LoveTruyen.Me

Doan Tuong Tu Hoan

CHƯƠNG 12

Sau khi Lãnh Vô Tuyệt rời khỏi, ta mới có thể dành thời gian để dọn dẹp cả căn phòng chất toàn là bình lọ, đem tất cả đi xử lý cho tốt. Tuy ta cảm thấy cách làm của hắn có chút ngây ngô lại buồn cười, nhưng tận đáy lòng vẫn không thể ngăn được sự vui mừng.

Hơn nữa hắn mới rồi còn làm cái vẻ mặt này …

Ta sờ sờ mặt mình, thầm nghĩ: cười như vậy cùng cười như thế kia, chẳng lẽ khác nhau lắm sao?

Thế là, ta liền chậm rãi đi đến trước mặt kính, cẩn thận quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của mình. Ta thường ngày vốn không thích soi gương, bởi vì gương mặt này quả thật rất giống với mẫu thân, chỉ cần nhìn thấy nó, liền cảm thấy vẻ u sầu lấp ló hiện diện. Nhắc nhở bản thân ta năm đó đã phạm phải tội lỗi gì.

Người trong kính, có một gương mặt tuyệt sắc khuynh thành, trên mặt lộ ra vẻ cười tựa như không, một đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy. So với tiên nhân trên Thiên giới lại càng thanh khiết, cao ngạo, cũng càng … dối trá.

Sự tình có thế nào, cũng đều giấu phía dưới gương mặt vô tư luôn tươi cười kia, thản nhiên cư xử nhã nhặn lịch thiệp, thanh nhã tự nhiên, vô dục vô cầu, vô tâm vô tình. Quả thật là … vô cùng giả dối.

Khó trách Lãnh Vô Tuyệt lại chán ghét nhìn thấy ta như thế.

Ta khẽ thở dài, trong lòng nổi lên một nỗi sầu bi không nói nên lời.

Sau ba tháng nữa chính là thời hạn Thiên địa dị động, ta đã dùng hết thời gian mấy trăm năm cũng không thể khiến hắn yêu ta, trong ba tháng ngắn ngủi, liệu có cách nào có thể … hoàn thành tâm nguyện? Nếu thành công, đương nhiên là cực kỳ vui mừng, nếu thất bại thì sao? Ta có thể dễ dàng từ bỏ, từ nay về sau không thể nhìn thấy hắn sao?

“Cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa nháy mắt kéo suy nghĩ của ta trở về.

Ta hít sâu một hơi, đứng dậy mở cửa, trong tức thì liền thấy dung nhan yêu kiều của Long Úc.

“Thu trưởng lão, thân thể của người sao rồi?” Vừa vào cửa, nàng đã nhìn ta chăm chú quan sát một hồi, xác nhận là ta vẫn ổn, không bị tổn hao gì mới chịu dừng lại.

Ta cười khẽ gật đầu, dẫn nàng ngồi xuống bên cạnh bàn.

“Làm phiền Tam công chúa phải lo lắng. Thân thể của ta đã không còn gì đáng ngại.” Dù thân thể có thật sự bị hủy hoại, đối với ta lúc này mà nói, cũng không có gì quá khác biệt. Cho nên ta mới dám làm tổn thương chính mình một lần nữa.

“Vậy là tốt rồi.” Long Úc dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói” Tên khốn kia vẫn không cho phép ta tới thăm người, hại ta còn tưởng rằng … Bất quá, chỉ cần Thu trưởng lão người không việc gì, ta đã an tâm rồi.”

Ta thay nàng rót một chén trà, sau đó cầm chén trà mân mê trong tay một hồi, mới cúi đầu mở miệng: “Nhận được sự quan tâm của Tam công chúa, Tư Cùng thật sự là … có chút áy náy.”

Ta xưa nay là một kẻ bạc tình, lúc này trong Thiên giới, duy chỉ có chuyện của Long Úc khiến ta cảm giác mắc nợ.

Tâm tư của nàng lúc nào cũng hướng vào ta, tâm niệm chỉ một mực lo lắng cho an nguy của ta, chỉ đáng tiếc … ta vĩnh viễn không có cách nào đáp trả lại nàng.

Ta mắt thấy nàng bước đi trên con đường của chính mình khi xưa, biết rõ là vạn kiếp bất phục, nhưng lại không cách nào kéo nàng lại được. Băng lãnh tuyệt tình sẽ tổn thương người bên ngoài, nhưng ai nói quá mức dịu dàng kỳ thật cũng là một loại nhẫn tâm không kém?

“Thu trưởng lão …” Long Úc cắn cắn môi, nhìn ta thật thắm thiết.

Tình ý nơi đáy mắt nàng, ta không phải là không nhìn ra, chẳng qua lần nào ta cũng đều chỉ có thể giả bộ như không hiểu.

Lồng ngực trong lúc này, đột nhiên huyết khí cuồn cuộn, một cơn đau đớn bất ngờ ập tới. Ta nhịn xuống liền lấy tay che miệng ho nhẹ một hồi, sau đó liền nghe thấy tiếng thét chói tai của Long Úc.

“Thu, Thu trưởng lão, người … hộc máu!?” Nàng kinh hoảng nhìn ta, không kiềm được tình cảm thân thiết đối với ta.

Lòng ta có chút kinh ngạc, nhanh chóng lau vội tơ máu nơi khóe miệng, nhất thời chấn động, dĩ nhiên đã hiểu rõ hết thảy. Bèn dùng bộ dáng thuận theo cười yếu ớt nói: “Đây là hiện tượng bình thường, không sao đâu.” Kỳ thật tâm tư lúc này đã giấu tận sâu trong đáy mắt.

Nàng lấy tay chỉ vào ta, có chút nói năng lộn xộn: “Nhưng mà … máu, máu đó! Chuyện đó …. sao có thể coi là bình thường được?”

Ta ôn nhu nở nụ cười nhẹ, đáp: “Ta chịu phải một chưởng của Hỏa Lăng Vân, những máu huyết tích tụ trong cơ thể phải dựa vào phương pháp này mới có thể loại bỏ. Có như vậy, thân thể mới có thể nhanh chóng phục hồi được.”

Cho dù đang nói dối, nụ cười trên mặt ta cũng không thay đổi gì, vẫn giả bộ mỉm cười có lệ như trước đây.

“Thật sao?”

“Ta làm sao dám lấy chuyện liên quan tới sức khỏe mình mà nói giỡn được. Tam công chúa nếu không tin lời của ta, có thể tự mình nghiên cứu dược thư, bên trong đều viết như vậy cả.”

“Hả? Những thứ kia ta xem không có hiểu gì đâu!”

“Tam công chúa nên tin tưởng y thật của ta mới được nha.” Dù sao ở Thiên giới, không người nào có thể sánh được với ta.

“Vậy cũng phải” nàng thở dài nói : “Nếu Thu trưởng lão bệnh tình chưa khỏi hẳn, ta đây đành cáo từ trước. Chờ người khỏe một chút, ta sẽ trở lại thăm người.”

“Ừ.” Ta gật đầu đáp nhẹ, “Chỉ cần là lời nói của Tam công chúa, Tư Cùng lúc nào cũng hoan nghênh.”

Đợi đến khi Long Úc bước khỏi cửa, cơ thể ta mới kịch liệt ho khan từng hồi, từng ngụm từng ngụm huyết cứ thế mà nôn ra ngoài.

Ngay cả chính ta cũng không thể dự đoán được, dị biến của thân thể có thể đến nhanh như vậy, thiếu chút nữa đã quên mất quá khứ. Suy cho cùng … chỉ còn lại có ba tháng mà thôi.

“Rầm!” Thủy kính vẫn đang đặt ở góc phòng bỗng phát lên tiếng động, đó là … công cụ kết nối với Ma giới, bên kia đã xảy ra chuyện gì sao?

Ta phất tay vung lên, trên mặt kính lập tức xuất hiện một đạo lam quang.

“Chủ nhân.”

“Xảy ra chuyện gì sao?” Cho dù thân thể đang vô cùng đau đớn, thanh âm của ta vẫn như trước không nhanh không chậm, nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì.

“Bẩm chủ nhận, vị đại nhân kia đã trở lại Ma giới, hắn nói … chuyện hắn đã đáp ứng với chủ nhân, chỉ sợ không thể hoàn thành.”

“Cái gì?” Thanh âm của ta có chút biến, trên mặt nước nổi lên một gợn sóng.

Sao lại chọn đúng lúc này? Nếu không có sự giúp đỡ của người kia, kế hoạch của ta làm sao có thể tiến hành? Xem ra, dù thế nào cũng phải đến Ma giới một chuyến.

Chướng khí của Ma giới đối với tiên nhân bình thường mà nói, quả thật tựa như độc dược vô cùng đáng sợ, tuy rằng không lấy mạng ngay lập tức, lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng phát huy linh lực. Chỉ có ta là trường hợp đặc biệt, bởi vì bên trong cơ thể ta có huyết thống của Thiên đế.

Chân giẫm lên trên hàn băng cứng như đá, phía chân trời một đám mây đỏ nhẹ nhàng bay đến, so với sự tĩnh lặng của Thiên giới, cảnh trí của Ma giới lại mang đến cảm giác thập phần yêu dị.

Ngay sau đó liền trông thấy một tử* y nam tử tĩnh tọa trên đá, hắn có một gương mặt tinh xảo mê người, bên trong đôi mắt là một tia tử sắc, ánh mắt tựa như phản chiếu một cõi hư vô. Hai bên tai rủ xuống một đôi hồ điệp, lắc lư theo từng làn gió nhẹ, bên trên cổ tay buộc một chiếc chuông đồng tử sắc, leng keng vang động.

*Tử sắc: màu tím

“Hoặc.” Ta mở miệng, gọi ra cái tên bị coi như là điều cấm kỵ ở Ma giới.

“Ngươi tới rồi.” Đôi mắt đan phượng mê hoặc khẽ động, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng ngàn năm vẫn không đổi cất lên, khóe miệng vẽ nên một nụ cười vô cùng tao nhã.

“Ngươi là tên nói không giữ lời, thật đúng không biết xấu hổ còn mở miệng đến tìm ta.”

Hắn cúi đầu cười nhẹ, nói: “Thật có lỗi, ta có chuyện khác quan trọng trong người, thật sự không thể giúp ngươi.”

“Lại chạy xuống Nhân giới làm xằng làm bậy? Tồn vong của Thiên giới chẳng lẽ không bằng một trò chơi nhỏ nhoi của ngươi hay sao?”

Hắn nhướng mày, nở nụ cười xinh đẹp đến quỷ dị. “Thế nhưng cái kia … chính là toàn bộ thú vui của ta! Hơn nữa lần này giống như … mê đắm cuồng dại! Ta lần này nhúng tay vào, đại khái có thể thay đổi vận mệnh của rất nhiều người đó.”

Ta không rãnh nghe hắn khoe khoang làm sao đem người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay, chỉ nói: “Chuyện ngươi đã đáp ứng ta, nên xử lý thế nào?”

“Ta không phải đã đem một nửa binh lực của Ma giới cho ngươi sao? Còn chưa đủ à?”

“Đánh cược phải chịu thua. Ngươi lúc trước nợ ta, tổng cộng có hai điều kiện.”

Hoặc khinh thường bĩu môi, nói: “Bất quá chỉ là một Hỏa Lăng Vân thôi, ngươi đánh không lại sao? Không cần ta phải ra tay chứ?”

“Nếu là ta trước kia, tất nhiên không thành vấn đề. Nhưng hiện tại …” Cười khổ một chút, dị biến của thân thể đã bắt đầu, linh lực của ta sẽ dần phân ra rồi biến mất, có thể chống đỡ đến lúc đó hay không, quả là một vấn đề.

“Thì ra là thế, vậy chuyện kia … ngươi quả nhiên vẫn làm, thật ngu xuẩn!” Hắn sáng tỏ mọi việc liếc ta một cái, chậm rãi gỡ xuống một hoa tai bên trái, ném vào trong tay ta. “Lúc cần có thể giúp được ngươi.”

“Cảm tạ.” Ta xoay người muốn bỏ đi.

” … Cùng” Một tiếng gọi mê hoặc lòng người từ phía sau vang lên, “Bộ dạng lúc này của ngươi, sao giống như một kẻ sắp chết vậy!”

Ta nhắm mắt nở ra nụ cười nhợt nhạt, nói: “Ta là tiên nhân, sao có thể chết? Bất quá chỉ là … hồn phi phách tán, nguyên thần tiêu biến thôi.”

Nói xong, cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.

Nếu sau ba tháng nữa, Lãnh Vô Tuyệt vẫn hận ta như trước đây, kết cục của ta … nhiều nhất cũng chính là như vậy.

>>>>> Góc lảm nhảm

Hự, thật muốn chết với mấy cái tên trong truyện này :(( Ngàn trấm quá đi aaaaaaaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me