LoveTruyen.Me

Dn Dau La Tu Viet Dau La Chi Lang Thanh


"Ta chỉ là luyến tiếc rời đi ngươi." Chu Trúc Thanh nhẹ giọng nói, một lần nữa đem đầu gác lên vai Phong Lăng, ôm lấy cô.

"Ta thật sự có thể cùng ngươi đến Tinh La, sẽ không chậm trễ việc tu luyện." Phong Lăng xoa nhẹ đầu người trong lòng, ôn nhu nói.

Chu Trúc Thanh không đáp lại, nàng yên tĩnh mà ôm Phong Lăng, tham lam hít vào mùi hương trên người cô. Một loại hương khí thanh mát và dịu nhẹ, làm người nghe cảm thấy thanh tân và thư thái. Mùi hương này còn làm nàng cảm thấy đặc biệt tâm an, cũng đặc biệt yêu thích.

"Gia tộc của ta có một quy định, chỉ có người xuất sắc nhất mới có thể trở thành người thừa kế của gia tộc. Ta không phải con một, trên ta có một vị tỷ tỷ, nàng đại ta 7 tuổi." Sau một hồi lâu im lặng, Chu Trúc Thanh bắt đầu kể chuyện, dừng một chút, nàng nói tiếp, "Vì để người thừa kế có thể càng thêm xuất sắc, bọn họ có một quy củ thế này, tất cả những ai có tư cách thừa kế, sẽ được bồi dưỡng như kẻ thù của nhau. Không cần biết giữa các hạt giống này chi gian tranh đấu như thế nào, bọn họ chỉ quan tâm người chiến thắng cuối cùng sẽ là người thừa kế mà thôi. Và cái kết của kẻ thất bại, đương nhiên chỉ có tử vong."

Phong Lăng hai mắt chợt lóe mà qua sát ý, tức giận đến phản cười, "A? Ta có nên khen bọn họ thật sáng suốt và công bình không? Chênh lệch 7 năm thời gian, này không phải từ lúc sinh ra ngươi đã có ngay kết cục thất bại?"

"Ta cũng thực tức giận, cảm thấy thế giới này quá đỗi bất công. Nếu muốn tỷ của ta làm người thừa kế, còn sinh ta ra làm gì? Trở thành đá mài dao giúp nàng rèn giũa sao?" Chu Trúc Thanh cảm xúc có lẽ cũng bị Phong Lăng cảm nhiễm, giọng nói của nàng không giấu được sự tức giận, và cả run rẩy.

"Ta đã sống với một điều chắc chắn, ta không thể sống quá 20 tuổi. Khoảng cách 7 năm, không có cách nào để bắt kịp chênh lệch thực lực này." Chu Trúc Thanh vùi đầu vào vai Phong Lăng, cả người lúc này cũng bắt đầu run rẩy, giọng nói của nàng đã lạc hẳn đi, dần trở nên nức nở.

"Rời Tinh La đến Thiên Đấu, ta chỉ nghĩ là có thể thoát khỏi tỷ tỷ và gia tộc của mình. Ta biết mình không thể thắng, nhưng trong thâm tâm, ta lại không muốn bỏ cuộc. Nếu dù sao cũng phải chết, ta thà chết sau khi đã nỗ lực hết mình, còn hơn là bỏ mặc cho số phận định đoạt, sống mơ màng từng ngày chờ đợi đến thời khắc tử vong. Ta vẫn luôn tìm cách để biến cường."

"Đến Shrek là vì Mộc Bạch hắn đã học ở đây, bên cạnh việc biến cường, ta đến để xem hắn có hảo hảo nỗ lực hay không. Hắn cùng ta giống nhau, đều là con thứ trong gia tộc có quy định tàn khốc thế này."

"Ta chỉ không ngờ, đến Shrek, ta đã gặp được ngươi." Nói, nàng nâng lên gương mặt đã đẫm lệ của mình, mỉm cười với Phong Lăng mà nói, "Ta thật sự hảo may mắn, đã có thể gặp được ngươi."

Phong Lăng trái tim như bị người hung hăng bóp chặt, có chút khó thở, nhưng càng nhiều là phẫn nộ, nhiều hơn nữa là đau lòng. Nâng tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt đang không ngừng tuôn ra từ khuôn mặt tinh xảo trước mặt, dùng nhất mềm mại ngữ khí mà hống, "Gặp được ngươi mới là ta đại may mắn."

Chu Trúc Thanh khẽ cười, người này luôn biết cách làm nàng quên đi không vui sự tình. "Từ cái nhìn đầu tiên, ta đã cảm thấy ngươi thực đặc biệt. Trực giác của ta chưa bao giờ sai, nó bảo là, ngươi thực mạnh, mạnh hơn bất kỳ ai đồng lứa mà ta từng gặp. Thậm chí là tỷ tỷ của ta, ngươi vẫn mạnh hơn nàng. Nhưng bộ dáng cà lơ phất phơ của ngươi lại làm ta thấy thực thất vọng, vì người không nghiêm túc sẽ không bao giờ trở thành cường giả."

"Nhưng rất nhanh sau đó, ta cảm thấy ta thật sai. Ngươi không phải không nghiêm túc, trái lại, ngươi cực kỳ nghiêm túc. Ta nghiêm túc mà đem so với ngươi, vẫn là hổ thẹn không bằng. Khi ngươi dám đối diện với Triệu lão sư để đòi lại công bằng cho chúng ta, ta cảm thấy ngươi rất rất cường đại. Không chỉ ở thực lực, còn ở tâm tính và khí độ."

"Không biết ngươi còn nhớ hay không, đêm đầu tiên chúng ta được phân phòng, ngươi đã nói với ta, ngươi cấp bậc không bằng bọn họ, nhưng ngươi bản thân không thua kém bọn họ. Nhờ vào câu nói này của ngươi, ta bắt đầu cảm thấy hy vọng, có lẽ cuộc đời của ta sẽ không dừng lại trước 20 tuổi." Chu Trúc Thanh nâng lên đầu, nhìn thẳng hai mắt Phong Lăng mà cười nói.

"Ngươi còn luôn khẳng định, cấp bậc Hồn Lực không quyết định được thắng bại trong chiến đấu. Hồn Sư có thể vượt cấp khiêu chiến và chiến thắng. Ngươi không biết, suy nghĩ này của ngươi có tác động mạnh mẽ lên ta như thế nào đâu."

"Tiểu Lăng, chính ngươi là người đã giúp ta thắp sáng ngọn đuốc trên con đường tăm tối mờ mịt phía trước. Có ngươi, cuộc sống của ta mới có ánh sáng, có niềm tin, và có hy vọng. Ta cũng có thể có một tương lai đầy niềm vui và hạnh phúc đón chờ ở phía trước. Không phải chỉ đơn thuần là giành giật sự sống của chính mình nữa..." Nói, khóe miệng nàng gương lên một cái xán lạn tươi cười. Khuôn mặt lãnh diễm tuyệt mỹ kia mang lên một tầng ôn nhu ấm áp, cũng đầy chân thành và hồn nhiên, mềm mại.

Thế gian nhất tinh mỹ đồ vật, đều không sánh bằng một nụ cười này.
Như viên tinh sáng nhất trong tất cả tinh tú, lại như minh nguyệt lộng lẫy nhất trên bầu trời đêm. Nụ cười này có thể làm người nhìn bị choáng ngợp, cũng thật sâu mà bị hấp dẫn, sẽ bởi vì nó tinh mỹ mà không tha. Cái cảm giác kỳ diệu đó, cũng như giờ phút này Phong Lăng có thể cảm nhận.

Nụ cười này thật đẹp, cũng thật đặc biệt, làm cho ngay cả hô hấp cũng đình trệ, tâm thần cũng bởi tươi đẹp của nụ cười này mà lung lay lên.

Phong Lăng đã từng gặp Chu Trúc Thanh tươi cười, số lần cũng không ít. Nhưng nụ cười trước mắt này, lại làm cô quên hết tất thảy mọi việc, ngay cả phẫn nộ và đau lòng trước đó, cô cũng quên bẵng. Phong Lăng chỉ biết, cô muốn thời khắc này ngưng đọng tại đây, để cô có thể luôn mãi ngắm nhìn nụ cười này. Hoặc, nếu không thể dừng lại thời gian, ít nhất phải để cô bảo vệ nụ cười này, để tiểu mỹ nhân trước mặt có thể luôn nở được nụ cười như vậy.... Đối với cô cười như vậy...

"Về sau, có ta bồi ngươi..." Phong Lăng giọng nói cũng có chút run rẩy, không phải bởi vì phẫn nộ hay nghẹn ngào, mà run rẩy bởi vì áp lực chính mình. Cô áp lực tình cảm của bản thân, nếu không kiềm giữ nó lại, không biết cô có thể làm ra hành động gì dọa đến mỹ nữ trong lòng. Bao nhiêu cảm xúc dâng trào mà ra, chỉ có thể kiềm nén nó lại, hóa thành một lời đảm bảo.

Chu Trúc Thanh không hề nghi ngờ tính chân thật của lời này, cũng không nghĩ đây là lời tạm bợ chỉ để hống nàng vui vẻ. Có thể giọng nói Phong Lăng là ma chú đối với nàng đi, chỉ cần là lời Phong Lăng nói, nàng chưa bao giờ hoài nghi, dù chỉ là một chút. Nàng đáp lại Phong Lăng bằng một cái tươi cười, gật nhẹ đầu, "Ân."

"Về sau, sẽ không để ngươi bị ủy khuất." Phong Lăng tựa như thề nguyện mà nói, không chỉ là lời hứa với Chu Trúc Thanh, những lời này, càng giống một lời thề cô phát ra cho chính mình.

Phong Lăng lại đưa tay lên xoa đầu người trước mặt. Tay còn lại thì giúp nàng lau đi khóe mắt vài giọt nước mắt. Chu Trúc Thanh mỉm cười, ngồi yên nhậm Phong Lăng giúp nàng gạt lệ. Nàng cực kỳ thích nhìn Phong Lăng mãn tâm mãn nhãn chỉ có nàng hình bóng.

"Phía Tinh La đội ngũ, có tỷ tỷ của ngươi trong đó sao?" Phong Lăng vuốt lại vài sợi tóc bị cô lộng tán loạn, nhẹ giọng hỏi Chu Trúc Thanh.

"Là Tinh La Hoàng gia Học viện, có cả ca ca của Mộc Bạch." Chu Trúc Thanh đáp, sau đó nàng nói tiếp, "Nếu kỳ Đại Tái này chúng ta gặp phải đội ngũ của bọn họ, thì cũng xem như là tranh đấu trong gia tộc ta bắt đầu. Nếu thắng, ta có thể cùng nàng bắt đầu một hồi công bằng cạnh tranh.... Nếu thua, kia chắc hẳn là ta sẽ bị diệt trừ... Cả Mộc Bạch cũng là như vậy."

Chu Trúc Thanh nói được vân đạm phong khinh, nhưng Phong Lăng hoàn toàn nghe ra nguy hiểm tràn ngập ở trong này. Shrek Học viện đối đầu Tinh La Hoàng gia Học viện, nếu thắng, Chu Trúc Thanh có thể trở về và một lần nữa cạnh tranh với tỷ tỷ nàng. Nhưng nếu thua, nàng sẽ chết.
A, đây là cái gì đáng khinh gia tộc quy củ?

"Ngươi sẽ thắng." Phong Lăng ngữ khí kiên định, chắc chắn mà nói. Không chỉ thắng ở trận đấu giữa hai học viện, mà còn thắng ở cuộc tranh đấu người thừa kế của gia tộc.

"Ân, mượn ngươi cát ngôn." Chu Trúc Thanh ngoài mặt cười đáp lại Phong Lăng, trong lòng lại thầm nghĩ, "Vì ngươi, ta chắc chắn sẽ không thua."

Chu Trúc Thanh lại một lần nữa vùi đầu vào ôm ấp của Phong Lăng, hôm nay nàng phá lệ dính người. Cũng chỉ là lặng yên mà ôm lấy Phong Lăng, không có ngôn ngữ hay hành động nào khác.

Phong Lăng hỉ tĩnh, đối tượng còn là Chu Trúc Thanh, cô đương nhiên rất vui lòng mà ôm lấy người trong ngực. Phong Lăng còn giúp nàng điều chỉnh một chút tư thế, để nàng dựa càng thoải mái thoải mái hơn.

Không biết qua bao lâu, mỹ nhân trong lòng như nhớ ra điều gì, cựa quậy một chút thân mình, vùi đầu vào vai Phong Lăng, rầu rĩ mà nói, "Tiểu Lăng, trước khi ta nói ra việc này, ngươi hứa sẽ không sinh khí đi."

Phong Lăng có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời, "Hảo, ta hứa sẽ không sinh khí."

"Không được có lệ ta." Chu Trúc Thanh ngẩng đầu, mày đẹp nhăn lại, thực nghiêm túc mà nói, "Ngươi muốn thực sự hứa sẽ không sinh khí."

"Hảo, hảo. Ta, Phong Lăng, hứa sẽ không sinh khí với ngươi sau khi nghe ngươi nói. Nếu ta không làm được, tất sẽ không bao giờ hấp thu được Hồn Hoàn thứ..."

"Nói bậy cái gì đâu!" Chu Trúc Thanh tức giận che lại miệng Phong Lăng, có chút hận sắt không thành thép mà nói, "Có ngươi như vậy thề sao?"

Ở đại lục này, lời thề không thăng cấp được còn nghiêm trọng hơn chết không toàn thây rất nhiều. Bởi vì chết không toàn thây có hay không thành hiện thực sẽ không biết được, nhưng thề "không hấp thu được Hồn Hoàn", chắc chắn không chạy thoát được cái này quy tắc.

Phong Lăng cười đến mi mắt cong cong, đưa tay lên gỡ xuống hai tay Chu Trúc Thanh, cười nói, "Không như vậy, ngươi có tin tưởng ta sao. Được rồi, rốt cuộc là việc gì, ta đảm bảo sẽ không sinh khí với ngươi."

Phong Lăng vẫn chừa cho bản thân một đường lui a. Cô không biết Chu Trúc Thanh sẽ nói điều gì, cô không dám chắc chính mình có thể kiểm soát tốt cảm xúc của bản thân. Nhưng có một điều cô có thể chắc chắn, cô sẽ không sinh Chu Trúc Thanh khí!
Đau lòng nàng còn không hết thì sinh cái gì khí? Nếu có khí, cũng là cô khí những người khác!

Chu Trúc Thanh vẫn hồn nhiên không biết Phong Lăng giảo hoạt, cho rằng đã được đến Phong Lăng đảm bảo, có chút nơm nớp lo sợ mà nói, "Ta... ta từ nhỏ đã có hôn ước. Đây cũng là quy củ của gia tộc, cả ta và tỷ tỷ đều có hôn ước trong người. Chẳng qua... đối tượng đính hôn của là... Đới Mộc Bạch..."

Phong Lăng đã từng nghe Tiểu Bạch nói về hôn ước của Chu Trúc Thanh và Đới Mộc Bạch, nghe lại lần thứ hai cũng không có gì là quá ngạc nhiên. Nhưng chính tai nghe người trong lòng nói, nàng có hôn ước với một người khác, cô vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hít sâu một hơi để bình phục tâm tình, miễn miễn cưỡng cưỡng thu liễm cảm xúc muốn giết người của mình, Phong Lăng cười đầy gượng gạo, có chút nghiến răng nghiến lợi mà hỏi, "Vậy, làm thế nào để chấm dứt hôn ước của ngươi với Đới Mộc Bạch?"

"Ngươi không bất ngờ việc ta có hôn ước với Mộc Bạch sao?" Chu Trúc Thanh đầy ngạc nhiên mà hỏi.

"Có thể đoán được." Phong Lăng cười gượng đáp, vẫn cố giữ một bộ vân đạm phong khinh.

"Như thế nào đoán được?" Chu Trúc Thanh vẫn cực kỳ tò mò, tiếp theo mà dò hỏi.

"Tâm hữu linh tê." Phong Lăng liền mang lên một bộ cao thâm khó đoán thần sắc, như thật mà nói, "Ta có thể cảm nhận được suy nghĩ của ngươi, chẳng qua năng lực này không quá hoàn hảo, lúc nhạy lúc không."

Chu Trúc Thanh bật cười, nàng đã quá quen với người này miệng lưỡi trơn tru cùng với khả năng nói dối không đổi sắc. Nhưng cũng chỉ là người ngoài có thể bị lừa gạt mà thôi, nàng rất dễ dàng mà cảm nhận được khi nào người này chột dạ do nói dối. Chính là đột nhiên ngừng thở, cùng với cả người căng chặt cái này hai cái sơ hở.

"Tâm hữu linh tê a... Vậy ngươi nói xem, ngươi còn trộm biết được suy nghĩ gì của ta?" Chu Trúc Thanh cười hỏi.

"Ta a, còn biết được ngươi trộm khen ta rất nhiều đâu." Phong Lăng hai mắt một cong, đầy mặt tươi cười mà tiếp tục vui đùa đi xuống. "Không chỉ lớn lên lại bạch lại đẹp, thực lực thì cầm cờ đi trước, còn thông minh lanh lợi, làm người lại ôn nhu thiện lương, thật sự là quá hoàn mỹ một người a!"

Chu Trúc Thanh haha cười lớn, nàng lại một lần được mở rộng tầm mắt về trình độ tự luyến của người này. Nâng tay lau đi khóe mắt nước mắt, chỉ là lần này nước mắt là do cười mà ra tới, nàng có chút khó thở mà nói, "Như thế nào có ngươi như vậy tự khen mình a... Cũng không xấu hổ..."

"Đây là ngươi khen ta nha!" Phong Lăng ngạc nhiên biểu tình đắn đo đến đúng chỗ, kinh hô lên tiếng. Nhìn thật ra có chút hồn nhiên, tưởng rằng nàng nói ra cái thiên chân vạn xác sự thật đâu. Không đi đương diễn viên, thật sự là nhân tài không được trọng dụng...

"Hảo, không đùa giỡn." Chu Trúc Thanh khó khăn nhịn cười, vỗ vỗ mặt Phong Lăng, nói, "Ngươi như thế nào biết ta và Mộc Bạch có hôn ước a?"

Chu Trúc Thanh thập phần thanh tỉnh, nàng nhưng không dễ dàng tin tưởng Phong Lăng xả chuyện ma quỷ. Nàng rất nhạy bén, hiểu Phong Lăng cũng đủ nhiều để phát hiện người này không thích hợp, nhất là phản ứng khi biết nàng cùng Đới Mộc Bạch có hôn ước. Phong Lăng nàng phản ứng quá mức bình tĩnh.

Hai người hiện tại, đều biết rõ đối phương tâm ý, cũng biết vị trí của mình ở đối phương là cỡ nào quan trọng và đặc biệt. Không phải nàng tự mình đa tình, Phong Lăng đối nàng quá mức săn sóc tỉ mỉ và dung túng, trong mắt tình ý cũng không chút nào giữ lại. Giữa nàng và Phong Lăng, chỉ là không có chính thức xác định tình cảm của cả hai mà thôi. Giữa cả hai còn hoành ngang một đạo "chưa đủ 18 tuổi", cũng không biết Phong Lăng như thế nào kiên quyết không vượt qua cái này ranh giới. Nàng chỉ có thể kiên nhẫn thuận theo người này mà chờ đợi. Chính nàng biết, người này không chạy thoát khỏi nàng là được.

"Đoán được a." Phong Lăng cười cười, lông mày cao cao giơ lên, có chút đắc ý mà nói tiếp, "Tiểu Thanh ngươi thiên sinh lệ chất, mạo tự thiên tiên, khí chất lại thanh lãnh thoát tục, cả người tự mang quý khí cùng uy nghi, làm người chỉ có thể xa xem cũng không dám khinh nhờn. Vừa nhìn đã biết là danh gia vọng tộc xuất thân nha." Nói xong, còn hướng Chu Trúc Thanh vô tội chớp chớp mắt.

"Ngươi a.." Chu Trúc Thanh cười khẽ mà nhẹ giọng oán trách. Đã biết người này dẻo mồm dẻo miệng, nhưng nàng vẫn là không nhịn được mà thẹn thùng....

"Ở Thiên Đấu có thể không biết, nhưng U Minh Linh Miêu và Tà Mâu Bạch Hổ này hai cái Võ Hồn, thành trên thôn dưới ở Tinh La đế quốc đều biết là hoàng tộc di truyền Võ Hồn. Ta gia gia tiểu thế lực cũng có ở Tinh La, thâm nhập tra một chút là có thể biết được một vài, cả mối quan hệ đặc biệt giữa Chu gia ngươi và Hoàng thất Tinh La, Đới gia." Phong Lăng cười, chậm rãi nói.

Phong Lăng cũng không nói dối, từ khi bắt đầu xây dựng thế lực và tiếp quản Dược Quán của Lão Phong, cô có thể biết được một số thông tin từ Tinh La đế quốc. Nhưng quy củ khắc nghiệt của Chu gia và Đới gia, cô hôm nay cũng là lần đầu được biết đến. Có lẽ đây là hoàng gia bí sự đi, cho nên cũng tốn chút công phu che lấp, không dễ dàng để lộ ra ngoài.

Chẳng qua, Phong Lăng biết được từ rất sớm là nhờ Tiểu Bạch thôi. Nhưng từ chuyện này, Phong Lăng không khỏi cân nhắc một chút hoạt động của Ám Phong Các. Như vậy "đại" một cái quan trọng tin tức mà bọn họ không tra ra được, phải đợi đến Chu Trúc Thanh trực tiếp kể cho cô. Đến "đốc thúc" một chút những người này a.

Đáng thương cho những người ở Ám Phong Các, bị bọn họ Hội trưởng nhớ thượng một bút. Này cũng là oan ức cho bọn họ, thu thập tình báo của cả phiến đại lục, có bao nhiêu cỗ thế lực để bọn họ phải theo dõi động tĩnh a. Hoàng gia bí sự những chuyện này, căn bản không phải là hạng nhất thông tin cần phải lưu ý...

Suốt một khoảng thời gian dài phía sau, Ám Phong Các thành viên vội đến chân không chạm đất, cơm không kịp ăn một ngụm nóng hổi, ngủ không được một cái hảo giác thời điểm... cũng chưa biết vì sao bọn họ đỉnh đầu thượng sự tình lại nhiều như vậy.....

"Vậy là ngươi sớm đã biết ta cùng Mộc Bạch quan hệ a." Chu Trúc Thanh khẽ thở dài, vậy mà làm nàng bạch lo lắng bao lâu nay.

"Hảo, vậy ngươi có thể nói cho ta biết, như thế nào để chấm dứt cọc hôn sự này hay không?" Phong Lăng nháy mắt biến sắc mặt, cười như không cười hỏi.

"Ngươi nói xem có thể làm thế nào a?" Chu Trúc Thanh nàng nhưng không sợ bộ dạng có chút dọa người này của Phong Lăng, thậm chí còn vui vẻ mà trêu đùa.

Phong Lăng nhếch một bên mày, ý vị thâm trường mà nói, "Cách nhanh nhất a.. hôn phu của ngươi không còn nữa thì việc đính hôn này đương nhiên chấm dứt."

"Ngươi..." Chu Trúc Thanh không khỏi rùng mình, kinh hoảng mà phát ra một thanh âm run rẩy. Nàng đương nhiên biết Phong Lăng tàn nhẫn, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ Phong Lăng có thể tàn nhẫn đến mức này.

"Nhưng mà hôn phu của ngươi lại là Đới lão đại a, cách giải quyết này đương nhiên không được." Phong Lăng ý cười càng sâu mà nói, "Chúng ta là bằng hữu a."

"Ngươi a!" Chu Trúc Thanh giận dỗi mà đánh vào bả vai Phong Lăng, nàng thật là bị người này hù chết.

Đừng nói, Phong Lăng âm trầm một khuôn mặt, quái thấm người... Trong một khoảnh khắc, nàng thậm chí còn tin Phong Lăng có thể đối Đới Mộc Bạch hạ sát thủ đâu. Xem ra cái tên Lăng Thiên Sát Thần này khởi đến không sai, chỉ cần một câu nói, ngay cả nàng còn đổ mồ hôi lạnh, đừng nói là những người khác...

"Hảo, không đùa ngươi." Phong Lăng cười lớn hơn nữa, nắm lấy tay của Chu Trúc Thanh mà xem xét. Phải biết thân thể cô rắn chắc đến cỡ nào, Phong Lăng nhưng sợ nàng đau tay a.

Xác thật, tay Chu Trúc Thanh có chút ửng đỏ, Phong Lăng liền nhẹ thổi hai hạ. "Có ngươi đau a. Lần sau đừng loạn động tay động chân, một lời không hợp liền lấy miêu trảo trảo ta, đừng thương đến chính mình." Phong Lăng nửa đùa nửa thật mà nói, ý cười trên mặt vẫn chưa hề lui đi.

"Ta cũng trảo không đến ngươi." Chu Trúc Thanh ngữ khí giận dỗi nói, nhưng trên mặt tươi cười cùng hai mắt nhu tình đã bán đứng nàng này phiên làm ra vẻ.

"Là ngươi không đành lòng trảo bị thương ta!" Phong Lăng đầy mặt đắc ý, có chút khoe khoang mà nói.

"Đừng khoe mẽ." Chu Trúc Thanh không khỏi bật cười, liền thay đổi một chút biểu tình, nghiêm túc nói, "Về hôn ước sự, nếu muốn hủy bỏ, ta cần thiết trở thành người thừa kế gia tộc. Tân người thừa kế đương nhiên không có quá nhiều quyền lực trong tay, nhưng khi đó, ta tiếng nói ít nhất có một chút trọng lượng. Phối hợp với Mộc Bạch cùng yêu cầu hủy bỏ đính ước, lúc này phía gia tộc mới có thể nhả ra."

"Nếu bọn họ vẫn không nhả đâu?" Phong Lăng cau mày, có chút rầu rĩ mà hỏi.

"Thì ngươi lại cường đại hơn một chút, bọn họ đương nhiên nguyện ý đổi lấy một cái dựa vào càng lợi hại hơn nha." Chu Trúc Thanh mỉm cười, ngữ khí vui đùa mà nói.

"Hảo đi, vẫn là ta quá yếu a." Phong Lăng không khỏi thở dài một hơi. Cô xác thực còn quá yếu, tự thân an toàn cũng không bảo vệ được, cần đến các vị tiền bối vì mình bảo hộ. Thanh Phong Hội cũng còn quá nhỏ bé, với Chu gia vẫn là chưa đủ để trực diện đối đầu, đành phải chấp nhận mà ẩn nhẫn. Nếu cô lại cường đại một tí, Chu gia có thể làm khó dễ Chu Trúc Thanh sao?

"Như thế nào lại nói chính mình như vậy? Ngươi đây là không có thường thức sao?" Chu Trúc Thanh cười khẽ, có chút buồn cười mà nói, "Bọn Vinh Vinh và Tiểu Áo mà nghe những lời này, sợ là mắng ngươi làm ra vẻ, lại trách thiên địa bất công đi?"

"Ngươi còn nói ta? Là ai cả ngày hôm nay lo lắng khổ sở a? Ta hảo tâm giúp ngươi giải tỏa một chút, ngươi còn trách ta không có thường thức?" Phong Lăng một bộ không tin được, trừng mắt nhìn Chu Trúc Thanh nói.

"Ngươi này miệng lưỡi, đổi trắng thay đen đến nhiều thuần thục a." Chu Trúc Thanh bật cười, "Ta giúp ngươi nhìn rõ chính mình thực lực, qua ngươi miệng lưỡi lại trở thành trách ngươi rồi?"

"Ta như thế nào đổi trắng thay đen nha. Rõ ràng ngươi nói ta không có thường thức, ta dùng từ trách đã là cố ý giảm nhẹ. Này là mắng người a!" Phong Lăng một bộ không chịu thua, muốn lý luận đến cùng với Chu Trúc Thanh.

Cả hai cứ như vậy ngươi một câu, ta một câu "đấu khẩu" lên tới. Xác thật lăn lộn một hồi, tâm tình đều hảo lên rất nhiều. Chu Trúc Thanh không còn lo lắng khổ sở vì phải tách khỏi Phong Lăng hay nặng lòng vì quá khứ và ràng buộc với gia tộc, Phong Lăng cũng không còn phẫn nộ hay tự trách. Đều là người thông minh, cả hai đều biết đối phương là vì mình nên mới ấu trĩ và không cần mặt mũi tranh chấp như vậy, nhưng thật ra có vài phần ấm áp và ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me