LoveTruyen.Me

Dn Tokyo Revengers Sweet Bitter

Nếu để nói ra thì, Shinichirou chính là người Toru cảm thấy dễ gần nhất trong số đám bất lương mà cô gặp qua. Ít nhất thì cả hai xêm xêm tuổi và với tư cách là người từng lãnh đạo băng nhóm đứng đầu Nhật Bản như Shinichirou, anh có sự khéo léo và trưởng thành khiến Toru dễ dàng có thiện cảm.

Ngoài ra thì Takeomi cũng là một người không tồi, Wakasa và mới gần đây là cả Keizou. Cả ba cũng không tệ, Toru đều cảm thấy có thể quý được bọn họ. Takeomi thì ăn bánh ngọt sẽ chọn hương trà xanh nhẹ nhàng, Keizou sẽ chọn chocolate còn Wakasa sẽ lấy hương vanilla riêng Shinichirou thì chẳng kén gì, cứ đưa bánh nào là ăn. Còn sẽ giơ ngón cái ra khen ngợi Toru, thi thoảng lại dùng lợi thế chiều cao của mình để xoa đầu cô.

"Shinichirou dễ nuôi thật đấy." Toru cười một tiếng, trêu chọc.

"Này, ai lại nói một tên đàn ông trưởng thành dễ nuôi chứ?" Shinichirou nhăn mặt cười khổ nói.

Takeomi bên cạnh ngược lại cảm thấy rất thú vị, anh đi tới khoác vai vị Vua của mình.

"Tốt quá còn gì, sau tiệm xe của mày phá sản thì sẽ có sẵn một tiệm bánh ăn mà không lo đói."

"Ăn bánh là phải trả tiền đầy đủ." Wakasa ở bên cạnh lấy thêm một chiếc dorayaki nữa, rất nghiêm túc mà góp ý.

(¬▂¬)Hay thật, nghe tên bất lương chuyên thó bánh của tôi nói kìa. Má cậu không thấy rát sao, Wakasa?

"Phải đấy,Takeomi. Nếu Shin phá sản thì có thể quay trở lại lãnh đạo Hắc Long. Lo gì mà phải nhờ tới Toru bao nuôi?" Keizou nói, hắn há miệng to như con thú lớn ăn một hơi hết hai cái bánh taiyaki.

Toru gãi gãi má, không tiện bộc bạch là nãy cô chỉ bảo Shinichirou dễ nuôi chứ cũng không định nuôi anh.

щ(゜ロ゜щ) tôi còn nghèo hơn cả anh ta đấy, nuôi thân mình còn chưa xong nữa là đòi nuôi thêm ai? Ở nhà có một "thú nuôi" cao 1m65, biết bem nhau và sức ăn gấp đôi tôi đã đủ rồi!

Đừng hỏi vì sao cô lại thân thiết với bốn người này tới vậy. Chính Toru cũng méo hiểu. Chỉ là từ những lần nhờ nhau đi mua bánh chỗ cô, Takeomi đã cho cô hẳn địa chỉ cửa hàng xe của Shinichirou để Toru ship tới cho anh.

¯\_(ツ)_/¯ bạn bảo tôi thừa hơi ư? Thưa không, có tiền ship hẳn hoi tôi mới làm nhé.

Và bọn Toru trao đổi số điện thoại, đi đưa bánh thì gặp mấy người bọn họ. Lâu dần, cũng lại thành thân quen. Ở một thế giới lạ, Toru lần đầu cảm thấy vui vẻ khi kết thân được với nhiều người như vậy. Sự cô độc luôn bên cạnh Toru bấy lâu lại dễ dàng bị bọn phá vỡ. Nhưng cảm giác này, cũng không tệ lắm.

"Shinichirou."

Mấy người trưởng thành đang cười nói với nhau cùng quay qua. Đứa trẻ đứng bên ngoài gõ vào kính cửa hàng xe. Nó ngậm cái kẹo mút, gương mặt non choẹt mà lại mang vẻ thờ ơ quen thuộc.

"Manjirou đấy à? Vào đi." Shinichirou vẫy vẫy tay gọi người em trai.

Manjirou thấy thế cũng chạy vào, bình thường nó vẫn đi học chỉ là nhiều lúc lại cúp tiết chạy ra ngoài mua bánh của Toru hoặc là cùng Draken ra ngoài đánh nhau với các băng nhóm khác. Báo hại cô phải năn nỉ mãi ông thần con này mới chịu đi học đúng giờ nghiêm chỉnh. Điều kiện đổi lại là hôm nào cũng phải cống nạp đồ ngọt cho cái mồm nó, KHÔNG CÔNG.

¯\_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯ quái lạ, rõ ràng là việc học của nó mà mình lại phải quản?

Manjirou nắm quai cặp, nó bước vào trong, rất tự nhiên mà đặt cặp sang một bên rồi thò tay lấy bánh trong túi mà Shinichirou đang cầm.

"Này?! Đó là bánh của anh mà!" Shinichirou há hốc mồm nhìn người em trai ngang nhiên cướp trên dàn mướp bánh của mình.

Toru nhìn cảnh này đã sớm quen, cô chỉ cười khẽ. Wakasa gãi đầu, hắn lười biếng tựa đầu lên vai Toru, hai tay vòng qua ôm lấy eo cô. Toru tập mãi cũng thành thói quen, mặc kệ Waka dụi dụi đầu lên vai mình. Chênh lệch chiều cao của cả hai không nhiều, nhìn theo một hướng nào đó lại đặc biệt giống một cặp. Còn cô thì chỉ cảm thấy mình giống cái gối ôm của Wakasa.

"Buồn ngủ hả, Waka?" Toru quay đầu hỏi.

Wakasa không đáp, hắn chỉ dụi dụi đầu lên vai cô rồi ôm Toru ngồi xuống.

"Giống gối ôm quá nhỉ, Toru? Haha!" Keizou bên cạnh cười lớn trêu chọc, gã như một con gấu cũng ngồi xuống bên cạnh cô tạo nên sự chênh lệch size rõ ràng.

(°ㅂ°╬) không giúp mà còn ngồi đấy cười được à?

Toru lại quăng ánh mắt cầu cứu cho Takeomi, người đang hút thuốc ở ngay trước mặt. Mà Takeomi cũng thấy rõ ràng vẻ mặt nhăn nhó của Toru khi Wakasa cứ dụi đầu hắn lên lưng cô hệt như một đứa trẻ. Nhưng thay vì đứng lên và làm gì đó thì anh ta lựa chọn quay qua nói chuyện với Shinichirou, tặng cho Toru một quả bơ to bự.

( ಠ ಠ ) tôi nguyền rủa cậu đi vệ sinh quên mang giấy rồi bị người ta bơ như lúc cậu bơ tôi, Akashi Takeomi!!!

Manjirou vốn đang ăn bánh thấy một màn này, nó tiến thẳng tới chỗ Toru và Wakasa đang ngồi. Một tay nắm lấy cổ tay Toru kéo đi mà Wakasa đang lim dim sắp ngủ thì "gối ôm" của hắn lại bị giành mất cảm thấy rất không vui. Hai tay đang vòng qua eo của Toru siết lại giữ cô ngồi cố định trong lòng mình mà Manjirou cũng không chịu thua tiếp tục dùng lực kéo. Hai bên đều khỏe, một đứa kéo một đứa giữ, giằng co Toru.

(☞ ಠ_ಠ)☞ cửa đến địa ngục ở đằng kia, cút xéo hết!!!

Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, Toru khóc không ra nước mắt khốn khổ khi bị một thằng nhóc và một thanh niên mang tâm hồn một thằng nhóc khác kéo qua kéo lại, trông đến là khôi hài.

(╯°□°)╯︵ ┻━┻ bỏ ra bạn ey! Tao bảo hai đứa bây, bỏ raaaaaaaaaa!!!!!

"Thôi được rồi. Waka, Manjirou hai người buông Toru ra đi." Rốt cuộc thì vẫn phải đến lúc Shinichirou không thể lờ đi ánh mắt rực lửa mà Toru trìu mến gửi gắm đứng ra khuyên bảo thì trò giành giật này mới dừng.

Wakasa nghe lời anh rồi nhưng Manjirou thì vẫn ngang bướng, nó dùng lực kéo Toru qua. Mà Wakasa vừa buông tay thì cả người Toru theo quán tính ngã về phía trước.

Ngay lúc cô tưởng mình sắp úp sấp mặt xuống sàn, lợi ơi ở lại răng đi nhé thì Shinichirou kịp thời đỡ lấy cô. Toru vịn vào bắp tay Shinichirou giữ cho mình không ngã xuống. Anh đỡ cô dìu Toru đứng dậy.

Takeomi rít nhẹ một hơi thuốc lá vào buồng phổi, quay qua nhìn thằng nhóc chỉ cao tới ngang hông mình, ánh mắt tinh tường nhận ra điều bất thường.

"Người chú mày nên lo lắng không phải Waka mà là anh trai của chú đấy, nhóc con."

Manjirou ngẩng đầu nhìn Takeomi, anh ta cũng hào phóng cúi đầu xuống nhìn nó. Khóe môi câu lên một đường ma mãnh, đưa tay chỉ về phía trước. Mà theo hướng chỉ tay của Takeomi, Manjiro nhìn một cảnh trước mặt.

Toru được Shinichirou đỡ dậy, hai người đang nói cười rất vui vẻ. Cũng là lần đầu Manjiro chịu chú ý tới điều này, lần đầu tiên nó thấy trên gương mặt Toru không chỉ có một nụ cười gượng gạo bất đắc dĩ. Hai người đứng nói chuyện với nhau mà hòa hợp tới lạ.

Shinichirou gãi đầu, gương mặt hào hứng kể chuyện còn Toru vò nhẹ đuôi tóc cũng rất hưởng ứng. Bọn họ, trông mới xứng đôi làm sao.

Lần đầu tiên, Manjirou cảm thấy muốn đẩy Shinichirou ra. Mà nó đã làm thế thật, Manjirou đi tới chen vào giữa cả hai.

"Sao thế,Manjirou? Muốn lấy thêm bánh hả?" Shinichirou cúi đầu hỏi, hào phóng đưa túi bánh trong tay cho nó.

Toru nhìn hai anh em mắt to trừng mắt nhỏ mà không hiểu chuyện gì. Cô lôi ra trong túi điện thoại, đã quá 4 giờ chiều, cô phải nhanh về nhà.

"Thôi, tôi về đây. Tạm biệt mọi người, Shin, mai gặp lại." Toru vẫy tay chào rồi cứ thế chạy ra ngoài đẩy xe hàng đi mất.

Manjirou ngẩng đầu, nó nhìn thấy, khóe môi đang cười của Shinichirou. Ấm áp và dịu dàng biết mấy.

Đâu đó trong Manjirou trống rỗng. Cả đôi mắt đen của nó cũng như một cái hố sâu không thấy đáy.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me