Dn Tokyo Revengers Sweet Bitter
Việc mở mắt ra và nhìn trần nhà trắng đặc trưng của bệnh viện đã không còn là điều gì mới mẻ. Toru nâng tay vắt lên trán nặng nề, cảm giác choáng váng vẫn dư lại khiến tầm nhìn mông lung và cả cổ họng gần như bị xé nát ran rát khô khan."Nước..."Trong phòng bệnh, không ai đáp lại lời rên rỉ nhỏ bé của Toru, mọi thứ im lặng như thể không một thanh âm nào có thể phá vỡ bầu không khí nặng nề này. Toru nhắm nghiền hai mắt, cố hồi tưởng lại những thứ còn sót lại trong đầu trước khi cô ngất đi và lại lần nữa vào viện. Người trên giường bệnh gượng ngồi dậy, dựa lưng lên thành giường. Cảm thấy gần như nửa thân dưới đều cứng đờ, Toru tựa lưng hai tay chống xuống nâng mình. Người bệnh ngoái đầu, tìm chuông bệnh viện, Toru cảm thấy cổ họng mình ran rát đến giọng nói cũng gần như khò khè.Tốc độ phục vụ của bệnh viện cũng rất tốt, không cần chờ quá lâu để điều dưỡng tới.Cạch_!Cửa phòng bệnh được kéo mở, người điều dưỡng đeo khẩu trang trắng đẩy vào trong, mùi thuốc men cũng vì thế mà đổ dồn lấp đầy trong phòng. Phía trước điều dưỡng trẻ đẩy một xe dụng cụ y tế, cũng nhìn thấy Toru đã tỉnh dậy đang ngồi nhìn mình. Mà đằng sau, bác sĩ áo blouse trắng cũng theo vào."Cô tỉnh lâu chưa, cô gái?" Vị bác sĩ ôn tồn hỏi Toru, ánh mắt sau lớp kính cận quan sát bệnh án treo đầu giường."Mới tỉnh lại, thưa bác sĩ." Toru đáp, ho khan.Một ly nước được đưa tới bởi điều dưỡng, bác sĩ cũng treo lại bệnh án về lại đầu giường bệnh. Người bác sĩ trung niên đi tới phía Toru, đeo ống nghe lên tai cẩn thận áp lên ngực cô."Khoảng nửa tiếng nữa, cháu sẽ làm một lần chụp X quang. Tôi cần kiểm tra lại tổng thể cơ thể của cháu, nhớ chuẩn bị."Toru nhìn bác sĩ và điều dưỡng rời đi, cuối cùng trong tay ly nước đặt lại lên bàn. Người trên giường, cuối cùng không ngăn được tiếng thở dài đã luôn kìm nén mà đối mặt với hiện thực. _Cái cảm giác ngồi và chờ bác sĩ xem bệnh án thật sự hồi hộp, Toru không biết lớp áo bệnh nhân của mình đã nhăn nhúm thành gì khi ngồi chờ. Bác sĩ ngồi đối diện Toru, trong tay là bệnh án của cô. Đôi lông mày người lớn tuổi nhăn lại, ánh mắt dày dặn cẩn thận đánh giá bệnh án, kết quả nội soi trong tay mình. Xong, ông đặt bệnh án lên bàn, bắt đầu hỏi:"Momonaka-san, dạo gần đây cháu thấy cơ thể mình thế nào?"Toru hít một hơi sâu, trong đầu nghĩ lại bản thân thời gian qua, những kí ức mập mờ chạy trước mắt như đoạn phim cũ được cất cẩu thả mà hư hại ít nhiều. Đến cả một cảnh tượng gần nhất cũng hoen đi, trước mặt nhòe nhoẹt chẳng nhìn rõ nổi, Toru nhăn mày ôm lấy đầu rên rỉ đau đớn. Trong đầu cố mường tượng ra, cố tạo lại khung cảnh đã từng thấy, như thể vô vọng, đến gương mặt Ran muốn nhớ lại cũng không nhớ ra được.Cứ như thể, cô đang dần quên.Trong lòng Toru lạnh toát, càng thêm nghiến răng nghiến lợi, liều mạng nhắm chặt mắt lại cố nhớ lại bầu trời chỉ mới ngày hôm kia nhìn thấy, cố nghĩ lại về gương mặt của những người thân thuộc. Mỗi một lần cố gắng vun lại kí ức trong đầu, mỗi khi đoạn phim kí ức chạy dọc qua đều như thể đang giáng một cú đau điếng vào đầu khiến Toru choáng váng."Cháu không cần cố gắng, Momonaka-san. Hãy nói cho tôi biết tình trạng hiện tại của cháu." Bác sĩ nói, đứng dậy vỗ vai trấn an Toru.Toru hít một hơi sâu, hơi thở nặng nề khò khè khiển cô hoảng càng thêm hoảng, hai vai đã bắt đầu run lên nhè nhẹ. Cảm giác nặng nề đè ép trên lồng ngực chẳng dễ chịu gì, người đã luôn vượt qua khó khăn một cách đơn giản lại đàn chật vật tới không ngờ, bởi cô không thể giải quyết mọi thứ nhẹ nhàng như bản thân đã từng.Bác sĩ đưa cho cô một ly nước ấm, Toru cẩn thận nhận lấy, ôm lấy thành ly vào tay mình, dùng hơi ấm để trấn an bản thân. Trong lúc chờ cô bình tĩnh, bác sĩ cũng không nhàn rồi, bắt đầu dán lên bảng những tấm hình chụp X quang vừa rồi, còn thuận tiện vỗ lưng giúp Toru. Phải mất tới hơn mười lăm phút, Toru mới dần thoát khỏi trạng thái căng thẳng. Bác sĩ thấy cô đã ổn, tiếp tục công việc:"Có phải dạo gần đây cháu rất hay ngất, đầu cũng đau và cơ thể thường xuyên suy nhược. Đúng chứ?"Toru nhìn bác sĩ, cẩn thận gật đầu:"Dạo gần đây, cơ thể cháu ngày một yếu hơn. Vả lại, cả trí nhớ cũng bắt đầu... Dần mất đi."Người bác sĩ già đứng dậy, đặt tay lên một tấm ảnh X quang được treo trên bảng."Đây là những gì hình chụp cho thấy bên trong bộ não của cháu, đã xuất hiện một mảng khối u đen. Khối u này đang phát triển với tốc độ rất nhanh, di căn đã ăn sâu vào tế bào của cháu, những phần đen này, đều là phần khối u đi qua đang dần mất chức năng hoạt động vì độc tố."Toru nuốt khan, mảng đen bám lấy phần bán cầu não màu trắng nổi bật, theo hướng chỉ tay của vị bác sĩ, cô thấy rõ được tình trạng cơ thể mình đang dần xói mòn thế nào."Đây là một ca bệnh hiếm gặp, tôi chưa từng thấy một khối u nào kì lạ như thế. Nó giống như... Tác dụng phụ của một loại thuốc để lại, qua kiểm tra, cơ thể của cháu vẫn sót lại một lượng độc tố trùng với khối u trong não. Tôi rất thắc mắc, Momonaka-san, cháu đã từng dùng loại thuốc cấm nào đúng không?"Bác sĩ dứt lời, Toru ngờ ngờ nhớ lại những gì gã đàn ông đối diện sau lớp kính phòng thăm nom nói. Vẻ trào phúng, vẻ oán hận của gã lại là thứ dễ dàng khắc ghi vào trong trí nhớ. Toru bụm miệng, hơi thở khô quắt trong buồng phổi yếu ớt."... Cô rồi cũng sẽ chật vật thảm hại như tôi thôi, Noririn. Cô đánh cược để sống thêm tới giờ... Nhưng sớm thôi, khi tác dụng phụ thật sự của thuốc bộc lộ ra..."Tác dụng phụ của thuốc thí nghiệm, là đây?"Bác sĩ... Có cách nào, cứu chữa được không?" Toru ngập ngừng, hỏi.Cô đã biết, cô cũng đã tự chuẩn bị cho cái chết của mình. Momonaka Toru thực sự chưa từng sợ hãi cái chết, nhưng mà, cô chưa thể chết lúc này được. Người trưởng thành vò lấy vạt áo bệnh nhân, trong lòng rối như tơ vò, căn bản không biết nên làm sao.Toru có thể chết, nhưng không thể là vào lúc này.Người bác sĩ quay lại, cẩn thận đánh giá khối u được in ảnh trước mặt. Ông xoa nhẹ cằm, dường như đánh giá cân nhắc thật lâu, trước cái nhìn mong chờ của Toru, người bác sĩ, lắc đầu.Chỉ trong nháy mắt, Toru cảm thấy như thể mình rơi thẳng xuống một hầm băng lạnh toát nào đó, đông cứng cả hơi thở khô khan cạn ở buồng phổi. Cô người cứng đờ, cả những mạch máu trong mình dường như quên vận hành, chết lặng thoáng trong một giây nghẹt thở."Vậy cháu... Cơ thể này, còn bao nhiêu thời gian?"Kì lạ thật đấy, Toru bỗng nhiên cảm thấy mình thế mà lại thật mỉa mai làm sao. Chỉ vừa ban nãy thôi, việc nhớ ra những gương mặt thân quen của đám nhóc con bất lương kia thật khó khăn, ngay cả màu nền trời đầu tháng mười một này đây cũng không mường tượng nổi. Mỉa mai thay, ngay cái lúc này, Toru thế mà lại nhớ ra được những gương mặt ấy rồi, thậm chí cả cái hơi thở lạnh buốt của ngày đông chí cũng nhớ ra.Vị bác sĩ xoay bệnh án đưa về phía Toru để cô cầm lấy, chất giọng khàn khàn của người lớn tuổi ôn tồn trấn an:"Với tốc độ di căn hiện tại của khối u, việc phẫu thuật là rất nguy hiểm. Hơn nữa, trong quá trình kiểm tra, đã phát hiện cơ thể cháu xảy ra phản ứng sốc phản vệ với thuốc mê, vì thế không thể tiến hành phẫu thuật. Ngược lại, nếu tiến hành biện pháp trị liệu hóa trị sẽ kéo dài được chút hơi tàn. Cháu hãy từ từ suy nghĩ đưa ra quyết định."Sốc phản vệ với thuốc mê? Toru nghiến răng, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một cơn lửa giận không tên.Thuốc mê, sao có thể quên được. Hai tháng trước, Toru với thuốc mê, trong căn xưởng cũ giữa đêm hội đền Musashi. "Nếu... Làm hóa trị, cháu còn bao nhiêu thời gian?" Toru ngập ngừng, hỏi.Bác sĩ đánh giá Toru, lại nhìn về phía bệnh án cẩn thận xem xét."Nếu với tình trạng hiện tại, nhiều nhất một năm."Quá ít, không thể đủ. Toru gần như đã thốt ra, rồi thể nghẹn bứ ở cổ họng, không thể nói ra cũng nuốt không trôi xuống. Chỉ từng ấy thời gian, cô còn có thể làm được gì? Hơn nữa, hóa trị đau đớn đến thế nào, Toru đã từng sống trong cơ thể của một bệnh nhân ung thư máu, ngày ngày nằm trên giường bệnh với hóa trị gần như đã ám ảnh cô. Cảm giác đau tới tận xương tủy, mỗi tối đều không thể ngủ ngon được và cả mùi vị của thức ăn cũng mai một như nhai rơm rạ. Trải nghiệm đau khổ như thế, Toru đã tự sát rồi chạy trốn, như mọi khi. Như thế mỉa mai làm sao, ông trời như thể đang trừng phạt kẻ chỉ biết chạy trốn là cô đây, phải lần nữa chịu đựng những gì mình đã buông bỏ."Nếu cháu không nhanh chóng làm hóa trị, những chức năng trong tế bào não sẽ sớm bị khối u di căn qua và ăn mòn. Mảng đen này chính là một phần bị "ăn", các chức năng cơ thể sẽ suy kiệt một cách nhanh chóng. Như vị giác của cháu hay thính giác, thị giác đều sẽ lần lượt mất đi. Thậm chí nó sẽ ảnh hưởng tới trí nhớ, sự vận hành của não để gửi các tín hiệu tới cơ thể. Đây là lí do vì sao cháu lại ngày một thường xuyên ngất đi." Người bác sĩ lần nữa lên tiếng, cảnh báo bệnh nhân về những tác hại của việc chần chừ.Cô, không còn thời gian nữa. Những gì sót lại, gom góp nó liệu có đủ để vượt qua sóng gió này không? Cho tới khi cơ thể này hoàn toàn suy kiệt, cho tới khi cả việc đi lại cũng khó khăn, Toru còn có thể làm gì đây?_Bù cho hôm qua tôi quên không up.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me