LoveTruyen.Me

Dn Httccnvpd Nam Kha Nhat Mong

1. Mạc Thượng

Thượng Thanh Hoa đứng sau Mạc Bắc Quân, nhìn tấm bia trước mặt, ánh mắt đã nhòe đi tự bao giờ.

Trên mộ không đề tên, nhưng dưới đó lại chôn sâu một tình yêu vĩnh viễn.

Tốt, thật tốt.

Thẩm Viên cuối cùng cũng đã hoàn thành lời hứa cả đời.

Hai người hợp táng, vĩnh viễn chẳng phân ly.

Vượt qua bao sóng gió, cuối cùng họ vẫn ở bên nhau.

Thượng Thanh Hoa nhìn Mạc Bắc Quân, hỏi nhỏ: "Chỗ này đề tên là Băng Viên chi mộ, ngươi nói có được không?"

Đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời trước giờ vẫn luôn thích đặt tên theo kiểu thực dụng như vậy. Có như nào liền đặt như thế, khiến Thẩm Viên khi còn sống cũng phải chỉ trích đôi lần.

Nhưng Mạc Bắc Quân chỉ khẽ gật đầu, đưa tay ra lau nước mắt cho Thượng Thanh Hoa rồi xoa xoa đầu y.

"Ổn rồi, ngươi đừng khóc nữa. Đều nghe ngươi."

Băng Viên chi mộ...

Thượng Thanh Hoa nhìn dòng chữ ấy, chẳng hiểu sao trong lòng lại tự nhiên đau xót khôn tả.

Lúc ở trong thủy đàm, Thẩm Viên từng nói với Thượng Thanh Hoa muốn gặp lại Lạc Băng Hà. Y muốn thật trịnh trọng mà nói với Lạc Băng Hà câu "ta yêu ngươi".

Chỉ tiếc thay, câu nói này cuối cùng lại thốt ra trong hoàn cảnh như vậy.

Chỉ tiếc thay cho câu "ta yêu ngươi" đã mãi mãi không thể trọn vẹn nói thành lời.

Thượng Thanh Hoa nghĩ nghĩ một lúc, lại thở dài nhìn Mạc Bắc Quân.

Y kéo lấy Mạc Bắc Quân, để người y thương ôm y vào trong lòng.

Nhân sinh vốn chẳng lường trước được điều gì, có những cơ hội, có những câu nói nếu không nói ra sẽ mãi mãi trở thành tiếc nuối.

Chính vì vậy...

Thượng Thanh Hoa hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn thẳng Mạc Bắc Quân:

"Đại vương, ta yêu ngươi..."

"...Hồng trần như mộng, thế sự vô thường. Ta không biết ta còn bao nhiêu cơ hội để nói câu này nữa... Nhưng ta sẽ yêu ngươi đến hết cuộc đời này."

Mạc Bắc Quân nhìn Thượng Thanh Hoa, dịu dàng mà đáp lại:

"Thanh Hoa, ta cũng yêu ngươi. Không nguyện yêu ngươi đến hết cả đời này, bởi vì, dù có kiếp sau, kiếp sau nữa, ngươi vẫn là của ta."

Nói rồi, nhẹ nhàng đặt lên môi Thượng Thanh Hoa một nụ hôn.

"Phải, là ta sai. Quân thượng, kiếp này, kiếp sau nữa, ta vẫn sẽ là của ngươi. Vĩnh viễn...là của ngươi."

Y túm lại Mạc Bắc Quân mà đáp trả, hôn đến khi mặt đỏ bừng.

Ráng chiều dần buông xuống, nhuộm cả bầu trời thành một màu đỏ cam dịu dàng.

Trên bầu trời, mây vẫn cứ lặng lờ trôi. Gió vẫn cứ thổi, hoa vẫn cứ hùa theo mà rung rinh trong gió.

Hai con người dựa sát vào nhau, ngồi ngắm ánh chiều tà, nhìn mặt trời dần dần lặn xuống.

Nguyện cho cả kiếp này, đều an ổn như vậy...

2. Thẩm Yên

Cô rơi vào một giấc mộng. Trong mơ, cô nhìn thấy Thẩm Viên.

Thẩm Yên từ bé đã vô cùng nhút nhát, gặp cái gì cũng sợ.

Hơn nữa, nhà cô vốn có điều kiện, bạn bè nhận đó mà dọa nạt, uy hiếp, đòi tiền của cô.

Nhưng dần dần, cô đã không còn sợ nữa.

Anh trai cô, tuy là một tên trạch nam chính hiệu, không quan tâm đến sự đời, nhưng chỉ cần em gái bị bắt nạt sẽ bất chấp tất cả mà đứng ra bảo vệ.

"Yên nhi, em làm sao mà khóc vậy?"

"Yên nhi, kẻ nào dám bắt nạt em, anh sẽ không tha cho kẻ đó."

Vì bảo vệ cô mà anh lần đầu tiên đánh nhau.

Vì bảo vệ cô mà anh lần đầu tiên bị mời phụ huynh, lại bị cha mẹ cấm túc.

Anh đâu có biết đánh nhau, nhưng vì em gái, anh có thể làm tất cả. Bất chấp những vết bầm tím trên người mình, anh vẫn ôm lấy cô mà thì thầm:

"Không sao. Có anh ở đây rồi."

Câu nói này cứ văng vẳng bên tai cô.

Là câu nói duy nhất khiến cô cảm thấy an toàn.

Nhưng cũng là câu nói khiến cô đau lòng khôn tả.

Vốn là gia đình kinh doanh, cả tuổi thơ cho mẹ hiếm khi quan tâm đến cô. Họ rất bận.

Hai anh em, cứ dựa vào nhau mà sống, mà lớn lên.

Thật yêu bình, cho đến khi cô nhận ra cô đối với anh có một thứ tình cảm không nên có.

Là trái với luận thường đạo lý, là loạn luân.

Nhưng rồi bỗng một ngày, anh cứ như vậy mà ra đi.

Anh không chết, nhưng cứ nằm đó mãi, cô có gọi như thế nào cũng không tỉnh lại.

Cô trở lại nhìn máy tính, cô phát hiện ra hệ thống.

Cô nhìn thấy anh cô cùng với tên Lạc Băng Hà đó ở bên nhau.

Đây cũng chẳng phải là trái với luận thường đạo lý sao? Thẩm Yên không cam tâm!

Vì vậy, cô phải tìm mọi cách để đưa anh trở về.

Nhưng đến cuối cùng, hình ảnh đọng lại trong đầu cô chính là anh cô bị đâm xuyên tim, nằm thoi thấp giữa vũng máu.

Mà người đâm nhát đó, lại là cô.

Cho đến cuối cùng, anh vẫn ra đi trong lòng kẻ kia.

Cho đến cuối cùng, cô vẫn mất tất cả.

Thẩm Yên nhìn tất cả các sự việc lướt qua trước mắt mình. Cô đưa tay lên nhưng phát hiện nó đã hoàn toàn vô lực.

Đã quá muộn để sửa lại bất cứ thứ gì!

Muộn rồi!

Thẩm Yên choàng tỉnh, phát hiện mình vẫn đang ngồi bên cạnh giường bệnh của anh trai.

Cô nhìn thấy số đo nhịp tim cứ chạy thẳng, chạy thẳng.

Cô nhìn đám bác sĩ cứ đi đi lại lại.

Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng có người xin lỗi, có người bảo họ đã cố hết sức.

Cô cũng hết sức rồi...

Mệt mỏi quá rồi.

Thẩm Viên an táng xong, Thẩm Yên ôm hũ tro cốt, lặng người hồi lâu.

Rồi cô lấy hết quyết tâm, nâng con dao lên đâm thẳng một nhát vào tim mình.

Máu ấm trào ra, rửa trôi tất cả bi thương cùng đau khổ.

--------------

Toàn văn hoàn.

P/s: Có phần hai đó nha các bạn thân iu. Đọc hết p1 mà không ủng hộ tiếp là au buồn đó :3

*Bạn nào đọc chùa au cũng buồn đó ᕙ(⇀‸↼‶)ᕗ

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me