Dn Bnha Thien Su Nha Ben
Serena
Thật tình là, tôi cứ muốn đi xe cho nhanh, thế mà chỉ vì một lí do nào đó, tôi lại đi bộ ngày hôm nay. Cũng chịu vậy, đằng nào thì Yuuei chẳng có chỗ để gửi xe, hơn cả đó là vì Deku-kun sợ xe phân khối, nên thôi, đành đi bộ vậy.
Đến trường rồi thì mới thấy trường to hơn trong mấy tấm áp phích chụp trên báo, đúng là Yuuei nên xem lại trình độ của nhiếp ảnh gia là vừa.
Hơn cả nữa, trong Yuuei cây cối um tùm, hai bên chỗ nào cũng có cây và cây, mát rượi thế này thế mà lại đóng cửa sổ kín mít như thế, đúng là uổng cả một nguồn không khí mát mẻ.
Mà hình như, tôi quên mất gì đó...Chết! Quên mua cà phê rồi.Ôi chúa tôi! Một ngày tựu trường như thế này mà nếu thiếu một ly đen đá không đường thì còn gì là một ngày vui vẻ nữa chứ.May quá, nhìn sang phía bên kia đường một chút có một quán cà phê, nên đành để Deku-kun đi một mình lên lớp vậy.- Deku-kun! Cậu đi tìm lớp trước được không? Tớ có việc.- Cơ mà, cậu đi đâu?Cậu ấy nhìn tôi, mặt khá hoang mang.- Tớ qua bên kia mua cà phê, cậu uống không, tớ khao cậu!Chỉ tay sang bên kia đường, tôi vỗ vai Deku-kun, chẳng hiểu thế nào tôi lại thấy buồn cười vào những lúc Deku-kun lại ngớ cả người ra thế này.- Không cần đâu. Cậu cứ mua của cậu thôi, tớ không uống đâu.Deku liền lắc đầu, cậu ấy vẫy tay nói hẹn gặp tôi sau và liền hốt hoảng chạy vào Yuuei. Cậu ấy, tôi hiểu hơn ai hết, cậu ấy là người hào hứng nhất, đồng thời lại là người lo lắng, hồi hộp nhất.Vì, tôi hiểu mà, ước mơ của cậu ấy thuở bé, những câu chuyện trong tưởng tượng của cậu ấy nay đã như một phép màu mà thành sự thật.Nhanh chân, tôi chạy qua đường, muốn mua vội một ly cà phê đen. Ôi chà! Hời nhỉ? Hôm nay mua một lại được hai, tặng miễn phí một ly nữa kia chứ. Thôi, đành để ly đó lại cho Deku-kun vậy.Cơ mà, cậu ấy thích uống cà phê sữa.....À, phải rồi, tôi quên kể cho các cậu, có vài lần tôi và cậu ấy có đi uống cà phê với nhau, lần nào, bất kể là la cà đến quán nào dù bình dân hay sang trọng cậu ấy đều chỉ gọi mỗi một món cà phê sữa ít đá nhiều kem ít béo.Vì tôi tò mò, và trên hết là tôi không hề ngại, nên tôi đã hỏi thẳng cậu ấy.Vô tình thế nào, lần đầu tiên, cậu ấy là người con trai đầu tiên đã làm tôi đỏ mặt.Cậu ấy không biết tôi thích nghe điều đó đến mức nào đâu.Thích đến phát điên lên được."Tớ thích uống cà phê sữa thế này là vì nhìn nó giống với màu tóc của cậu. Tớ thích tóc của cậu lắm."Môi tôi chợt cười, mắt tôi long lanh nhìn vào bảng menu, thoáng chốc, mặt tôi lại hầm hầm nóng lên.- Chị ơi! Làm em hai ly cà phê sữa.Chợt nhớ ra, người khiến tôi chấp nhận nuôi tóc dài đến tận ngày hôm nay, là cậu ấy. Đồ mọt sách nghiện làm anh hùng.***
Midoriya
Cậu ấy đi lâu thế? Suốt hẳn 15' rồi, cũng gần đến giờ vào lớp mà tôi vẫn chưa thấy cậu ấy đi vào Yuuei.Vì tôi lo rằng với cái tính có phần hơi thoải mái của cậu ấy sẽ làm cậu ấy trễ tiết đầu năm nên suốt từ nãy giờ, tôi đã đứng ở cổng trường đợi cậu ấy mãi.Cơ mà, mỗi lần cửa tiệm cà phê bên kia đường mở ra, chẳng lần nào tôi nhìn thấy cậu ấy bước ra cả.Đành chịu vậy, tôi phải lên lớp trước thôi, có lẽ tôi nên gửi định vị cho cậu ấy khi đã vào lớp. Thống nhất thế đi. Tôi vào trước.Chạy vào hành lang trường lúc này, hành lang tuy vắng nhưng không đến nổi là không có nổi một bóng người. Vẫn đâu đó tầm vài ba người còn đứng bên ngoài làm gì đấy.Tôi dáo diết nhìn xung quanh, chân vừa rảo bước chạy hớt hãi vừa cố tìm xem phòng học lớp 1-A nằm ở cái xó nào.Có lẽ là may mắn, vừa đi đến giữa dãy hành lang, một phòng học với cánh cửa đỏ rất dài với bảng tên lớp 1-A đập trực tiếp vào mắt tôi. Cổng làm dài và to thế này chắc là để cho tất cả mọi người: bao gồm những người có chiều cao không được khiêm tốn lắm vẫn có thể tiến vào được bên trong.Tôi hít một hơi khá sâu, thở ra nhẹ nhõm, tôi đặt tay lên tay nắm cửa và kéo nó ra, đôi chân vừa chỉ mới muốn bước vào nay lại cứng đờ, tôi đứng đực ra một chỗ, miệng khô cứng cả vào, mắt đơ ra.- Này! Sao cậu lại để chân lên bàn?Một cậu bạn mắt kính với đôi tay cứ hất lên rồi hất xuống, động tác của cậu ấy kì lạ, cứ như thể cậu ấy là người máy vậy. Thật đáng sợ!Và....- Gì? Mày là thằng nào mà lẽo mép đứng trước mặt tao? Tao để chân lên ghế thì đã làm sao?Và, Bakugou, cậu ấy cũng học lớp này.- Cậu có biết là làm như vậy là thất lễ với các bậc tiền bối đã ngồi ở vị trí này trước đây không? - Không! Tao không biết đấy, lũ chúng bây chỉ là dân hạng quèn, sao mà dám ý kiến với ngữ như tao chứ.Sau đó, cậu mắt kính đấy lại tiếp tục làm ầm cả lớp lên, đi khắp nơi để ý kiến những người khác trong lớp.Phải rồi! Tôi suýt quên, tôi phải gửi định vị cho Serena đã.Tay vừa nhấn gửi định vị, một bàn tay đặt vào vai tôi, tôi giật bắn mình xoay lại, miệng lắp bắp không nói được gì. Tôi đột nhiên hét lên:- Chào buổi sáng!!!Bất ngờ, tôi gặp lại cô bạn tóc nâu dễ thương hôm đó, cậu ấy mặc đồng phục của Yuuei, trông cũng hợp nhỉ, cơ mà cậu ấy đang nói gì thế nhỉ? Và, tại sao tôi lại thấy lo lắng thế này?- Ồ! Là cậu bạn bị tan xương nát thịt hôm thi đầu vào.Giật bắn mình lần hai, tôi nhìn ra đằng sau và thấy cậu bạn đeo kính kỳ lạ ấy đứng trước mặt mình.Cái lớp này còn điều gì bất thường nữa không?Và, từ đằng sau cô bạn tóc nâu ấy, một giọng nói hơi khàn của một người đàn ông phát ra.- Tránh ra nào! Muốn kết bạn thì lúc này không phải là lúc.Sau đó, sau đó....Một người đàn bà với mái tóc dài màu đen, và hàm râu lởm chởm?Khoan, ông ấy là đàn ông.Ông ấy xuất hiện với bộ đồ trên xuống dưới đều là màu đen, đôi mắt lờ đờ như con cá chết, đỏ hoe như thiếu ngủ kinh niên và có vẻ như, ông ấy chưa tắm ngày nào cả.Tôi hoảng hồn lần ba, sau đó chân chạy thẳng vào lớp, vì không còn chỗ nào để ngồi nữa, tôi đành miễn cưỡng ngồi phía sau trái bom nổ chậm Kacchan.- Chào buổi sáng!Cả lớp đồng thanh.Mắt đưa ra nhìn ngoài cửa sổ, từ phía này, tôi thấy rất rõ đó là cổng chính của Yuuei đã khoá, mà giờ thì đã vào lớp, thế thì Serena, cậu ấy ở đâu?- Trước hết....Đột nhiên, một cơn dư chấn làm rung cả trường, thầy giáo đang đứng trước mặt chúng tôi bị ngắt lời, nom nhìn ông khá bình tĩnh. Nhìn ra cửa sổ lần nữa, có tiếng gõ vào kính. Tôi giật mình.- Deku-kun!Là cậu ấy, tay cầm hẳn 3 ly cà phê. Và, pha lê, những viên pha lê màu tím đủ kích cỡ, chúng mọc ra ở khắp nơi.- Mở cửa sổ cho tớ.- Deku? Cậu làm sao đấy? Mở cửa cho tớ nào.Ờ thì, chuyện này cũng thường xảy ra hồi còn ở sơ trung, cậu ấy đôi lúc cũng thường đi trễ thế này, tôi, tất nhiên sẽ luôn là đứa mở cửa sổ để cậu ấy nhảy vào lớp.Và lúc này cũng thế, tay tôi chạm vào bản lề chốt cửa, tôi mở nó ra, lật nó vừa đủ.Sau đó, Serena sẽ ném cả đôi bốt của mình xuống đất, cậu ấy luôn thoải mái khoác vai tôi để tôi bế ấy xuống.Và, đôi lúc tôi xấu hổ vì mình đã vô tình nhìn vào chỗ ấy của cậu ấy, ý tôi là, nhìn vào vòng một ấy.Nhưng, lúc này, không phải như tờ nghĩ, pha lê lại trồi lên nhưng các bậc thang ngay bên cạnh cửa sổ lớp, ném ba lô cho tôi, cậu ấy bước xuống từ khung cửa sổ, xoay qua và mỉm cười, cậu ấy cúi đầu với người thầy mặc kín bưng đồ màu đen kia.- Chào buổi sáng thầy ạ!Sau đó, chỉ bằng một cú búng tay, khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, pha lê đã đều tan biến thành các hạt tím long lanh, gió thổi đến và chúng hoàn toàn đã biến mất.Hệt như thế, các bậc thang pha lê đều đã biến mất. Nhìn mặt thầy, tôi nghĩ chắc ông ấy có vẻ khá sốc, hoặc phải chăng đây là lần đầu ông thấy có một nữ sinh mặc váy leo lên cửa sổ vào lớp, theo một cách lạ đến thế này.Hắng giọng, thầy ấy nói:- Vẫn còn một chỗ ở hàng cuối, dãy thứ hai, nếu không phiền thì em có thể ngồi chỗ đấy.*Shouta: ĐCM! Con bé này xinh vãi.Sau đó, cậu ấy đặt tay lên ngực áo, cúi xuống vừa đủ nhặt đôi bốt của mình lên, tôi đeo cặp vào giúp cậu ấy, nhìn cậu ấy về đến chỗ, tôi thở phào cứ như thể tôi vừa trải qua một trận sốt nhức nhối vậy.Vì tò mò, mắt tôi lại liếc trộm một vòng, và theo tôi, trừ tôi ra thì chắc tất cả mọi người đang rất bất ngờ vì cách vào lớp khác người của Serena.- Làm ơn mặc cái này vào và xuống sân Beta khu B.Trước khi về chỗ, cậu ấy đưa vào tay tôi một ly cà phê sữa, nó giống hệt với ly mà tôi thường hay uống với cậu ấy mỗi lần đến bất cứ quán cà phê nào.- Người ta tặng miễn phí nên cậu đừng lo.Tôi thở dài, nhưng lại bất giác mỉm cười nhận lấy nó.Hoá ra, cậu ấy còn nằm lòng món tủ của tôi.Biết đến lúc nào, tôi mới có thể hiểu hết người con gái đấy. Đến lúc nào, tôi mới nhìn thấu được tình cảm của cậu ấy.Cậu ấy.... Liệu, cậu ấy có thích tôi?Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me