Dn Genshin Impact Vo Danh
Morax mở mắt, đồng tử vàng kim thanh mảnh sắc bén nhìn về phía trước. Hoặc đúng hơn, tầm mắt cuat hắn rơi trên cuốn sách được mở ra trên bục. Đối với tất cả những người chơi, bọn họ không thể trực tiếp "đọc" những gì được viết trên giấy. Thế nên họ cũng không nhìn thấy nét chữ nắn nót trên trang giấy ố màu, người kia đã từng cẩn thận từng chút một viết ra, mỗi một trang là một dòng hồi ức bị quá khứ nhấn chìm vào quên lãng.Nham thần đưa tay, hắn chỉ về phía trước cũng theo đó một cánh cổng dần được mở ra. Cổng là một vòng xoáy, sâu bên trong giống như dải ngân hà, tinh tú lấp lánh theo quỹ đạo mà dần trôi. [Cánh cửa tiếp theo đã mở, chúng ta đi thôi. Nhà lữ hành.]Khung lời thoại nhanh chóng nhảy ra thu hút sự chú ý của người chơi, cũng không còn ai chú ý thêm đến những bức vẽ trên tường đều di chuyển đến gần cổng không gian.[Tiến vào.]Loa âm thanh truyền ra những tiếng gió rít, tiếng gió mỏng và nhẹ chân thật như thoáng lùa qua gáy. Một vài người bất giác nhìn về sau, tưởng như thực sự đang có ai đứng nhìn sau lưng họ. Màn hình nhanh chóng chuyển cảnh, nhân vật di chuyển về phía trước nơi bọn họ đang đứng đã không còn là đại sảnh trống không.Một bộ bàn ghế cũ sứt mẻ, cạnh là một chiếc giường cũng xập xệ chẳng kém ánh sáng len lỏi vào trong qua cánh cửa sổ lỏng lẻo.Người chơi xuất hiện trong một căn nhà cũ kĩ, vách tường là những miếng gỗ không khớp miễn cưỡng gắn vào nhau để tiếng gió lùa khe khẽ qua bộ tải âm, để những hàng nắng len lỏi tiến vào không gian nhỏ. Nhân vật di chuyển, bọn họ có thể ngồi lên giường hay ghế nhưng đều nghe được tiếng kẽo kẹt chân thực truyền ra từ loa âm thanh, cửa không thể tương tác lại tiếp tục bị nhốt trong không gian không lối thoát.Những người chơi đã có gợi ý từ cửa đầu tiên, bọn họ bắt đầu suy luận cũng nhanh chóng thử tìm kiếm cuốn nhật ký như ở ải thứ nhất. Căn nhà đơn sơ, đồ đạc cũng không nhiều chỉ đôi ba bước chân đã đi hết cả căn nhà nhỏ. Trong lúc người chơi đang tìm kiếm, cánh cửa đang đóng bắt đầu rung lên kèm theo đó là tiếng gõ cửa khe khẽ.[???]
"Cô tỉnh rồi à? Cảm thấy trong người thế nào?"Âm thanh truyền đến, chất giọng ồm ồm trầm đặc trưng của đàn ông thu hút sự chú ý của những người chơi. Không có thanh đối thoại, người này không nói chuyện với họ, vài người bất giác nhìn về sau không biết từ lúc nào trên giường lại xuất hiện thêm một chiếc chăn rách nát và cuốn sổ tay bọn họ tìm kiếm đang lẳng lặng nằm trên.[???]
"Cô không sao là tốt, đừng sợ tôi không phải người xấu đâu.""Cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi mới đào được ít khoai một lát nữa sẽ chia cho cô lót dạ."Tiếng bước chân xa dần, người đàn ông đã đi mất mà cuốn sổ trên giường cũng tự động lật mở.[Sổ tay của ###]
(...)
_Mở mắt, tôi thấy cả người nhói đau, chân của tôi, tay của tôi, thậm chí là cả làn da hay đôi mắt đều đau đớn đến quằn quại. Xót xa trên da thịt khiến tôi gần như choáng váng và mất sức, đầu óc tôi quay cuồng chẳng thể xác định được gì.Nhưng kể cả thế, tôi biết tôi vẫn đang hít thở, không còn mùi khói cay dộc vào mũi cũng không có cái mùi máu cháy khô đến khét lẹt, ít nhất tôi vẫn còn sống. Mọi thứ đều khiến tôi không thể cầm được nước mắt, ít nhất tôi vẫn còn sống chỉ vậy đã là quá đủ.Tôi không chắc mình đã nằm bao lâu, khi tôi cứ nửa tỉnh rồi lại vô thức bất tỉnh. Cho đến khi tôi có thể thực sự hoạt động đầu mình mọi thứ ùa vào óc tôi như muốn nổ tung, một nơi xa lạ khiến tôi sợ hãi và cảnh giác. Thật khó để có thể di chuyển, cơn đau nhức vẫn đeo bám lấy cơ thể tôi vết thương ở tay chân đều đã được băng bó nhưng việc dùng vải thô khiến vết thương của tôi như một nứt ra lở loét ngay tức khắc.Tôi không biết mình đã được ai cứu nhưng tôi biết bản thân có thể không chết cháy nhưng cũng có thể chết vì nhiễm trùng. Tôi thật sự không muốn chết, dù là bất cứ cách nào, tôi vẫn muốn sống.Khi đầu óc bắt đầu hoạt động cuối cùng tôi cũng có thời gian để bắt đầu suy nghĩ mọi thứ.Ví dụ như, tại sao tôi lại ở đây? Và nơi chết tiệt này thật sự không phải một cơn ác mộng kinh hoàng sao?Cơn đau nhức trên đầu gối không ngừng nhắc nhở tôi về sự chân thực đến quá mức, thứ không thể nhầm lẫn hay đánh đồng đến một giấc mơ hư ảo. Nước mắt tôi lại ứa ra như một bản năng, tôi biết thật xấu hổ khi phải thừa nhận mọi thứ đổ dồn đến khiến tôi không biết phải xử lý thế nào.Tôi đói meo, bụng tôi như thể sắp tự tiêu hóa chính dạ dày mình. Người tôi đau, mọi lỗ chân lông đều như đang cố hít thở để căng chặt nỗi đau không một giây ngơi nghỉ và tôi thấy lạc lõng trước một nơi xa lạ, hoàn toàn xa lạ với cuộc sống [###] của tôi.Nhưng dù thế nào, tôi cũng không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình. Vậy mà cuối cùng, khi tôi đang khóc lóc như một đứa lớp mầm thì cánh cửa lỏng lẻo của căn nhà được mở ra và có người đã thấy tôi, với hai hàng nước mắt.Đó là một người đàn ông, bỏ qua về ngoại hình, người đàn ông cao đến kịch cửa phải cúi đầu để bước vào trong. Quần áo mà người kia mặc cũng kì lạ hệt như thế giới này. Tôi đoán nó giống như cổ phục, những bộ trang phục mà chỉ có trên sách vở ghi chép. Nhưng khi nhìn bộ quần áo của anh ta, bộ quần áo với vô số những vết vá lỗi và một ống tay áo rách cùng màu với vải đang cuốn trên đầu gối tôi.Tôi bỗng nhiên cảm thấy những lời chê bai sơ cứu thật mất mặt.Giống như một kẻ vô ơn, đã không biết điều lại đi đòi hỏi một người thiếu thốn. Cảm giác ấy khiến tôi khó chịu vô cùng.Người đàn ông đến gần và tôi có thể nhìn rõ gương mặt anh ta. Gương mặt chữ điền, trông hiền hậu và chất phác nụ cười trên môi hơi rộng anh ta giống như cục đất hơi chậm chạp nhưng hiền khô."Cô không sao là tốt rồi, đừng sợ tôi không phải người xấu đâu."Người đàn ông nói vậy, anh ta xoa xoa tay giống như muốn chứng minh với tôi rằng mình vô hại. Chút cảnh giác của tôi dần hạ xuống khi thấy vẻ hiền lành của người đàn ông và tôi hiểu anh ta là người đã cứu tôi khỏi biển lửa, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để tôi biết ơn."Cảm ơn anh đã cứu tôi, không biết đây là đâu?"Tôi hỏi, người đàn ông cũng trả lời:"Đây là lãnh thổ của Ma thần Nián, ta chưa thấy ngươi bao giờ là người ở nơi khác đến sao?"Ma thần? Là cái gì? Tôi cảm thấy lạ lẫm lại nhìn ánh mắt người đàn ông chỉ có thể bịa chuyện."Tôi là dân du mục, bất cẩn đi lạc đến đây. Không biết tại sao ở đây lại chiến loạn như thế?"Người đàn ông nhìn tôi hồi lâu không đáp, hai tay đặt trên đùi run rẩy nắm chặt lấy vải quần thô sơ giống như đang sợ hãi điều gì đó. Xong, cuối cùng tôi lại chẳng nhận được câu trả lời mong muốn. Ngược lại, người đàn ông chỉ úp úp mở mở tiết lộ một phần cho tôi nghe."Nếu đi lạc thì ngươi đúng là xui xẻo, lúc nào không lạc lại đến đúng lúc này. Ta cứu ngươi một mạng nhưng không biết lần sau có cứu nổi ngươi không nữa, nếu như có đồng bạn thì mau chóng liên lạc rồi rời đi ngay đi."Nói rồi người đàn ông đứng lên."Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, tôi mới đào được ít khoai một lát nữa sẽ chia cho cô lót dạ."Anh ta quay lưng bỏ ra ngoài, còn không quên đóng cửa bỏ lại tôi với những nghi vấn không có lời giải đáp và một dự cảm không lành dần sinh sôi.[...]_
"Cô tỉnh rồi à? Cảm thấy trong người thế nào?"Âm thanh truyền đến, chất giọng ồm ồm trầm đặc trưng của đàn ông thu hút sự chú ý của những người chơi. Không có thanh đối thoại, người này không nói chuyện với họ, vài người bất giác nhìn về sau không biết từ lúc nào trên giường lại xuất hiện thêm một chiếc chăn rách nát và cuốn sổ tay bọn họ tìm kiếm đang lẳng lặng nằm trên.[???]
"Cô không sao là tốt, đừng sợ tôi không phải người xấu đâu.""Cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi mới đào được ít khoai một lát nữa sẽ chia cho cô lót dạ."Tiếng bước chân xa dần, người đàn ông đã đi mất mà cuốn sổ trên giường cũng tự động lật mở.[Sổ tay của ###]
(...)
_Mở mắt, tôi thấy cả người nhói đau, chân của tôi, tay của tôi, thậm chí là cả làn da hay đôi mắt đều đau đớn đến quằn quại. Xót xa trên da thịt khiến tôi gần như choáng váng và mất sức, đầu óc tôi quay cuồng chẳng thể xác định được gì.Nhưng kể cả thế, tôi biết tôi vẫn đang hít thở, không còn mùi khói cay dộc vào mũi cũng không có cái mùi máu cháy khô đến khét lẹt, ít nhất tôi vẫn còn sống. Mọi thứ đều khiến tôi không thể cầm được nước mắt, ít nhất tôi vẫn còn sống chỉ vậy đã là quá đủ.Tôi không chắc mình đã nằm bao lâu, khi tôi cứ nửa tỉnh rồi lại vô thức bất tỉnh. Cho đến khi tôi có thể thực sự hoạt động đầu mình mọi thứ ùa vào óc tôi như muốn nổ tung, một nơi xa lạ khiến tôi sợ hãi và cảnh giác. Thật khó để có thể di chuyển, cơn đau nhức vẫn đeo bám lấy cơ thể tôi vết thương ở tay chân đều đã được băng bó nhưng việc dùng vải thô khiến vết thương của tôi như một nứt ra lở loét ngay tức khắc.Tôi không biết mình đã được ai cứu nhưng tôi biết bản thân có thể không chết cháy nhưng cũng có thể chết vì nhiễm trùng. Tôi thật sự không muốn chết, dù là bất cứ cách nào, tôi vẫn muốn sống.Khi đầu óc bắt đầu hoạt động cuối cùng tôi cũng có thời gian để bắt đầu suy nghĩ mọi thứ.Ví dụ như, tại sao tôi lại ở đây? Và nơi chết tiệt này thật sự không phải một cơn ác mộng kinh hoàng sao?Cơn đau nhức trên đầu gối không ngừng nhắc nhở tôi về sự chân thực đến quá mức, thứ không thể nhầm lẫn hay đánh đồng đến một giấc mơ hư ảo. Nước mắt tôi lại ứa ra như một bản năng, tôi biết thật xấu hổ khi phải thừa nhận mọi thứ đổ dồn đến khiến tôi không biết phải xử lý thế nào.Tôi đói meo, bụng tôi như thể sắp tự tiêu hóa chính dạ dày mình. Người tôi đau, mọi lỗ chân lông đều như đang cố hít thở để căng chặt nỗi đau không một giây ngơi nghỉ và tôi thấy lạc lõng trước một nơi xa lạ, hoàn toàn xa lạ với cuộc sống [###] của tôi.Nhưng dù thế nào, tôi cũng không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình. Vậy mà cuối cùng, khi tôi đang khóc lóc như một đứa lớp mầm thì cánh cửa lỏng lẻo của căn nhà được mở ra và có người đã thấy tôi, với hai hàng nước mắt.Đó là một người đàn ông, bỏ qua về ngoại hình, người đàn ông cao đến kịch cửa phải cúi đầu để bước vào trong. Quần áo mà người kia mặc cũng kì lạ hệt như thế giới này. Tôi đoán nó giống như cổ phục, những bộ trang phục mà chỉ có trên sách vở ghi chép. Nhưng khi nhìn bộ quần áo của anh ta, bộ quần áo với vô số những vết vá lỗi và một ống tay áo rách cùng màu với vải đang cuốn trên đầu gối tôi.Tôi bỗng nhiên cảm thấy những lời chê bai sơ cứu thật mất mặt.Giống như một kẻ vô ơn, đã không biết điều lại đi đòi hỏi một người thiếu thốn. Cảm giác ấy khiến tôi khó chịu vô cùng.Người đàn ông đến gần và tôi có thể nhìn rõ gương mặt anh ta. Gương mặt chữ điền, trông hiền hậu và chất phác nụ cười trên môi hơi rộng anh ta giống như cục đất hơi chậm chạp nhưng hiền khô."Cô không sao là tốt rồi, đừng sợ tôi không phải người xấu đâu."Người đàn ông nói vậy, anh ta xoa xoa tay giống như muốn chứng minh với tôi rằng mình vô hại. Chút cảnh giác của tôi dần hạ xuống khi thấy vẻ hiền lành của người đàn ông và tôi hiểu anh ta là người đã cứu tôi khỏi biển lửa, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để tôi biết ơn."Cảm ơn anh đã cứu tôi, không biết đây là đâu?"Tôi hỏi, người đàn ông cũng trả lời:"Đây là lãnh thổ của Ma thần Nián, ta chưa thấy ngươi bao giờ là người ở nơi khác đến sao?"Ma thần? Là cái gì? Tôi cảm thấy lạ lẫm lại nhìn ánh mắt người đàn ông chỉ có thể bịa chuyện."Tôi là dân du mục, bất cẩn đi lạc đến đây. Không biết tại sao ở đây lại chiến loạn như thế?"Người đàn ông nhìn tôi hồi lâu không đáp, hai tay đặt trên đùi run rẩy nắm chặt lấy vải quần thô sơ giống như đang sợ hãi điều gì đó. Xong, cuối cùng tôi lại chẳng nhận được câu trả lời mong muốn. Ngược lại, người đàn ông chỉ úp úp mở mở tiết lộ một phần cho tôi nghe."Nếu đi lạc thì ngươi đúng là xui xẻo, lúc nào không lạc lại đến đúng lúc này. Ta cứu ngươi một mạng nhưng không biết lần sau có cứu nổi ngươi không nữa, nếu như có đồng bạn thì mau chóng liên lạc rồi rời đi ngay đi."Nói rồi người đàn ông đứng lên."Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, tôi mới đào được ít khoai một lát nữa sẽ chia cho cô lót dạ."Anh ta quay lưng bỏ ra ngoài, còn không quên đóng cửa bỏ lại tôi với những nghi vấn không có lời giải đáp và một dự cảm không lành dần sinh sôi.[...]_
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me