Emma cùng Norman đứng bên ngôi nhà mà cả 2 đứa trẻ đã lớn lên, bọn trẻ biết rằng chúng chỉ còn 2 tháng ngắn ngủi để tìm cách đưa mọi người trốn thoát mà thôi.Cô bé Emma cầm một cây gậy trông có vẻ là để móc những bộ đồ trắng tinh khôi của những đứa trẻ trong nhà lên, nét mặt cô bé rất lo lắng"Bộ truyền tín hiệu... Tớ không nghĩ mama lại tính xa đến thế..."Trong đầu cô bé lúc nãy bỗng xẹt ngang qua hình ảnh của bọn qủy cùng câu nói của chúng..."thịt người cùng cái nông trại này..."Cậu bạn Norman cũng lo âu như cô bé"Hàng thượng phẩm ư..."Cậu bé vừa nói vừa nhìn xuống đôi bàn tay mình 'Tụi mình là hàng thượng phẩm...Đủ để bọn chúng quan tâm đến thế sao...?'Nghĩ thế, cậu bé lại liếc sang nhìn cô bạn mình"Chìa khóa cho giá trị của chúng ta là...""Tuổi tác và điểm số!" Cô bé Emma cũng có suy nghĩ giống cậu bạn của mình "[Lại một đứa 6 tuổi, chỉ là hàng bình thường]Theo lời chúng nói, ta có thể cho rằng tuổi tác gần như quyết định thứ hạng của thức ăn""Nếu tớ nhớ không lầm, tất cả những người được chuyển đi bọn họ đều từ 6 đến 12 tuổiVà nếu 6 tuổi là hàng thường thì hàng thượng phẩm phải là..."Cô bé Emma như ngộ ra "12 tuổi!""Nhưng còn điểm số thì sao...?"Cô bé để tay lên cằm suy nghĩ rồi bỗng nhớ tới câu nói của cô em bé nhỏ mới được "nhận nuôi"[Em không giỏi giang như anh chị]"Là đơn đặt hàng!" Cô bé quay sang Norman nói lên suy đoán của mình____________Hai cô cậu bé cùng bàn với nhau rồi quyết định vào nhà tìm kiếm dây thừng"Ai lại nghĩ được rằng chúng ta mới là người bị gắn 'bọ' chứ không phải căn nhà... tớ thật bất cẩn". Cậu bé Norman vừa mở cửa vừa buồn rầu nói"Mama, có lẽ đã phát hiện... chúng ta đã tới chỗ bức tường..."Cô bé Emma nhìn xung quanh rồi nói với cậu bạn đang đi phía trước mình"Chưa chắc đâu". Norman bước lên lầu rồi điềm tĩnh nói cho cô bạn của cậu biết"Ví dụ như đêm qua, mẹ không hề nhận ra chúng ta đã ở đó, có nghĩa là không phải lúc nào mẹ cũng biết mình ở đâu.Bà ta chỉ biết sau khi kiểm tra cái đồng hồ đó thôi""Và nếu bộ truyền tín hiệu có thể định dạng bọn mình... thì mama sẽ biết nếu bà ấy kiểm tra trên đường về tối qua hoặc vào giờ nghỉ trưa"Emma cùng Norman bước lên lầu rồi lại tiếp tục nói cho nhau những suy nghĩ của mình"Nhưng tớ không tin mama sẽ biết cụ thể hai đứa trẻ đó là ai. Không thì bà ta cũng không cần phải trình diễn một màn cảnh cáo như thế". Norman tiếp tục giải thích cho cô bạn của mình"Mà sẽ trực tiếp đe dọa chúng ta! Cho nên..."Khi cậu bạn đang tính nói tiếp thì Ray la lên"Ê Norman! Phụ tớ một tay được không?""Được, tới ngay"Rồi cậu bé gật đầu với Emma và đi lại chỗ cậu bạn vừa nhờ mình kia"Cái đồng hồ trong phòng tụi mình nó bị sao rồi". Ray vừa đi vừa nói lí do cho Norman biếtCô bé Emma nhìn theo hai cậu bạn một chút rồi lại đưa mắt nhìn lên những bức tranh trên tường, cô bé đặt tay lên chỗ trống trên bức tường nơi đáng lẽ phải treo bức tranh của cô bé Conny. Emma nhắm mắt lại tự nói với mình"Conny... Sẽ ổn thôi! Mình làm được mà, trước tiên cứ tìm dây thừng đã"Ngay lúc đó cậu bạn Norman cũng mở cửa kêu cô bạn mình"Emma..."Nhưng khi cậu mở cửa thì lại thấy Emma đang ở trong hoàn cảnh rất khó khăn

Người mama mà từ nãy đến giờ hai cô cậu bé nhắc tới đang đứng kế bên Emma với một ánh mắt như đang kiểm tra xem liệu cô bé có phải là người đã ra khỏi nhà khôngEmma không nghĩ mama lại xuất hiện đột ngột như thế, đã thế bà ấy còn dùng ánh mắt đó nhìn cô bé làm cô bé rất hoảng sợ, khuôn mắt cô bé lộ rõ sự sợ hãi"Sao vậy, Emma?Trông con xanh xao quá""Giờ mẹ mới nhớ, sáng nay thấy con không còn năng động như mọi khi nữa"Bà ta nhìn thẳng vào mắt cô bé và đưa tay sờ lên tai của EmmaLúc này, khi đối mặt với sự tra hỏi từ người mẹ mà cô bé đã từng rất tin tưởng, Emma nghĩ rằng mama bà ta đã biết được sự thật rồi sao...?"Không....con..."Cô bé ngắt quãng đáp lại lời "người mẹ" trước mặt mìnhNhưng rồi cô bé nhận ra, bà ta đang thăm dò phản ứng của mình, cô bé đã phải đón nhận cái sự thật rằng đây mới là bộ mặt thật của mama! Thế mà cô bé đã từng nghĩ rằng... mama là thật lòng thương yêu cô bé...Từ bây giờ, cô bé phải chấp nhận cái sự thật rằng...Ngay từ đầu ta chỉ là hàng hóa trong mắt mama mà thôi...Rồi hàng loạt cảm xúc ập tới cô bé'Sợ quá.Mình muốn khóc.Thật nhục nhã.Mình chỉ muốn hét lên thôi.Thật đau khổTại sao mình lại phải thế này!?Tại sao...Mama lại tàn độc như thế...'"Không có gì ạ."Nhưng dẫu cho trong lòng cô bé đang có rất nhiều cảm xúc ấp đến, cô bé vẫn phải cười'Đừng lùi bước, Nếu mình trốn tránh mama sẽ tấn công!'"Con chỉ là đang nghĩ rằng mình cũng sắp rời đi, và..."'Nếu mình chịu thua ngay lúc này, mọi người sẽ phải chết'"Con sẽ nhớ mẹ lắm!"Cô bé vừa cười vừa trả lời mamaNorman đang đứng bên bức tường cũng đã đổ mồ hôi rất nhiều, cậu bé bất ngờ vì Emma đã có thể điều chỉnh cảm xúc như thế!Nghe cô bé nói thế, mama nhìn cô bé rồi mỉm cười"Con có thích ngôi nhà này không?"Emma ngay lập tức liền nhào tới ôm mama"Dĩ nhiên rồi! Con yêu nó lắm, và cả mama nữa!""Con tự hỏi Conny giờ thế nào rồi"Cô bé vừa ôm mama vừa buồn mà hỏi người mẹ đang ôm mìnhNorman núp bên bức tường không ngờ Emma sẽ hỏi như thế"Mama biết đấy, em ấy nói khi lớn lên muốn trở thành một người mẹ tuyệt vời, giống như mama vậy!"Cô bé thoát ra khỏi vòng ôm của mama rồi vui vẻ nóiCó vẻ cô bé đang muốn thử mama nhưng có lẽ vẫn níu giữ trong mình một tia hy vọng rằng bà ấy sẽ nói thật với cô bé và nói rằng bà ấy không muốn như vậyNhưng có lẽ, điều đó là không thể nào... Mama đứng dậy nhìn qua cửa sổ mà đáp lời Emma"Ừ, mẹ biết mà.Mẹ mong chờ lắm. Chắc chắn con bé sẽ trưởng thành và khôn lớn. Rồi trở thành một người mẹ giỏi giang"Norman nghe thấy những lời nói tràn ngập sự giả dối trước mắt...'Bà ấy biết tất cả nhưng lại tỏ ra như không có việc gì...''Quả quyết và không hề nao núngBà ta cứ như là, một bức tường sắt không thể lay chuyển!'Cô bé Emma như bị sốc, cô bé nắm chặt bàn tay đã thấm đẫm mồ hôi mà tự nhủ'Bình tĩnh lại nào! Cười lên đi!Phải làm mặt bình thường. Nói gì đó xem! Giống như mọi khi!Cười đi!!'Rồi đột ngột tiếng chuông leng keng leng keng vang lên"Đến giờ ăn tối rồi đó ạ""Bọn con đã chuản bị xong, mama"Ray cầm chiếc chuông rung nó lên, Olivia cũng ở kế bên cậu bé, cô tiếp lời khi Ray thông báo đã đến giờ ăn tối'Ray...Olivia!!'Emma bất ngờ với sự xuất hiện của hai người bạn thân thiết của mình, mama cũng quay đầu lại nhìn hai đứa con của mình___________________Thân tặng mọi người chương 9 nhaMình định làm rồi đăng từ hôm qua kìa mà vì nhiều lí do nên không thể đăng được :-((Chương này tận hơn 1400 chữ lận, mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ mình!Cảm ơn các bạn rất nhiều, Chúc các bạn một mùa Giáng sinh vui vẻ:>3Thân,NhiTran.#18/12/2021