Dn Tokyo Revengers Sweet Bitter
Cái gọi là hiệu ứng cánh bướm, Momonaka Toru gần 30 nồi bánh trưng mới nghiệm qua được một lần. Mà sự tình như tàu lệch bánh, Toru không chắc mình nên cười hay nên khóc nhìn cục diện thay đổi trước mặt. Trong đôi mắt của Toru, lấp lánh sáng như ngàn vì sao trong đêm.Tình hình hiện tại, Momonaka Toru đã thành công thay đổi tương lai cũng là nguyên tác của bộ truyện._"Hãy chú ý tới Kazutora, nếu Baji không phản bội Touman rất có thể điều đó sẽ kích thích Kazutora." Toru thần thần bí bí, nói như mấy bà đồng coi bói toán 50 yên/ 1 lần chuyên lừa bịt đám trẻ con mới có tiền tiêu vặt.Takemichi nuốt khan, rất thành thật gật đầu nghe lời dặn của Toru. Như một học sinh ngoan ngoãn nghe giang, còn cẩn thận cầm cả giấy bút ghi chép lại. Takemichi không có kí ức của quá khứ do sự sai lệch của thời gian, Toru thì không thể nói huỵch toẹt ra rằng Kazutora sẽ đâm Baji và cũng không thể phanh phui kế hoạch của Kisaki. "Momonaka san, chị có chắc sẽ tới ngăn Mikey lại không?" Takemichi hỏi, vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.Toru ngồi đối diện Takemichi, hai tháng không gặp cô vẫn một bộ dáng gầy gò, hốc mắt còn xuất hiện vệt thâm nhàn nhạt. Có khi so với lúc trước còn yếu hơn, gầy hơn. Làn da trắng nhợt như bệnh lâu ngày không khỏi, dường như chỉ một cái thổi nhẹ cũng đủ làm cô ngả nghiêng. Takemichi không dám mường tượng đến cảnh Toru nhảy vào cuộc chiến, nếu cô bị thương, người bị nắm đầu ra hành quyết đầu tiên chắc chắn là Takemichi. Mới nghĩ tới ánh mắt đen của Mikey thôi đã đủ làm Takemichi lạnh sống lưng.Nhưng ngoại trừ Toru, Takemichi không nghĩ được ai còn khả năng ngăn cản Mikey."Nếu đúng như cậu nói, thì chị nhất định sẽ ngăn Manjirou giết Kazutora. Yên tâm, Takemichi." Toru cười, vỗ vai Takemichi trấn an.Hỏi Toru lấy đâu ra tự tin bản thân ngăn nổi Manjirou ấy hả?Toru căn bản không có tự tin mình sẽ làm nên trò trống gì. Chưa nói từng ấy lần chuyển kiếp, Toru ngoại trừ làm bánh cái gì cũng không quan tâm, cô phải thừa nhận kĩ năng sống của mình rất kém. Cô không biết đánh đấm, thân thể này cũng không. Toru thậm chí nghĩ xong 7749 cái kịch bản trâu bò đánh nhau con ruồi Toru chết ngoắc. Hoặc cũng có thể lắm một bạn nhân vật quần chúng nào đó vung đấm nốc ao ngay tại chỗ.(╯°□°)╯︵ ┻━┻ chấp nhận lao đầu vào cuộc chiến cũng đồng nghĩa với việc bấm nút tự hủy.Toru thở dài ngao ngán, nhìn bàn tay nhỏ của mình, khớp xương lộ ra trên mu bàn tay ít thịt, cái bàn tay mà có dùng hết sức xuất lực thì cú đấm cũng như muỗi chích inox. Cô biết tương lai, nhưng không có đủ sức mạnh để thay đổi tương lai. Toru chỉ muốn bảo vệ nhà Sano, dù có phải đánh đổi bằng tính mạng mình.Nói cô không trân trọng mạng sống cũng được, nói cô ngu ngốc liều lĩnh cũng chẳng sao.Toru tự biết cô rất ngu ngốc, không có sức mạnh nhưng muốn làm chúa cứu thế, nghe như nằm mộng giữa ban ngày. Nắm đấm của cô không mạnh như Draken, cũng không thông minh như Kisaki để lập kế hoạch chi tiết càng không có bàn tay vàng nào phụ trợ.Toru chỉ là một bà cô già, ngày ngày kiếm sống bằng bột mì và đường.Một thân thể gầy gò, mỗi khi trở trời sẽ đau ốm liên miên. Một người quen sống một mình, ở một nơi còn chẳng dám gọi là nhà. Sở hữu năng lực bất tử, nghe phi lí đến thế nhưng Toru cũng chưa từng nghĩ mình còn có thể xuyên vào một bộ truyện tranh. Một người đã sớm quen với cô độc, tự nhiên sẽ không thích ứng được với đông đúc. Cũng như ở trong bóng tối lâu ngày mà gặp ánh sáng, mắt nheo lại, tay đưa lên che chắn ánh sáng. Không phải vì ghét ánh sáng mà không dám chạm vào ánh sáng, cũng không dám tin ánh sáng ghé tới bóng tối._Toru lao vào trong bãi xe hỏng, bước chân khựng lại nhìn về phía chồng xe cao như núi. Không khí vương vẩn mùi sắt rỉ sét, chẳng rõ là do máu hòa vào không khí hay do đống phế liệu cũ kĩ chất đống xung quanh. Tiếng đánh đấm ù đặc trong tai, Toru vội vã nhìn quanh. Đây là lần đầu tiên cô đứng ở khoảng cách gần như thế, nhìn cảnh đánh nhau của đám bất lương này. Mắt thấy, tai nghe, phải chân chính cảm nhận cái không khí căng thẳng tới nghẹt thở này mới thật sự sợ hãi."Toru?!" Draken là người đầu tiên phát hiện ra cô, mở to mắt kinh ngạc.Hắn chạy tới, nhanh chóng muốn kéo Toru ra. Ngay giữa trung tâm trận đánh, không có khoan nhượng này thì Toru xông vào chỉ có chết. Draken cắn răng xông tới, nâng chân đạp thẳng vào bụng kẻ địch cũng cứu Toru thoát chết trong gang tấc. Cái bóng lớn của thiếu niên cao to đổ lên Toru, che khuất cả tầm nhìn phía trước của cô."TAKEMICHI!!!"Toru ngẩng đầu Kazutora lao tới từ lúc nào, ngay phía sau Baji trên tay là con dao sắc nhọn. Trái tim cô như thể treo trên cuống họng, nháy mắt rơi vào cái hầm băng nào lạnh toát, cứng đờ như rối. Bi kịch lần nữa diễn ra, kề cận như lưỡi hái tử thần gác bên đầu giường kẻ già cỗi. Ngay khoảnh khắc nghẹt thở ấy, Takemichi quay người, thế mà chắn ngang cho Baji.Thay người đội trưởng Nhất phiên Touman ăn trọn một dao."Không..." Đây không phải tương lai Toru muốn.Trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả, Takemichi khuỵu người ôm bụng ngã xuống. Baji đạp ngã Kazutora, thân người ngã trên không rồi nặng nề đáp đất. Một khoảng bụi mù tung lên bám vào lớp áo khoác trắng, Kazutora lồm cồm bò dậy, trong tay là con dao sắc lạnh. Đôi mắt cậu ta nhuộm cái màu tuyệt vọng, nhuốm màu bi thương vật vã. Cơn đau nhức trên người chẳng là gì, thậm chí còn như tiếp thêm động lực đẩy ngã con người đang đứng trên bờ vực sụp đổ. Sắc mặt Kazutora trắng bệch, răng nghiến chặt va lên ken két như thể dã thú sắp phát cuồng. Toru hoảng hồn, nhìn về phía Kazutora, nhìn con dao trong tay cậu.Con dao, không dính máu? Không, chính xác hơn là máu dính trên lưỡi dao rất ít chẳng giống vừa rút ra từ một cú đâm sâu. "Hả?"Toru ngớ người, trong một giây còn quên phải sợ hãi, quên luôn việc mình đang đứng giữa một đám bất lương có thể một cú cũng đủ đưa cô vào viện. Mà Takemichi, người dũng cảm chắn một dao cho Baji cũng lồm cồm bò dậy trên nóc xe cũ. Trên bụng áo xuất hiện một vết rách, chính là cú đâm của Kazutora tạo ra, ấy thế nhưng chẳng thấm máu như tưởng tượng. Sau đó, chỉ thấy trong ánh mắt ngỡ ngàng của bàn dân thiên hạ, của quần chúng ăn dưa, Takemichi lôi ra một cuốn tạp chí khiêu dâm rất ư là nóng bỏng.(•‿•) hình như phương thức mở mắt của cô có chút sai lệch? Toru nghiêm túc tháo kính, lau cho thật sạch rồi đeo lên.Ha hả, chắc là kính mờ nên sinh ra ảo giác luôn rồi. Toru tự an ủi trái tim già cỗi. Đeo lại kính lên lần nữa, lần này với mắt kính sạch bóng hỗ trợ, Toru còn nhìn rõ được mặt của nữ người mẫu chụp ở đầu trang bìa.Cảm giác tham gia vào cuộc chiến này như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, trái tim nhỏ bé của bà cô già Toru cảm thấy không khỏe.Thoát chết trong gang tấc nhờ một cuốn tạp chí khiêu dâm. Chuyện thật như đùa.Toru thở phào, chân bủn rủn cười khổ. Mà lúc này Takemichi đang lúng túng cùng xấu hổ vô cùng.Đây không phải tạp chí của Takemichi, mà là Makoto nhờ anh giấu giúp trong đợt kiểm tra tác phong nề nếp ở trường. Takemichi vì vội tới tham chiến nên đã quên trả lại, vẫn giữ cuốn tạp chí trong người, ai nghĩ được lại trở thành miếng bùa hộ thân."Ha ha, mày và tao vừa được cứu bởi một cuốn tạp chí khiêu dâm đấy hả? Người hùng biến thái?" Baji cười lớn, cái không khí nghẹt thở nhanh chóng giãn ra.Takemichi vừa mừng vừa bực, xấu hổ quẫn bách không sao giải thích nổi. Và anh cảm thấy cũng sẽ không có ai tin mình, cái danh biến thái này ăn chắc trên người Takemichi. Dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.Toru bên này bị Draken túm được, vị phó tổng trưởng vừa kịp đấm bay một kẻ địch khác ngay sau lưng cô. Nét mặt hắn căng cứng, hằm hằm như thể sắp ăn tươi nuốt sống luôn Toru."Sao chị lại ở đây?!" Draken gắt lên.Tất nhiên hắn phải tức giận rồi, Toru tới đây khác nào nạp mạng? Việc Mikey yêu thích bà chủ tiệm bánh dưới chân đềm Musashi đã không còn là chuyện mới mẻ. Còn chưa có tên nào tới bắt cóc Toru uy hiếp Mikey là còn may, đằng này cô lại chủ động đi tới nạp mạng."Mau về đi, tôi mở đường cho chị." Toru hé môi, còn chưa kịp nói gì đã bị Draken ngắt ngang. Hắn cũng không quan tâm Toru định nói gì, vung nắm đấm giải quyết thêm một tên Ba Lưu Bá La khác nhanh chóng tạo ra khoảng trống. "Nghe này Draken, tôi đã gọi cảnh sát rồi." và cả xe cứu thương. Toru thầm bổ sung.Cô không ngu ngốc tới độ chạy vào đây mà không có chuẩn bị gì đâu. Chỉ cần cảnh sát tới thì cuộc chiến sẽ phải ngừng lại thôi, và rồi sẽ không có ai phải chết. Mọi thứ sẽ tốt đẹp._(╯°□°)╯︵ ┻━┻ writer blockkkkkkkk
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me