Dn Tokyo Revengers Sweet Bitter
Không khí những hôm rồi của Touman nặng nề và ngột ngạt tới khó thở. Tưởng như có tay đạo sĩ nào đi ngang qua, sẽ phát thốt lên: "Chướng khí!". Bởi cái khí lạnh không biết là từ đâu phát ra ám quanh đền Musashi, trên vai tổng trưởng khiến bọn họ phát run mà đổ mồ hôi hột. Các thành viên Touman ngậm đắng nuốt cay than thay cho cái thân phận hẩm hiu đứng giữa cuộc chiến của trâu bò trong khi mình chỉ là con muỗi bé tí. Hơn hết thảy, cả Draken và Mikey đều là hai kẻ cứng đầu. Hai thiếu niên trẻ tuổi đều giữ khăng khăng cho mình hai từ lí do để không nhượng bộ người còn lại. Đến cả những thành viên cốt cán cũng chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm đầy bất lực. Họ gửi gắm hết hi vọng vào Toru, người vẫn luôn được mang trên mình cái danh mĩ miều là 'Cán cân của Touman' ấy.Toru chính là quan tòa phán xét, cô không phán đúng hay sai, mà sẽ chọn đâu là điều họ sẽ làm. Cái ánh mắt lấp lánh đặt sự kì vọng to lớn rõ ràng tới nặng trịch lên vai bà cô già Toru làm cô chỉ có thể gượng cười. Thôi ta không vào địa ngục thì ai vào. Toru cứ thế oanh oanh liệt liệt trở nên vĩ đại hết sức trong ánh mắt của đám bất lượt bang Touman. Sau đó, tất nhiên cô đã đứng về phía Draken. Nội chiến Touman kết thúc chóng vánh tới khó tin và dường như họ chỉ ước mình tìm tới cô sớm hơn thay vì đứng đó chết rét vì cái khí lạnh từ bản mặt hằm hằm của vị tổng trưởng và phó tổng nhà mình.Toru đã tưởng Manjirou sẽ giãy nảy lên khi cô không đứng về phía nó. Lộ ra cái gương mặt trẻ con và gò má như phủ phấn mà hồng lên trong cơn tức giận. Và rồi cô đã mường tượng đôi mắt đen láy kia sẽ dùng cảm xúc bực bội có, ngạc nhiên có còn cả tức giận khi Toru đã không đứng về phía nó như mọi khi. Toru còn sẵn sàng cho việc cái lưng già của cô sẽ kêu lên răng rắc khi nó nhảy bổ lên người ôm cô thật chặt như nó thường làm khi tức giận và đoán chừng một mẻ bánh quy vỏ cam sẽ dỗ dành được người thiếu niên bộc chực ấy.Nhưng không, Manjirou chẳng hỏi lí do Toru ngăn nó, từ đầu tới cuối chỉ nắm chặt vạt áo của cô, một lời cũng không nói. Gò má trắng trẻo như bánh nếp bột, cái sắc trắng lành lạnh ấy ghim nhói cõi lòng Toru. Đôi mắt nó giống màn đêm mưa cùng ngọn đèn cầy lắt lay trong gió bão. Gió trở lớn, ánh lửa nhỏ nhoi cũng vụt tắt theo, chỉ còn lại màn đêm giông bão lạnh ngắt. Người ta nói, sự im lặng mới là lời trách cứ nặng nề nhất. Dường như cũng chẳng sai, vì ngay lúc này Toru cảm thấy thật tội lỗi. Cô nhìn đôi mắt người thiếu niên ấy dường như đổ thêm một tầng mực tàu đen đặc. Cái sáng long lanh bay biến đi mất, lả tả vụn rơn như đợt pháo cuối lễ dần chìm vào màn đêm thăm thẳm. Cảm xúc không rõ vụt qua đôi mắt Manjirou, nhanh tới mức chỉ thoáng bất cẩn, Toru đã đánh rơi mất một chi tiết nhỏ bé nhưng quan trọng ấy. Cổ họng cô hơi nghẹn lại, chỉ biết đưa tay lên xoa nhẹ mái đầu buộc gọn của nó. "Nếu là điều mà Toru muốn." Nó nói, góc áo cô trong tay người thiếu niên nhăn nhúm hết cả."Ừm, cảm ơn Manjirou nhé."Nội chiến Touman kết thúc, nhanh hơn gió. Người vui không ít mà kẻ bực bội cũng có. Nhưng thân là độc giả, làm sao Toru có thể kê gối ngủ ngon trong khi chuỗi drama vẫn còn dải dài dằng dặc hàng cây số ở phía trước? Ai cũng có thể thở phào khi Mikey và Draken dừng cuộc chiến giữa họ chỉ riêng Toru là không. Deathlag vẫn còn treo phấp phới trên đầu những người cô yêu quý thì sao cô có thể nhắm mắt làm ngơ? Toru tự biết con đường mình đang đi, dài và khó khăn tới mức nào. Dù chẳng thể áng chừng nhưng biết được sẽ chẳng dễ dàng.щ(゜ロ゜щ) trời ngó xuống mà coi, ít nhất cũng nên cho cô bàn tay vàng như kiểu đánh đấm vô địch hay mê hoặc lòng người gì đó tương tự vậy chứ? Cô chỉ biết mỗi làm bánh, chẳng lẽ nhồi bánh cho nghẹn họng bản họng từng đứa hay gì? Toru cảm thấy thần xuyên không nhất định bỏ rơi cô rồi. Toru tìm tới Takemichi, hai kẻ cùng vượt thời không, cô đã tìm bừa một lí do như thế để qua mắt người nam chính của bộ truyện tranh bất lương này. Và may mắn thay, cái lời nửa thật nửa giả mà rách nát lỗ chỗ đầy lỗ thủng của Toru vẫn thuyết phục được Takemichi. Toru nói về lễ hội đền Musashi, việc Draken bị đâm trong tương lai. Cô còn muốn nói thêm về mấy cú quẹo xe của tác giả nhưng rốt cuộc Toru vẫn ngậm miệng. Lộ quá nhiều, cô căn bản không tìm nổi lí do mà giải thích. Takemichi nghe xong, gương mặt nhăn lại đầy hốt hoảng."V-vậy phải làm sao đây?"Toru nhìn Takemichi, nụ cười đã tắt đằng sau nước mắt... Bão táp mưa sa quật cô ngã ngửa.щ(゜ロ゜щ) Ừ, làm sao đây? Vì không biết cô mới tìm tới Takemichi. Giờ anh cũng hỏi cô, thế giờ cô biết hỏi ai?Hai người nhìn nhau, chẳng khác hai tên ngốc ngây người là bao. Người ta bảo một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Nhưng Toru không có ý định mở mồm cho người thứ ba biết về cái gọi là tương lai nữa. Nếu sự tình quay xe phanh ẩu bốc đầu té gãy cổ thì cô tìm ai than khóc đây? Thế nên chỉ còn hai cái cây gầy thiếu lá chụm vào nhau mà cùng xoắn xuýt lúng túng. Phải làm sao để dựng nên một kế hoạch thật hoàn mỹ trong khi chỉ số IQ của cả hai đều thấp lẹt đẹt như nhau. Phải chi lúc nàu bụt hiện lên hỏi: "Vì sao con khóc?" rồi cho cô lọ mắm để dưới góc giường đào ra là có cách giải quyết vấn đề thì hẳn Toru sẽ mừng tới nhảy cẫng lên luôn. Tất nhiên là sẽ không có ông bụt nào hiện ra cả, chỉ ngẫu nhiên vài vị khách lẻ tẻ ghé tiệm làm đứt mạch suy nghĩ của cô, kéo Toru ra ngoài bán hàng. Toru gãi đầu, Takemichi cũng rối rắm chẳng kém. Trong tiệm bánh ngọt nhỏ của cô, khi cửa hàng vắng khách lui tới trả một bầu không gian văng vắng quả là lúc thích hợp để hai bộ não tí hon bắt đầu chạy hết công suất ít ỏi chẳng kém của mình. Takemichi hết nhìn Toru lại nhìn ngó xung quanh mặt bằng cửa tiệm cô. Ánh mắt xanh lam di chuyển trong tiệm bánh, cốt chỉ để thoáng trốn cái cảm giác ngột ngạt bí bách sau lại ngây ra dừng ở bức tranh treo góc phòng."Bức tranh đó..."Toru đánh mắt qua, ngâm một tiếng rầm rì cổ họng. Trong đầu lùng nhùng một đống hỗn tạp, chẳng biết là trắng hay là đen cũng chẳng biết ra tròn hay vuông. Cái trí nhớ mơ mơ hồ hồ của quá khứ, Toru tưởng như mình lạc vào vùng sương cũ, ngoại trừ đứng một chỗ thì không biết nên làm gì. Hỏi Toru có nhớ gì được về quá khứ không thì cô cũng không thể nói không được. Chỉ là kí ức từ khi cô 6 tuổi ngược về sau đều không nhớ được. Hoặc có thể nói, là mơ hồ tới cùng cực. Những kí ức theo thời gian có thể nhạt nhòa nhưng ít nhất sẽ lưu lại cảm xúc, trong đó hẳn đã có thứ gì in sâu vào trong cô. Nhưng Toru không nhớ được, cô chỉ nhớ, lần đầu tiên mình kích phát năng lực là vào năm 6 tuổi. Trong một nơi nào không rõ, chỉ là cổ họng khô rát, trước mắt mảng cam đỏ rừng rực bao kín cả không gian và rồi chỉ còn lại bóng đêm nuốt trọn tất cả.Sau đó là một chuỗi "chuyển nhà" không ngừng nghỉ.Mà bức tranh treo trong cửa hàng là Toru ngẫu nhiên mua được ở một gian hàng trao đổi, ngày ấy là cùng đôi anh em Haitani mua nguyên liệu thế nào mà lại ghé ngang rồi mua nó. Chỉ là, Toru cảm thấy bức tranh rất quen thuộc với mình và có hai cục thịt to đi phía sau đảm đương cầm đồ thì ngại gì mà không bung lụa.Takemichi nuốt khan, rời đi ánh nhìn về bức tranh treo trên bức tường sơn trắng. Rồi lại bắt đầu xoắn xuýt với kế hoạch của mình. Anh cảm thấy rối, thật sự rối rắm, làm sao để giữ Draken ở nhà? Đánh nhau? Thôi thôi, anh đánh không lại Draken mà nhìn sang Toru cao hơn anh nửa cái đầu nhưng thân mình ốm nhom, đoán chừng nhẹ hơn Takemichi cũng chẳng ít.Khuyên bảo? Giờ chẳng lẽ bảo Draken là hắn sẽ bị đâm nên ngoan ngoãn mà nằm nhà đi hả? Càng không khả thi. Draken có mà sợ ấy và chắc gì hắn đã tin. Takemichi thậm chí còn mường tượng được cái ánh mắt: "mày có bệnh hả?" của Draken nếu anh nói thế.Takemichi cúi đầu thở dài thườn thượt, chỉ còn ngày mai là đến lễ hội. Anh gục đầu lên bàn gỗ, cái mùi lá trà nóng thoang thoảng trong không khí xen với mùi bơ kem của bánh ngọt. Ánh mắt xanh lam dừng lại ở miếng mouse chanh leo mát lạnh được Toru tặng trước mặt. Màu vàng tươi sáng giống vỏ chanh vừa độ chín tới, phần gelatin đông lại hơi âm ẩm rỉ nước lành lạnh trên chiếc đĩa trắng. Màu kem ngọt đánh bông lên, bắt kem thành đóa hoa mai xinh xắn đẹp tới không nỡ ăn.Bánh ngọt _ Đồ ăn ...Trong cái đầu nhỏ của Takemichi nổ lên lốp đốp như tiếng pháo ngày tết đến. Và cả đôi mắt cũng sáng lên lấp lánh, tựa mặt biển sau mưa cuốn lấy cát trắng trên bờ phản sáng như những hạt kim tuyến đủ màu sắc rực rỡ. Takemichi bật dậy, nước trà trong ly sứ sánh ra cả bàn văng lên tay anh khiến người hấp tấp ấy phải kêu lên oai oái vì đau, xuýt xoa thổi nhẹ cho lòng bàn tay đáng thương của mình."Có thể dùng đồ ngọt cầm chân Draken-kun không?"Toru ngây ra, khóe mắt trái giật giật báo cô điềm rủi. Và, chắc thượng đế gửi cho cô duy nhất cái bàn tay vàng mang tên trực giác này đã phát huy công dụng của nó khá tốt. Nhìn khuôn mặt sáng bừng lên như thể đã giải quyết được vấn đề mặc dù là cái vấn đề nó vẫn nằm chình ình đấy khiến Toru ngậm miệng, lời đến bên môi bị nuốt ngược vào bụng.Thế là hai con người, từ việc nghĩ làm sao để Draken không tới lễ hội chuyển qua việc bánh gì có thể giữ chân Draken ở nhà. Toru rối rắm, cảm thấy phiền toái kinh khủng. Lại nghĩ tới nếu dùng bánh thì chỉ có thể đánh thuốc mê hay gì đó đại loại, nhưng cô không phải bác sĩ, cô không biết liều lượng bao nhiêu là đủ để Draken ngủ.щ(゜ロ゜щ) nhỡ cho nhiều quá rồi phải đi rửa ruột thì cũng không khác là bao."Hay là bỏ thuốc xổ..." Takemichi thở dài nói, lại nằm dài lên bàn suy nghĩ. Trong vô thức bật ra cái ý tưởng ngu ngốc tới quái đản, tất nhiên là chỉ đùa cho vui thôi. Có cho thêm năm cái mạng anh cũng không dám làm thế với Draken.Thế nhưng Toru lại nhìn anh đặc biệt nghiêm túc, cô bắt lấy tay Takemichi, đôi mắt cũng sáng lên như bỏ củi vào lò mà tàn lửa cháy sáng lách tách."Chính nó!"Nếu thượng đế mà hiển linh, chắc ngài sẽ mỉm cười trìu mến nhìn hai con lừa đang hí hửng bàn kế hoạch của chúng. Bàn tay ấm áp của ngài hẳn sẽ đưa lên và giọng nói ôn tồn:"Chắc tao kí đầu tụi bây quá!"Kế hoạch giữ chân Draken ở nhà: Hoàn tất!___╰(⸝⸝⸝´꒳'⸝⸝⸝)╯ hướng văn phong đã đổi, có thể cho tôi góp ý về lối văn hiện tại được không? Mọi người thấy có ổn không?Vì thay đổi Vĩ Vĩ cảm thấy hơi lo lắng, sợ kiểu văn phong mới này không hợp mọi người. Ít cmt làm tôi sợ các cô sẽ dần bỏ tôi thật, :'( tôi buồn lắm.Bwt, tôi cũng cảm ơn các cô đã ủng hộ tôi. Tôi sẽ cố gắng nhiều hơn nữa
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me