Dn Tokyo Revengers Phuong Phap Cham Soc Be Con Cua Bonten
Thấy bác sĩ lắc đầu, bọn họ mơ màng hỏi lại:"Không thể nào... Mikey không thể cứu được nữa ư?""Hắt xì...!"Tiếng hắt hơi khiến cả đám giật mình, Sanzu và Yuki lên cơn đau tim giật giật. Người bác sĩ đáng kính chùi mũi, ông cười tươi: "Chúc mừng! Ca phẫu thuật rất thành công!""LÃO GIÀ CHẾT DẪM!!!"Đứa lớn cầm vỏ kiếm gõ vào đầu lão ta, đứa nhỏ chạy tới giơ chân đá vào hạ bộ lão. Cả hai bị một lão già xách cổ như xách hai con gà công nghiệp."Thằng nào dạy con bé? Bước ra đây!"Cảm đám rén ngang. Cái đó là do Yuki bị nuông chiều quá đấy chứ."Ồ."Bên ngoài hay tin ca phẫu thuật thành công, cả đám bạn của Mikey giẫm đạp không thương tiếc gì một lũ giang hồ đang chặn cổng bệnh viện để tìm đến Mikey. Ở một góc, Kokonoi đứng yên, mắt trái giật mạnh, làn tóc trắng tung bay trong gió lạnh."Lũ quái vật đội lốt dân thường."Duy chỉ có Inui Seishuu ở lại. Người ấy là bạn thân của Kokonoi từ hồi hai đứa còn cởi truồng tắm mưa. Lâu rồi không gặp bạn cũ có nhiều chuyện để tâm sự thật, nhưng thôi, người ta rửa tay gác kiếm rồi, còn bản thân Kokonoi lại là tội phạm, dính dáng đến nhau chẳng mấy tốt lành."Mày sống tốt chứ Koko?"Mỉm cười một cái, Kokonoi phất tay.Thấy người lạnh lùng quay lưng, Inui bận tâm: "Trông mày gầy hẳn đi đấy. Tóc thì bạc trắng, nhìn đâu giống nhuộm. Mặt mày không có một giọt máu, nhìn như bị bỏ đói dài ngày. Mày bị đau cột sống rồi đúng không? Thời gian qua lại lao lực nữa hả?""Tao chưa chết là được rồi." Kokonoi đáp"Nhìn mày không ổn chút nào. Mày đang rất khổ sở đấy."Kokonoi nín lặng."Này!" Đột nhiên, Inui gọi lại. Có chuyện quan trọng cần bàn đấy: "Mày là cái thằng nửa đêm chuyển khoản nặc danh cho tao đúng không?""Hả, không phải tao!" Kokonoi giật mình phản biện."Không phải mày thật hả?""Không phải.""Hừm...""Đừng thăm dò nữa. Không phải tao đâu.""Thế à... Cho tao xin lỗi nha.""Hiểu lầm nhỏ thôi mà." Kokonoi thở phào.Thấy Inui đi bộ ra đường, Kokonoi hiếu kì: "Mày không vào gặp Mikey à?""Mikey?" Inui lắc đầu, nói "Không đâu. Tao đến xem mày thế nào thôi."Kokonoi cầm điện thoại lên bấm gọi: "Đưa cậu ta đến bệnh viện quân khu."[Ok sếp.]"Tao mới đến chỗ Takemichi rồi." InuiKokonoi đổi ý: "Không cần nữa. Đưa cậu ta về tiệm motor của Draken."[Sếp muốn giết tôi à?]"Nhiều lời!"Khi Inui rời đi, Koko như trút được gánh nặng, chân bủn rủn, cơ thể bất lực ngã khụy xuống nền đất đầy đá. Vết thương toác ra, lưng áo đẫm máu."Khục..."Koko nôn ra máu, nét mặt đầy khổ sở, đầu óc quay cuồng và rồi mọi thứ trước mắt dần tối đen như mực. Đúng lúc Ran và Rindou vừa bước xuống xe, thấy Kokonoi nằm trên vũng máu, bọn hốt hoảng, cuống cuồng chạy tới mang người vào bệnh viện chữa trị gấp."Đi lối này!"Y tá đẩy giường đi theo bác sĩ vào phòng cấp cứu. Sanzu nhíu mày: "Sao thằng Koko lẻn ra ngoài hay vậy?""Lẻn ra ngoài?" Ran bất ngờ "Nó bị thương nặng đến vậy à?""Ờ. Rất nặng." SanzuMột Mikey không rõ sống chết là quá đủ rồi, đến cả Kokonoi cũng bị thương rất nặng là sao chứ.Bỗng Rindou chìa tay ra, nói: "Thứ này nằm trên vũng máu của thằng Koko."Cả lũ nhìn viên đạn và khẩu súng bị hỏng, mặt bọn họ biến sắc."Thằng Koko bị ám sát?" Rindou"Chậc!" Ran"Chó chết!" Sanzu"Nãy tao thấy Takeomi ở ngoài đó." Rindou"Gì? Mau lôi đầu lão vào đây!" SanzuĐang đi dạo thì Takeomi vô cớ bị lôi vào nhốt trong phòng. Dù rất bực bội nhưng ông chú không thể kháng lệnh. Cân nhắc thật kĩ tình hình, Sanzu gắt:"Không ai được ra ngoài tối nay!"Cách đây năm trăm mét, ở tòa nhà đối diện, trên tầng thượng của tòa chung cư bỏ hoang có tiếng tặc lưỡi. Đến gần sáng, "con mồi" chạy thoát, mục tiêu mới không xuất hiện, tay bắn tỉa mất hết hứng thú, gã cất súng và rời đi.Cấp cứu xong, bác sĩ đi ra và nói: "Bệnh nhân đã qua khỏi nguy kịch.""Kokonoi bị thương nặng không bác sĩ?" Sanzu"Các vị đừng quá lo lắng, chỉ bị thương nhẹ thôi. Phần lưng bị tác động mạnh khiến vết chém sau lưng bị hở miệng và làm gãy hai cái xương sườn. Kiểu này là bị sát thủ tấn công nè." Bác sĩ"Rồi 'nhẹ' dữ chưa?" Sanzu cười hiền (Ý là: "Đừng có xàm ngôn.")"Tới đi! Tôi dư khả năng mua thuốc mà." (Đồng nghĩa: "Thích thì chiều. Nghèo rớt mồng tơi ở đó mà hổ báo cáo chồn. )"Ê!" Sanzu"Bên ngoài có vẻ rất nguy hiểm. Mọi người hiện đang rất yếu. Các cậu cứ ở lại đây đi." (Nghĩa là: Yếu thì ngồi im một chỗ giùm.")"Lão già..." Sanzu trợn mắt."Sao?" Bác sĩ tiếp tục khiêu khích SanzuThấy Sanzu chuẩn bị đâm người thật, Ran vội ngăn không cho Sanzu làm hành động dại dột. Sanzu cáu tiết: "Nếu không phải vì Mikey..."Ran ra hiệu: "Thôi đi mày."
"Chậc!" SanzuBuổi sáng hôm sau."Tay bắn tỉa là người của Liên Minh." Takeomi"Liên Minh? Kệ Tổ chức đó đi. Chỉ là một con chuột thôi mà." Kokonoi đã tỉnh"Mày đỏ ghê. Thế mà vẫn chưa chết." Sanzu"Tại tao có tình yêu." Kokonoi"Để tao tiễn mày xuống suối vàng luôn." Sanzu"Trật tự." Ông bác sĩ đá Sanzu văng ra ngoài "Koko chỉ mới tỉnh thôi."___Lí do mà Sanzu không nổi cọc khi nghe tin Touman đập cửa bệnh viện.Trước khi Kokonoi bị ám sát, đám Touman lao vào bệnh viện, chưa vào được đến nơi thì bị đuổi."Ồn quá! Về đi rồi hôm khác tới!""Bác sĩ để bọn tôi vào một lúc thôi.""Nín mỏ và đi nhanh! Người bệnh cần sự riêng tư."Ông bác sĩ đã đá từng người văng khỏi hành lang lăn tới cửa thoát hiểm.
"Chậc!" SanzuBuổi sáng hôm sau."Tay bắn tỉa là người của Liên Minh." Takeomi"Liên Minh? Kệ Tổ chức đó đi. Chỉ là một con chuột thôi mà." Kokonoi đã tỉnh"Mày đỏ ghê. Thế mà vẫn chưa chết." Sanzu"Tại tao có tình yêu." Kokonoi"Để tao tiễn mày xuống suối vàng luôn." Sanzu"Trật tự." Ông bác sĩ đá Sanzu văng ra ngoài "Koko chỉ mới tỉnh thôi."___Lí do mà Sanzu không nổi cọc khi nghe tin Touman đập cửa bệnh viện.Trước khi Kokonoi bị ám sát, đám Touman lao vào bệnh viện, chưa vào được đến nơi thì bị đuổi."Ồn quá! Về đi rồi hôm khác tới!""Bác sĩ để bọn tôi vào một lúc thôi.""Nín mỏ và đi nhanh! Người bệnh cần sự riêng tư."Ông bác sĩ đã đá từng người văng khỏi hành lang lăn tới cửa thoát hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me