Dn Bnha Thien Su Nha Ben
Midoriya
- Chờ tớ đã nào!
Năm tôi cuối cấp sơ trung, đúng hơn là dịp đầu năm, tôi lại tiếp tục và tiếp tục đi học.Nhưng, có thể nói tôi chưa bao giờ đơn độc trên con đường đến trường, có thể nói là tôi không dễ dàng hoà nhập với dòng người ngoài kia.Trong khi sự xô bồ, sát phạt nhau vì kosei thì tôi lại ở rìa ngoài của chúng. Bởi tôi vô năng.Tôi biết, tôi suốt ngày nói về nó, từ bé đã luôn trách than cho cái số phận trớ trêu, định mệnh xui rủi của bản thân. Không ít lần, từ bé trong mắt tôi đã nhìn ra thế giới này vốn đã bất công, kẻ lớn nuốt trọn kẻ yếu, kẻ yếu chỉ biết chịu trận, cắn răng mà cố gắng tự nhủ với mình rằng mai rồi sẽ tốt, nhưng chắc gì ngày mai đã là một ngày tốt hơn? Nhỡ đâu, nó lại tệ hơn đêm qua, nhỡ đâu, tôi lại gục chết giữa đêm mùa xuân hôm qua hay không?- Mồ! Cậu chậm quá Deku-kun!Là cô ấy đấy, nét phụng phịu mà hết một tuần thì đã năm ngày tôi thấy cô ấy làm thế trước mặt tôi.Cô ấy là bạn thuở thiếu thời của tôi, ngoài mẹ ra, cô ấy chính là người khác giới khác mà tôi chia sẻ hết bao tâm tư đã uất nén lại mà không thể trút ra được cùng ai. Thật khác biệt, khác với những người mà mỗi lần tôi lẩm bẩm một cách đáng sợ về những anh hùng mà tôi ngưỡng mộ đến mức vẽ phác hoạ họ trong vở, học cả tên các chiêu thức siêu ngầu và những thứ vặt vãnh về đời tư của họ. Tất nhiên, phản ứng của họ đều là ngoảnh mặt đi và bỏ tôi lại.Nhưng, cô ấy thì ngược lại.Ngồi bên cạnh tôi, đôi lúc là leo lên tận mái nhà của cô ấy để ngắm hoàng hôn cuối ngày, tôi say sưa kể cho cô ấy về những sở thích của mình, những ước muốn viễn vông, những ước mơ khó tin mà tôi cho là vậy ra với cô ấy.Lúc nào, cô ấy cũng đưa tay lên chóng cằm thật duyên dáng, cặp mắt bồ câu ấy luôn dõi theo tôi mỗi lần tôi kể gì đó, cô ấy tập trung và chìm đắm cùng tôi vào cái thế giới trong phút chốc đã nhẹ như bay. Đôi lúc, cô ấy còn đặt câu hỏi khi chúng tôi xem về một chiêu thức nào đó mà đối với tôi nó quen như một tuần ăn sáng với ngũ cốc vậy, quá dễ đoán.Nhưng cô ấy luôn khiến tôi cảm thấy phấn khích, mỗi lần cô ấy tò mò, tôi có thể cảm nhận được đâu đó, sau những lần bị dèm pha, cười nhạo, thì đã có lúc tôi cảm thấy lòng mình bình yên.Trên mái ngói màu đỏ, dưới ánh nắng màu cam cuối ngày, tôi và cô ấy đã ngồi bên nhau như thế đã hơn 6 năm rồi.Cô ấy là Kadowaki Serena.Hồi đấy, tóc cô ấy ngắn lắm, cắt chỉ ngang vai, nhưng lạ thật, dạo gần đây, có lẽ là từ lúc tôi bảo rằng tôi thích con gái tóc dài thì hẳn ba năm sau đấy, tức là đến hiện tại, tóc cô ấy đã dài đến chấm lưng, xoăn nhẹ và màu mắt của cô ấy long lanh, sáng lên như viên pha lê tím. Có thể nói, từ lúc để tóc dài, nom Serena có vẻ mặn mà hơn? Cậu ấy từ lúc vào trường đã thu hút rất nhiêu người, trai gái có đủ, ánh mắt họ dõi theo cậu ấy đều lấp lánh với sự ngưỡng mộ rất đặc biệt.Đẹp như tranh vẽ vậy.Có cả Kacchan.Có lần, lúc đấy, tôi cùng cậu ấy trên đường đi học về, vẫn nhớ đó là năm hai sơ trung, Bakugou đột ngột nhảy ra, tất nhiên tôi và cậu ấy không tài nào nói chuyện đàng hoàng được với nhau, càng nhúng nhường, tôi lại càng bị cậu ấy quát to vào mặt.Nhưng, hôm đấy lạ lắm.- Này, Serena, tôi có....Lúc đấy, tôi không hẳn là sốc, nhưng khi đấy đầu óc tôi đứng đơ cả ra, chẳng động đậy được tay chân gì cả.Cậu ấy, tức là Kacchan ấy, thường thì đố ai mà cậu ấy tôn trọng đến mức xưng tôi thế này đâu.Thường thì....- Deku! Tao sẽ giết mày.- Deku! Tao sẽ băm mày ra.- Chết đi! Deku!Thế đấy.Đằng này, trước mặt tôi, cậu ấy lại xưng hô rất đỗi dịu dàng đối với Serena, như thế này, tôi cảm giác người đứng trước mặt tôi khi đó không còn là Bakugou hay Kacchan nữa.- Tôi có chuyện, một chuyện rất quan trọng mà tôi chỉ muốn nói với riêng cậu.Sốc lần hai!Thái độ khiêm nhường này là thế nào? Rốt cuộc, ai đã đập vào đầu của Kacchan? Hay cậu ấy ấm đầu?*Katsuki: ấm đầu cái ***. Tao thích Serena, thế thôi.- Không thể nói ngay ở đây luôn à? Chuyện gì mà quan trọng đến thế? Nói ở đây đi, cho tiện, Deku-kun ở đây không phiền cậu chứ?Đột nhiên, Serena biến sắc, có thể Kacchan sẽ không biết, nhưng tôi là ai chứ? Tôi chơi với cậu ấy hơn 7 năm rồi, sao mà tôi không hiểu rõ, cứ mỗi lần Serena tươi cười mà nói chuyện thế này thì chỉ có thể có hai trường hợp.Thứ nhất là cô ấy thật sự đang vui.Thứ hai, là cô ấy đang căng thẳng.Và, theo tôi, cậu ấy đang ở vế thứ hai.- Thật ra là....- Mau lên nào! Tớ còn lớp học thêm với Deku-kun ngoài giờ, cậu...- Tôi thích cậu!Đến đấy, Serena im lặng một lúc. Tôi đứng đực cả ra, mắt lờ đờ như con cá chết trôi sông, và thoáng chốc, tôi.... bất an.Bất an một cách vô lí.Rồi, sau đó, một gáo nước đá tạt vào thẳng mặt Bakugou theo đúng nghĩa đen, Serena đã... từ chối thẳng thừng.- Xin lỗi! Tớ không thích cậu.Khụy xuống, Kacchan mở to mắt, mắt mở to long sòng sọc, bó hoa trên tay rớt cả xuốngBất ngờ, Serena nắm tay tôi, cậu ấy dừng một lúc, nhìn bó hoa hồng trắng đang nằm giữa đường, cậu ấy tiếc nuối quay lại, nhặt bó hoa ấy ôm vào lòng, ngồi xổm xuống, nói với Bakugou những lời mà tôi e là dù có trưởng thành ra sao sẽ chẳng có ai có thể nói được.- Tìm người khác tốt hơn tớ đi. Vẫn còn nhiều người như thế, đừng làm hỏng bó hoa này chứ, đẹp thế này mà ném xuống đất thì không đáng đâu.Đưa nó vào tay Bakugou, Serena nói, sau đó, cậu ấy đứng dậy, đi đến chỗ tôi và nói thầm.- Mình về thôi.Hoàng hôn vẫn còn đấy, chỉ Bakugou phía sau lưng lúc này đã đứng lên, bó hoa trên tay bị cậu ấy ghì chặt, siết chặt đến nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng răng rắc của những cành hoa mong manh như thủy tinh kia như gãy cả ra.Từ đó, xung đột giữa tôi và Bakugou chính thức lên thêm một bậc nữa.Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me