LoveTruyen.Me

ĐN Haikyuu [Bông hoa của sân đấu]

5

akaaomomo

Thoáng chốc đã nửa năm kể từ khi Tsubaki đến Kitagawa Daiichi. Thời gian trôi nhanh như vũ bão vậy, càn quét tất cả những gì của hiện tại. Và cũng nhanh như tốc độ mấy viên kẹo caramel muối biến mất trên tay Kunimi, cậu cứ 1 giây lại bóc ra một cục mới và nhét vào mồm cho đến khi đầy túi má mới thôi. Kindaichi thì đang lẩm nhẩm học bài như đọc kinh cầu siêu, xung quanh cậu toát ra một màu uể oải vô cùng.
Nhưng nếu so sánh phiền muộn của cậu đầu hành so với Tsubaki thì lại không đáng một xu. Nó đang đối mặt với kẻ thù lớn nhất đời mình: SỮA.
Và chính vì lẽ đó, nó đã tiêu tốn gần 15 phút hơn để ngồi chống tay vào cằm, lườm lườm nhìn hộp sữa tươi tiệt trùng 100% của hãng Meiji.
- Sau khi tôi nói câu này là tròn 18 phút kể từ khi cậu nhìn hộp sữa đó đấy.
Kunimi lại bóc thêm một viên kẹo nữa, đống kẹo ở túi má đã bị tiêu hóa hết rồi còn đâu.
- Biết sao được...nó là sữa tiệt trùng mà...
Tsubaki chống chế, đáp lại là giọng không thể nào chán hơn được nữa của Kindaichi.
- Vậy tức là cậu thích sữa ít béo hoặc sữa nhiều canxi hả?
- Không. Loại nào tôi cũng ghét.
- Bày trò quá bà nội!
Kindaichi bất mãn đập cuốn vở lên bàn cái "Rầm" làm Tsubaki giật mình, mắt nó giật lên.
- Vậy vứt nó đi.
Kunimi lạnh lùng nói. Có vẻ như cậu hơi chán chuyện này rồi, giải quyết nhanh lên để người ta còn đi ngủ chứ.
- Bỏ phí đồ ăn là phải tội đấy. Với lại đây là bác ở nhà ăn cho tôi.
- Không uống được thì cậu nhận làm gì?
- Không nhận thì bác ấy thất vọng lắm, biết sao được.
Tsubaki là một người đa cảm nhưng lại nhiều lí trí, nó vốn không từ chối được những lời mời hay quà. Tuy vậy, "bút sa gà chết", nó đâu còn cách nào khác.
Tsubaki quả quyết đứng dậy, cầm lấy hộp sữa, lướt qua mấy cái bàn và tiến về cửa lớp. Nó chưa đi xa đã nghe tiếng chó sủa gà gáy.
- Cuối cùng cũng quyết định rồi?
- Đúng là con hâm. Có hộp sữa cũng làm nó phát rồ.
- Đợi đấy! Bà về rồi chúng mày sẽ biết tay!
Nó xù lông lên đáp trả, Kunimi và Kindaichi lập tức im bặt như "im lặng là vàng". Nó thở dài, đúng là bạn bè tốt mà...
Ra tới hành lang, ngó quanh quất tìm cái thùng rác. Bây giờ trong đầu nó hiện ra hàng ngàn comment chửi bới về việc "Lãng phí thức ăn" có từ chủ chợ tới cả đứa đổ rác, từ trí thức cho đến công nhân, từ chó cho tới người. Nhưng ta đây là vô địch, đừng nói đến dư luận, mẹ ta còn chưa thèm sợ nhá.
Kia rồi. Cái thùng rác nằm bên cạnh máy bán hàng tự động trên hành lang. Nó sải chân bước tới nhưng linh cảm mách bảo nên đứng lại, đừng nên tiến tới "chỗ kia".
"Chỗ kia" một màu đen xám xịt. "Chỗ kia" một bầu không khí phẫn nộ. "Chỗ kia" một con người oái ăm đang đứng, tay liên tục nhấn vào cái nút trên máy bán hàng, như muốn hại chết nó.
Cái tư thế này, cái sát khí này, cái nghiến răng này. Chẳng phải đó là Kageyama hay sao? Cậu ta ăn phải ngải hổ hay sao mà trông dữ tợn thế? Mọi người trên hành lang đều tránh xa cậu ấy như tránh tà, thậm chí còn có người không dám bước qua vì e sợ. Hai đầu hành lang nhờ có Kageyama mà trở thành một nút tắc đường lịch sử, y chang như ở mấy cái ngã tư luôn.
Mà nó sao lại giống đi qua cầu khỉ quá vậy? Sảy một tí là chết ngay. Nhưng đến cầu khỉ còn khỉ còn phải xây thành cầu bê tông cốt thép cho Tsubaki đại nhân đi quá nhé.
Nó nhích lại gần Kageyama, ló đầu ra nhìn. Qua lưng của "Vua", nó nhìn thấy cậu ta đang kịch liệt ấn vào nút "Sữa tươi" và có vài tiếng !@#$%^ mỗi lần bực bội đấm tay vào tường. Bộ cậu ấy muốn đồ sát cái máy hay sao vậy? Bình tĩnh anh trai ơi?
À...Cậu ấy muốn uống sữa...Nghĩ đến đó, nó đã làm một hành động mà sau này phải gọi là "Chó nó cũng không thèm làm". Tsubaki chọt chọt vào lưng cậu chuyền hai này, Kageyama bực bội quay lại, nhìn nó bằng ánh mắt khó chịu như một con nghiện đến bữa chưa được hút.
- Có chuyện gì sao?
Tsubaki giật bắn người. Cậu ta còn đáng sợ hơn cả Kindaichi kể nữa. Tên đầu hành đó chỉ nói rằng Kageyama là một con bò "hiền lành" trong quảng cáo Vinamilk thôi mà. Nhìn bây giờ đi. Sự đáng sợ của cậu ta đủ để vắt ra nước đái thay sữa luôn. Ôi mạ ơi.
- Ơ...À...Tớ...
Nó lắp bắp nhìn Kageyama mang một vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Lúc này, cậu lia mắt quanh người Tsubaki, từ đầu đến chân và mắt sáng lên khi tầm nhìn chợt dừng ở hộp sữa. Nét mặt cậu giãn ra, nhận thấy được điều này, Tsubaki triển khai kế "đánh nhanh thắng nhanh".
- Cho cậu hộp sữa đấy.
Nó dúi vào tay Kageyama rồi chạy biến với vận tốc bàn thờ.

Bước vào lớp, còn uể oải hơn cả lúc đầu, nó lặng lẽ lê chân tới nơi ba chiếc bàn được xếp chụm đầu vào nhau, trong đó, hai chiếc là ngai đã có chủ. Thấy nó đi vào, Kunimi đang úp mặt xuống bàn ngủ thì cũng bần thần ngước lên, để nhìn rõ vẻ mặt sợ hãi của cô bạn. Còn Kindaichi thì đã đánh rơi cuốn sách vì tưởng nó là "Ma nữ giáng thế", cậu tò mò hỏi sau khi cô bạn đã an vị trên chiếc ghế trống.
- Cậu...vừa gặp ma hả?
- Còn hơn cả ma...phải rồi...đó là quỷ...là quỷ!
Tsubaki đập bàn hét lên, làm Kindaichi đánh rơi cuốn sách lần thứ 2. Nó chụp lấy cổ áo của Kindaichi mà trách.
- Rõ ràng là ma vương rồi còn gì!
Kindaichi hốt hoảng theo bản năng mà hét đáp lễ. Kunimi thì thó được một bịch bánh trong cặp của Tsubaki nên giờ đang ngồi xem kịch hay. Woa! Bom tấn điện ảnh!
- Tự nhiên nổi quạu là sao? Mà cái gì tiến hóa được từ "quỷ" sang "ma vương" chứ! Pikachu còn chả làm được như vậy?
- Tại cậu! Sao cậu nói hắn là con bò chứ!
- À. Kageyama hử?
Mọi chuyện êm xuôi, hòa bình đến quá nhanh cho nên Kunimi cùng những người thích hóng chuyện khá ngỡ ngàng. Lúc này, cậu chìa bánh ra cho hai người bạn, cả hai cùng bốc lấy một miếng.
Bây giờ, cuộc xét xử bắt đầu. Đại diện cho bên dân đen là Kindaichi và Kunimi, phía chế độ phong kiến tập quyền là Kageyama. Đầu tiên, là phần bào chữa của bị can.
- Cậu ta quá kiêu ngạo và ích kỉ thế nên bọn tôi mới ghét cậu ta.
Kunimi cho một lí do thiếu đánh hơn bao giờ hết. Nhưng xét về mặt nào đó, cậu ấy cũng có lí lẽ. Tuy vậy, xét trên phương diện của thẩm phán, đó là ý kiến chủ quan. Tòa kháng cáo!
- Làm như cậu là thẩm phán ấy. Thôi đi.
Kindaichi vứt cái búa nhỏ trong tay Tsubaki đi. Nó hậm hực nhìn người trước mặt rồi lẩm bẩm "đầu hành chết tiệt" liên tục. Mãi người ta mới tìm được đồ chơi mới mà.
- Nhưng...tại sao các cậu lại nói cậu ta ích kỉ?
Ừ nhỉ? Cái này nó chưa từng hỏi. Tsubaki biết tới cái tên "Vua sân đấu" như một từ mà hai người bạn đay nghiến mỗi ngày. Ở với hai đứa mà sáng tối cứ "Nhà vua chết tiệt" và "Nhà vua ích kỉ", thì bạn sẽ biết người đó còn dễ hơn là "Làm giàu không khó" cho mà coi. Nhưng biết thì mới biết sơ sơ, nó còn chả hiểu tổng quát về Kageyama như thế nào mà. Chưa thể tự tiện đánh giá được.

"Bộp". Tiếng bóng đập xuống sàn tạo thành một âm thanh tuyệt đẹp. Kindaichi vừa thực hiện xong cú đập thì vui vẻ tiến lại gần Kunimi đang ngồi chơi điện thoại ở một góc. Cậu ngồi xuống bên cạnh người đang lấy khăn trùm đầu che đi ánh sáng từ màn hình.
- Êi! Chúng ta không được phép sử dụng điện thoại trong giờ tập mà.
Cậu tu bình nước ừng ực mặc cho mồ hôi đầm đìa trên cơ thể. Kunimi thấy vậy thì nhích qua một bên để khỏi bị dính mồ hôi. Tay vẫn gõ nhịp nhàng trên bàn phím mà bình thản trả lời:
- Chỉ cần cậu không nói thì không ai biết.
Bị gắn cái mác "bạn bè lâu năm" nên Kindaichi không dám hó hé gì, cậu nhìn lên trần phòng thể chất để tịnh tâm lại và thở dài như ông cụ non.
- Chán quá. Còn mấy tháng nữa mới tốt nghiệp. Tao muốn nhanh thoát khỏi thằng "Vua" này quá.
- Này! Nhanh hơn nữa đi! Biết khi nào cậu mới đập được đường chuyền đây hả?
"Nói Tào Tháo, Tào tháo đến". Kageyama vừa la đồng đội của mình về việc cậu ấy không thể đập được cú chuyền vô lí đó. Nhìn thấy vậy, tất cả mọi người trong phòng tập đều không dám thủ thỉ một lời, sợ hãi cúi mặt xuống. Ngay cả HLV cũng làm thinh mà bỏ đi, chỉ có những tay cứng cựa như Kunimi và Kindaichi thì vẫn tỉnh bơ.
- Đúng là vua ha. Thế mà con nhỏ hâm đó bênh cậu ta như gì ấy.
- Ờ. Bây giờ nó đang làm gì nhỉ?

Còn làm gì nữa? Bây giờ nó đang cặm cụi chép phạt đây này. Đến dòng thứ 43: "Em hứa sẽ không ngủ gật trong lớp nữa", nó đã rã rời tay chân rồi. Ở trường cũ, bạn sẽ không ngại việc chép phạt đâu nếu bạn có một người chị cực kì yêu thương em gái sẵn sàng chép dùm. Và đó chính là cách nó sống sót ở cái Jurrasic Park đó.
Còn đây, không may rằng tất cả giáo viên ở Miyagi đều có chung một chí hướng "Phạt ít hay phạt nhiều cũng là phạt. Hư ít hay hư nhiều cũng là hư" nên mặc cho nó xin lỗi mấy hết mấy tấn nước miếng vẫn chưa được khoan hồng.
Bây giờ là 7:01. Chắc giờ này Kindaichi và Kunimi đã tập xong và đi về lâu rồi. Haizzz. Chỉ còn mình nó ở đây, với một xấp giấy cùng mấy viên phấn làm bạn. Tsubaki mệt mỏi úp mặt xuống bàn. Giá như nó không ngủ gật trong tiết hoặc Kindaichi gọi nó dậy kịp thì chuyện đã không đến nỗi. Đáng lẽ giờ mình đang ở nhà và chơi game rồi.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, nó giật mình, làm rơi cây bút. Là Hyori, bả gọi điện để hỏi thăm kèm trêu chọc. Bực mình quá, nó tắt máy và trở lại với mấy con chữ.
Đột nhiên, cánh cửa lớp mở ra, người bước vào là thầy giáo dạy văn, là người đã bắt tại trận chuyện nó ngủ gật và nhiều tội danh khác. Thấy thầy, nó cuống lên, bào chữa:
- Không phải đâu Sensei. Em đang chép này. Còn mấy dòng nữa thôi.
- Lần sau nhớ đừng tái phạm nữa nhé. Về đi. Con gái buổi tối đi một mình không hay.
Thầy nhẹ nhàng nói. Trái với đôi mắt sắc bén và tinh tường dù đã có tuổi, giọng nói của thầy vẫn như tiếng chuông ngân vang. Nghe được những lời này, nó vội vã thu dọn đồ đạc, lúc ra cửa không quên câu chào quen thuộc.
- Tạm biệt Sensei. Mai em sẽ nộp giấy chép phạt ạ.
Nó nói lớn tiếng sau khi đi tới cuối hành lang, vẫy tay vui vẻ với thầy. Đáp lại thầy cũng vẫy tay với nó.

Kể từ khi đi dạy tới giờ, tôi chưa thấy một học sinh nào như vậy. Đa số học sinh khi nhận những hình phạt đều chịu để cho cha mẹ mình nhận tội thay. Nhưng không, câu đầu tiên mà cô bé nói lại là: "Xin thầy đừng cho gia đình em biết. Em sẽ chấp nhận hình phạt".
Nó nói...một cách ngoan cường và đầy quả quyết. Và như để chắc chắc cho kết luận của mình, tôi đã quan sát từ nãy tới giờ.
Mặc cho hình phạt có khắc nghiệt tới cỡ nào, cô bé cũng không trốn tránh nó mà quyết tâm làm tròn nhiệm vụ. Dù có mệt mỏi, oan ức cỡ nào, nó cũng không bỏ cuộc...
- Cô bé này...mai kia sẽ thành công lớn đây...
Tôi nói nhẹ và thở dài, chậm chạp đi trên hành lang. Cuối cùng...cũng đi về để người ta khóa cửa rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me