khi anh dậy."Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi trước khi Vergil kịp kêu ca về thói quen ăn uống không khoa học của hắn.Tiếng cười vang vọng bên ngoài hành lang, hòa cùng bước chân rộn ràng khi Dante bước xuống lầu.Vergil giấu nụ cười sau lớp chăn mỏng thơm mùi nước xả vải – thứ mà anh đã chọn kỹ càng từ tuần trước.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me