Dmed Toi Khong The Nao Lai La Thien Tai Di Dong Nhat Chi Vo Ke
[Con nít mà cậu cũng lừa, lương tâm của cậu không cắn rứt sao?]Lê Bạch Thành: ?Bộ tôi có cái thứ đó à?[.......]Lê Bạch Thành thấy Giang Vọng đang nhìn mình với vẻ mặt đồng cảm, thoáng nghiêng đầu, so sánh gương mặt lạnh lùng đầy tính công kích kia thì tính cách thật sự rất đáng yêu, ngốc nghếch dễ lừa. Ghẹo Giang Vọng xong, điện thoại Lê Bạch Thành đang cầm trong tay sáng lên, Lê Bạch Thành thuận tay mở khoá màn hình xem. Mạnh Thiển Thiển: Bác sĩ Đường vẫn chưa đến bệnh viện, bảy giờ ông ấy mới tới.Lê Bạch Thành ngẫm nghĩ rồi trả lời một câu cảm ơn, đối phương gần như ôm khư cái điện thoại, thấy cậu trả lời liền đáp ngay, chỉ là cứ thấy đối phương đang nhập vào, đợi khoảng chừng qua năm phút, Lê Bạch Thành mới nhận được một tin nhắn. Mạnh Thiển Thiển: [Trái Tim.]Lê Bạch Thành: ". . . . . ."Cách màn hình điện thoại Lê Bạch Thành cũng có thể tưởng tượng được vật ô nhiễm cấp E nào đó trốn những vật ô nhiễm cấp B khác lét lút gửi tin nhắn cho cậu. Không phải nói.Thật sự không cần nói.Vật ô nhiễm đó thật sự rất biết cách. Cách màn hình cậu cũng có thể tưởng tượng con gái nhà người ta mở đôi mắt nai lên nhìn cậu, sau đó làm ra dáng vẻ như vẫn muốn nói rồi thôi. Chậc. Cậu thậm chí cảm thấy có chút áy náy rồi. Quả là làm người không thể quá có đạo đức, hệ thống thật sự không lừa cậu. Lê Bạch Thành tắt điện thoại, đoán rằng sắp đến trạm, cậu ngẩng đầu nhìn lên màn hình thông tin chuyến xe trong toa, không ngoài dự đoán, bọn họ đến trạm rồi. "Ting —— Đã đến trạm trung tâm, hành khách cần xuống trạm hoặc chuyển sang line tàu khác vui lòng chuẩn bị xuống tàu, hai cửa phụ đã mở." Sau khi ba người xuống xe, Lê Bạch Thành không đưa hai người họ đổi chuyến ngay, mà ngừng lại trước máy rút tiền ở trong sân ga. Trước đó cậu trả tiền cho mấy y tá xong, hệ thống đã nhắc nhở cậu nên giữ lại nhiều tiền mặt Thần Quốc hơn, ra ngoài có lẽ sẽ cần dùng, nên trước khi rời Thần Quốc, cậu đã có kế hoạch rút một ít tiền để phòng hờ. Bất kể tiền của Thần Quốc có tác dụng với bên ngoài như hệ thống nói hay không, những thứ thế này đương nhiên là lo trước khỏi hoạ! Đằng nào sau khi rời khỏi Thần Quốc, tiền trong thẻ ngân hàng của cậu cũng đâu còn dùng được. Lê Bạch Thành nhìn về phía máy rút tiền cách cậu 5 6 mét, đang định hỏi hệ thống thứ này có bình thường hay không thì âm thanh của hệ thống đã vang lên sâu trong tâm trí cậu ——[Đừng hỏi tui nó có bình thường hay không, ở trong Thần Quốc thì có cái máy ATM nào bình thường chứ?Nhưng cậu có thể yên tâm rút tiền, mặc dù mỗi khi đến đêm sâu, nó và giám sát sẽ cấu kết ăn sạch vật ô nhiễm đến rút tiền, nhưng bây giờ đang là buổi sáng.]Thấy Lê Bạch Thành lấy thẻ ra, Giang Vọng định hỏi cái thẻ này từ đâu mà có, nhưng vừa đến bên miệng đã nuốt ngược vào. Thôi, có gì tốt lành đâu mà hỏi?Giang Vọng yên lặng thở dài, nhìn bóng lưng Lê Bạch Thành có chút đau lòng. Cái thẻ này, chắc chắn là từ mấy vật ô nhiễm ở bệnh viện đưa cho ảnh. Đều là tiền ảnh bán thân mà có!Bây giờ cậu ta mà hỏi, không phải đang xát muối lên vết thương của ảnh hay sao? Giang Vọng cảm thấy bản thân nên giả vờ như không biết thì tốt hơn. Thấy Lê Bạch Thành rút tiền, khóe miệng Đàm Ninh di chuyển. Không phải..... rốt cuộc người này đã bòn rút bao nhiêu thứ từ tay vật ô nhiễm? Người này vừa lấy điện thoại vừa mượn tiền của chúng......phẫn nộ nhất là, lại còn lấy cả một tấm thẻ? Cậu như vậy ổn sao? Quần của tụi vật ô nhiễm sắp bị cậu lừa mất luôn rồi đó!Đàm Ninh cảm thấy bản thân thái độ của bản thân thật lạ, anh ta vậy mà lại thấy đồng cảm với vật ô nhiễm! Thật khó tin! Đương nhiên Lê Bạch Thành không thể nào biết được hai người kia nghĩ cái gì, cậu vốn định rút hết tiền trong thẻ, nhưng ai biết cái máy ATM không đáng tin trước mặt chỉ có tổng cộng 13.000, Lê Bạch Thành không có cách này đành phải thôi. Ba người ở sân ga đổi hết bốn tuyến xe, cuối cùng cũng đến trạm số 0 mới được mở rộng. Sân ga trống rỗng, yên ắng không chút âm thanh, yên ắng đến kỳ dị, ngoài trừ một người an ninh và một người soát vé, thì chẳng có một ai khác. Trong sân, tất cả mọi vật đều rất mới, giống như đang chứng minh cho hành khách thấy đây là một trạm mới. Thật yên tĩnh, sự yên tĩnh ở đây khiến người khác cảm thấy hơi ngột ngạt. Thấy hai người căng thẳng, Lê Bạch Thành chủ động gợi lên cuộc trò chuyện, hỏi nhiệm vụ trước đó của hai người, mặc dù đã nghe biết gần hết từ hệ thống, nhưng Lê Bạch Thành vẫn muốn nhắc đến chủ đề này. "Không phải là vật ô nhiễm cao cấp gì, chỉ là một con cấp D mà thôi, vốn dĩ rất thuận lợi, nào ngờ trong lúc chúng tôi quay về trong đội có một đồng nghiệp bị ô nhiễm, biến thành vong......"Giang Vọng nói xong, Lê Bạch Thành so sánh ở trong đầu một lần, cuối cùng hệ thống bổ sung thêm một số chi tiết nhỏ cho cậu: [ Nhiệm vụ lần này của họ chính là giải quyết một vật ô nhiễm cấp D, một người cá, ngạc nhiên không bất ngờ không?Đương nhiên rồi, người cá mà bọn họ giải quyết không phải là kiểu mỹ nhân ngư mình người thân cá trong truyện cổ tích, mà là một thứ xấu xí đầu cá thân người.Ở cái xã hội chó má này, nhan sắc quyết định tất cả. Rõ ràng đều là người cá, thân cá đầu người là mỹ nhân ngư, ai ai cũng yêu; còn thân người đầu cá thì là thứ xấu xí, mọi người đòi đánh. Thôi, xã hội bây giờ, loài người bây giờ. ]Lê Bạch Thành nghe Giang Vọng miêu tả quá trình xử lý vật ô nhiễm đó, chậm rãi gật đầu, ba người vừa nói vừa đi vào sân ga. Lê Bạch Thành hỏi: "Làm việc này cũng nguy hiểm quá nhỉ, sao cậu lại muốn gia nhập đội hậu cần?""Tôi......" Giang Vọng xoắn xuýt nhìn đi nơi khác, đợi một lúc mới ngập ngừng nói, "Nếu tôi nói hai người phải hứa không được cười, tôi mới nói!"Lê Bạch Thành gật đầu, Đàm Ninh bên cạnh khỏi phải nói, cũng gật đầu, dưới ánh nhìn chăm chăm của cả hai, Giang Vọng mở miệng."Tôi muốn giải cứu thế giới."Vẻ mặt của Giang Vọng rất kiên định và nghiêm túc, là ai cũng có thể nhìn ra, cậu ta nói thật lòng!Cậu ấy không nói lớn nhưng rất có lực. Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản, lại giống như một cú đấm đánh vào trái tim Đàm Ninh.Câu nói của Giang Vọng nghe thôi có lẽ sẽ thấy không thực tế, nhưng ít ra còn có mộng tưởng, muốn làm chút gì đó cho thế giới này, thay đổi một thế giới tuyệt vọng.Đàm Ninh không khỏi nghĩ đến bản thân khi vừa mới thức tỉnh thiên phú, lúc đó gã cũng cảm thấy mình thật đặc biệt, gã có thể thay đổi thế giới này, nhưng sự thật chính là ở trước mặt vật ô nhiễm, con người không khác gì con kiến.Gã cũng không biết từ lúc nào gã đã từ bỏ ước vọng này, nói chung là đã từ bỏ rồi."Rất tốt." Lê Bạch Thành nhìn sâu vào Giang Vọng, cậu thật sự cảm thấy lý tưởng của Giang Vọng rất tốt.Giang Vọng nào nghe ra ý tốt, "Anh Lê, có phải anh thấy em rất ngốc nghếch rất ngây thơ hay không?"Lê Bạch Thành lắc đầu, thu lại nụ cười bỡn cợt của mình, nói từng chữ "Không, ngược lại tôi thấy cậu rất lợi hại, ít ra......""Ít ra cậu còn có dũng cảm đối mặt với thế giới này.""Nhưng cậu không sợ hãi sao? Đối diện với những vật ô nhiễm đó? Cậu có thể sẽ chết." Lê Bạch Thành ngẫm nghĩ rồi hỏi Giang Vọng. Lê Bạch Thành ngược lại cười nhẹ, thản nhiên nói: "Có gì mà sợ, dù sao chúng ta cũng chỉ tồn tại trên thế giới này có một lần. Nếu nói chết rồi, vậy thì chết thôi." Thấy màn hình mới tinh trong ga hiện lên nhắc nhử tàu sắp đến trạm, Lê Bạch Thành lẩm bẩm: "Đúng vậy, có cái gì để sợ, dù sao cũng chỉ tồn tại được một lần mà thôi." [Hu hu hu hu, cậu ấy thật sự làm tôi khóc chết.]Ánh đèn hiện lên trong bóng tối, sáng đến chói mắt, kèm theo tiếng chuông, đoàn tàu vào ga. Khi đoàn tàu mở cửa, Lê Bạch Thành bước thẳng đi vào trong. Vào tàu điện ngầm, thấy hai người phía sau vẫn đứng ở cửa, Lê Bạch Thành nhướng mày: "Hai người không đi à?"Hai người hít sâu một hơi, bước chân vào xe đi đến cạnh Lê Bạch Thành, học theo cậu ngồi xuống ghế. Xe rất trống, ngoài ba người bọn họ thì chẳng có ai. Đoàn tàu khởi động ngay sau đó, bên ngoài cửa sổ rơi vào trong bóng tối. "Xình xịch——""Xình xịch——"Đoàn xe trong bóng tối trục xe ma sát trên đường ray tạo ra tiếng xình xịch, nghe vô cùng chói tai. So với sự nhàn nhã của Lê Bạch Thành, hai người kia có chút lo lắng và hồi hộp. Đàm Ninh nghiêng đầu nhìn Lê Bạch Thành, thấy cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, hít sâu hai cái. Gã nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao người trước mặt có thể thản nhiên đến như vậy? Cũng không biết còn bao lâu nữa thì đến trạm......Đàm Ninh nhìn ra màn đen bên ngoài cửa sổ, đột nhiên một suy nghĩ chui vào trong đầu. Có lẽ chuyến tàu của Thần Quốc này sẽ không bao giờ ngừng lại, bọn họ vĩnh viễn sẽ không thể đến trạm, mãi mãi không thể về nhà. Gã vừa nghĩ điều này chưa được mười giây, một giọng nữ dễ nghe vang lên trong toa xe ——"Đã đến trạm tàu thành phố trung tâm số 2." Tâm trạng Đàm Ninh đang xuống dốc, có hơi mờ mịt ngẩng đầu, xuyên qua mặt kính cửa sổ nhìn ra sân ga sạch sẽ và sáng sủa, nhìn cái chữ lớn "Thành phố trung tâm số 2" được dán trên sân ga, đáy mắt đầy sự mơ màng.Đến rồi?Vậy là mẹ nó đến rồi đó hả? Gã vừa chuẩn bị tinh thần cho tình huống bi tráng nhất kéo dài không nổi nửa phút ư? Lê Bạch Thành cúi đầu mở màn hình điện thoại, định nhìn thời gian trên điện thoại, âm thanh trong đầu vang lên ——[ Khỏi cần nhìn, đây chính là chuyến xe hai phút. Đừng hỏi vì sao chuyến tàu này có thể trong hai phút có thể băng qua thành phố trung tâm số 2 cách 300km, dù sao chúng ta cũng đâu có ngồi trên cái tàu nào đàng hoàng.]Lê Bạch Thành nghĩ nghĩ, cảm thấy hệ thống nói khá có lý, thuận tay tắt màn hình bỏ vào trong túi, đứng lên đi đến cửa xe. Cửa tàu mở, Lê Bạch Thành bước một chân ra, khoảnh khắc bàn chân đặt lên sân ga, hệ thống nhắc nhở lần nữa ——[Ting —— Chúc mừng ký chủ đến với thế giời thật! Khác với Thần Quốc cảnh tượng tươi đẹp giả tạo trống rỗng như có như không của Thần Quốc, thế giới này càng chân thật hơn.Đương nhiên tôi không hề nói thế này tốt đẹp hơn, nhưng nó rất chân thật, mà sự thật thì không đẹp.]
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me