LoveTruyen.Me

Dn Hp Mua Dong Am George Weasley

George đứng ngay cổng ra vào của làng Hogsmeade, ánh mắt nhìn xa xăm mong chờ hình bóng nữ nhân xuất hiện. Cậu đã đề xuất bản thân sẽ đến đón em bằng bột Floo nhưng đã bị em từ chối vì sự an toàn của cả hai. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu cậu thật sự đến đó thì thế giới phù thuỷ sẽ chào đón một cái xác và một người bị thương nặng, George mất rồi nhưng cũng xót người thương chứ bộ.

"George!"

Tiếng kêu lanh lảnh vang lên bên tai, cu cậu hớn hở ngước đầu lên mà quan sát, tìm kiếm hình bóng mà mình vốn mong chờ. Tiffany từ xa dần dần xuất hiện, trên người là chiếc đầm hai dây màu trắng hoạ tiết hoa nhí dài tới bắp chân, khoác bên ngoài chiếc cardigan màu kem ngắn.

George sững người, nhìn đăm đăm vào người con gái đang chạy về phía mình. Merlin ơi, em ấy cứ như nàng công chúa thơ mộng nào đó vậy, con chưa từng thích những câu chuyện cổ tích, nhưng con đã hiểu cảm giác của các chàng hoàng tử trong đó rồi. Tạo hoá đã ban cho cậu một viên ngọc, và cậu ép buộc bản thân phải trân trọng nó, cưng nó như trứng hứng nó như hoa...

Thế giới ảo mộng của George biến mất khi tà áo bị kéo nhẹ. Cậu cúi đầu nhìn xuống sinh vật đang đứng trước mặt mình, mái tóc vàng óng ánh mượt mà được xoã dài, tia nắng ấm chiếu vào nó khiến cho cả người em dường như toả sáng. George một lần nữa rơi vào thế giới cổ tích của mình, tưởng tượng về một câu chuyện tình yêu lãng mạn giữa cậu và em, chỉ cần nghĩ đến cũng đủ khiến cậu hạnh phúc 6 ngày 6 đêm rồi.

"Mọi người đâu rồi George?"

"H-Họ đi trước rồi"

"Mình đến trễ đến thế sao? Thật ngại quá, cha có vẻ không vui khi mình đến đây, nhưng mình đã đưa hết tất cả bài tập của mình cho ông ấy để được phép đến đây cùng cậu"

"Cậu đừng cố quá, mình buồn lắm"

George cầm tay em lên mà xoa xoa, giọng điệu vô cùng xót xa và tội nghiệp.

"Sao George buồn? Có phải chuyện của cậu đâu?"

"Phải là cậu không phải lo"

"Cậu không phải lo"

"Nhưng mình xót lắm"

"Xót lắm hả?"

"Đúng vậy"

"Xót lắm lắm lắm không?"

"Xót lắm lắm lắm luô-"

"Nhanh cái chân lên! Chúng ta chỉ có 3 tiếng để chơi thôi đó thằng này"

Fred từ đâu xuất hiện kéo cổ áo George rời đi, em cũng theo đó bị kéo theo vì đang bị George nắm chặt tay. Làng Hogsmeade vô cùng đông đúc, mọi người vẫn thường đến đây để vui chơi và ăn uống cùng bạn bè, thật là một điều hiếm hoi với Tiffany...

"Có ai muốn uống bia bơ không? Nghe nói là ngon lắm"

"Fred, chúng ta mới 14 tuổi, Tiffany cũng chỉ mới 13 tuổi"

"Em không nói thì không ai biết đâu George, Tiffany sẽ thích nghi nhanh thôi"

"Anh phải gọi ẻm là Wagner"

"Gớm, anh không giành của mày đâu George, hết cả hứng. Mọi người! Đi mua đồ thôi!"

"Alicia, bồ định mua gì vậy?"

"Mình không biết, tưởng Fred và George lên kế hoạch cả rồi?"

"Nếu không biết thì cứ ghé vào tiệm Công Tước Mật đi"

"Ý hay đấy Angie"

"Mình thì muốn đếm tiệm giỡn Zonko"

"Không ai hỏi ý kiến của bồ cả, Lee"

"Phải đấy, nhập hội cùng Fred và George đi, tụi này đi đây"

"Haiz...George, ta đi thôi"

Lee lắc đầu ngao ngàn, quay lưng và bắt đầu bước tới tiệm giỡn Zonko cùng Fred. Miệng gọi tên cậu bạn của mình nhưng chẳng thấy hồi đáp, Lee một lần nữa quay đầu tìm kiếm hình bóng của bạn mình. Và những gì cậu nhận lại chính là một cậu trai tóc đỏ đang nắm tay và kéo một cô gái tóc vàng chạy về phía nào đó không nằm trong phạm vi của làng Hogsmeade.

"Thằng này đi đâu vậy chứ?"

"Này Lee! Có trò mới này!"

"Đợi chút!"

Mặc kệ George đang đi hẹn hò với ai, Lee nhanh chóng chạy lại nhập hội cùng Fred. Bọn họ muốn tạo ra một món đồ chơi khăm thật chất lượng để bán kiếm lời.

⁂⁂⁂⁂⁂⁂⁂⁂⁂⁂⁂⁂⁂⁂⁂⁂⁂⁂⁂⁂⁂⁂

"George, chúng ta không thể đi xa được đâu, nơi này không còn thuộc phạm vi của Hogsmeade nữa"

Tiffany lo lắng nhìn xung quanh, đây là một đồi cỏ bao la, phải công nhận, nơi đây đẹp như truyện cổ tích vậy. Lớp cỏ xanh mướt, luồng gió dịu dàng thổi qua khiến cho mặt cỏ khẽ dao động, chiếc mũ cói của em cũng theo đó mà bay lên, thật may mắn rằng em đã kịp giữ chặt lấy nó vào đầu mình.

"Không sao đâu, nơi này rất yên bình, cậu sẽ không bị làm phiền đâu"

George dang rộng cánh tay chào đón gió, không khí nơi đây trong lành đến lạ, chả có khói mù mịt của xe cộ hay nhà máy, nơi đây đơn giản chỉ là một đồng bằng xanh mướt với bãi cỏ thơ mộng. Tiffany bước tới hòn đá to gần đó mà ngồi lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh chưa từng thấy, em yêu thiên nhiên lắm, nhưng sở thích của em luôn bị phá vỡ bởi cha mình, em thề rồi, em không muốn làm theo ý mình nữa đâu.

"Mình không nghĩ cha mẹ sẽ đồng ý cho mình đến nơi này đâu..."

"Mình sẽ dẫn cậu đến nơi này Tiff, mau lên, đứng dậy đi!"

Weasley háo hức lấy cổ tay của em mà kéo thật nhanh chạy về phía trước mặc cho đây là một con đồi. Cả hai dường như đang trượt xuống không phanh, em hốt hoảng, một tay còn lại ấn chặt nón vào đầu, đôi chân mảnh khảnh chả chịu nổi cái tốc độ trượt này.

"G-George! Dừng lại! Nguy hiểm quá!"

Người phía trước đột nhiên thắng gấp trên con đường lối mòn, chỉ một chút nữa thôi, khả năng cao em sẽ trượt chân mà nhào lộn trên không trung và rồi té một cái thật mạnh xuống đất, nhắm chặt mắt, em không muốn phải nhìn thấy khung cảnh đó.

"..."

Tiffany cảm thấy người mình nhẹ tênh trong phút chốc, từ từ mở mắt, cảnh tượng trước mắt khiến cho em hoảng hồn, George đang đặt tay lên eo và bế phốc em lên cao theo kiểu em bé, trong phút giây đó, trong mắt cả hai chỉ có vỏn vẹn hình bóng của nhau trong đó.

Nhẹ nhàng đặt em xuống, đôi mắt vẫn dán chặt vào người đối diện, chả biết từ khi nào, mà trái tim của họ đã tự tìm đến nhau rồi...

Hương thơm thoang thoảng sượt qua trong khoảnh khắc, kéo cả hai ra khỏi giấc mộng đẹp. Tiffany quay đầu nhìn theo nơi nguồn gió, hiện ra trước mắt em là một cánh đồng hoa tươi mới, sắc hồng sắc vàng sắc trắng đều có đủ, vẽ nên một bức tranh tình yêu trọn vẹn, có hai con người đang chìm đắm trong tình yêu, thứ có thể bất chấp tất cả để tồn tại giữa hai sinh vật, giới tính, thời gian và không gian.

"Đây là nơi cậu nói sao?"

"Phải? Cậu thích chứ?"

"Thích lắm"

Hai bàn tay một to một nhỏ bất giác nắm chặt lấy nhau. Mọi âu lo trong họ hầu như đã bị xoá sạch, chỉ còn lại những cảm xúc vui vẻ từ những kỉ niệm ngày nào. Tiffany tròn mắt nhìn về phía cánh đồng xa xăm, thật xinh đẹp, nó như đang gột rửa tâm hồn đơn sắc của em như cái cách mà George đã làm. Em thích cảm giác này lắm, cảm giác được ở bên người mình yêu thương mình, vì đó là khoảng thời gian duy nhất em cảm thấy bản thân thật nhẹ nhõm, mọi phiền toái đều tan vào hư không, đó gọi là gì nhỉ?

"Hồi nhỏ mình rất muốn được chạy trên một cánh đồng hoa rồi nằm xuống đó"

Vừa nói vừa mỉm cười, không hề biết George vẫn đang nhìn em chằm chằm từ nãy đến giờ.

Một lực kéo mạnh về phía cánh đồng hoa, Weasley tóc đỏ kéo em tiến vào bên trong nơi thần tiên ấy, nhưng lần này, em không phản kháng nữa, nụ cười thích thú bắt đầu xuất hiện trên môi của cả hai.

Hai đứa trẻ một cao một gầy cùng nhau cười khúc khích khi nằm xuống cánh đồng, tay vẫn nắm chặt nhau như thể sợ mất đi thứ gì quan trọng. George vòng tay qua người kéo em vào lòng, em cũng thuận theo đó mà vòng tay qua ôm cậu.

Tiffany có thể cảm nhận được mùi hương gỗ thông ấm áp đang ôm chặt lấy mình. Người đối diện cũng không khỏi si mê hương hoa nhài dịu nhẹ đang bao vây lấy bản thân.

George là cậu bé nhiệm màu, là một người lạc quan và tích cực, một người trái ngược với em. Và rồi họ đến với nhau, cùng kết nên sợi tơ tình yêu chặt chẽ và lãng mạn, chữa lành cho tâm hồn đối phương...

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

rung động quá hà

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me