Dodaeng Doi Cau Doi That Lau
Bắt đầu một năm mới trên giường bệnh thật sự rất tẻ nhạt và cô đơn, Doyeon vừa nhận ra điều ấy khi cậu tỉnh dậy sau giấc ngủ kéo dài. Bên cạnh cậu lúc này, chỉ có túi nước biển và ống kim tiêm găm sâu vào mu bàn tay phải. Cậu khẽ chuyển người, dựa lưng vào đầu giường, hướng mắt về phía cửa sổ. Hiếm hoi lắm mới có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời vào mùa đông, dù chỉ là vài tia sáng lẻ loi, nhỏ bé.Doyeon đặt tay lên hông mình, mỗi lần cậu hít thở đều cảm nhận cơn đau quặn lan tỏa từ ngực đến bụng và cả thắt lưng. Chẳng biết cậu đã mắc bệnh gì nữa, có nghiêm trọng lắm không?! Cậu sẽ không chết đấy chứ?! Doyeon ngẩn người, mông lung nhìn vào một góc phòng với suy nghĩ kỳ quặc về bệnh tình của bản thân. Cậu tự hỏi rồi lại tự trả lời, lẩm nhẩm một mình, nên không hề hay biết có người vừa mở cửa bước vào.Bà Kim đã rất hoảng loạn khi nhận được tin Doyeon, con gái bà ngất xỉu ở sân bay và đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu, cùng biểu hiện đau đớn dữ dội. Bác sĩ cũng đánh giá tình trạng sức khỏe rất nguy kịch và dần có chuyển biến xấu đi. Ai nghe qua cũng phải bàng hoàng lo sợ, chứ đừng nói là bà. Nhưng chắc hẳn, chỉ có ba mẹ mới là người lo lắng cho đứa con của mình nhất, sợ hãi và suy diễn ti tỉ tình huống tồi tệ có thể xảy ra. Còn cậu, người đóng vai trò là bệnh nhân lại chẳng hề có một chút để tâm nào. Lại còn rất bình thản ngắm nắng sớm được kia chứ?! "Con phải làm đến mức này sao?" Bà ngồi xuống ghế, trước khi lên tiếng kéo tâm hồn đứa nhỏ về lại thân xác của bản thân. Doyeon giật mình, cậu dời tầm mắt khỏi khung cửa sổ, rồi quay đầu về nơi phát ra âm thanh. Mẹ cậu cùng với đôi mắt thâm quầng mệt mỏi, cả người dường như hao gầy hẳn đi chỉ sau một đêm thức trắng. Trông bà thật buồn bã làm sao! "Con không sao" Cậu không thể trả lời câu hỏi của bà, vì vốn dĩ cậu không làm gì cả, cậu cũng không kịp giữ em ở lại. Dù có nhiều lịch trình, nhưng lại cảm thấy nhàm chán như có như không. "Viêm dạ dày dẫn đến xuất huyết bên trong, rối loạn nhịp thở, có triệu chứng co thắt ngực, thiếu máu, và... Mẹ chưa từng nghĩ đến việc sẽ phải đọc bệnh án của con dài đến vậy?! Kim Doyeon con muốn bị bệnh đến thế sao?!" Bà kìm nén cơn tức giận, khi đứa con của mình vẫn có thể thản nhiên nói rằng, nó ổn trong hoàn cảnh này. Bà chưa bao giờ đánh Doyeon, nhưng hôm nay nếu không phải cậu đang nằm trên giường bệnh cùng thân thể suy kiệt, thì bà thật sự phải lôi cậu dậy và đánh vào mông cậu mấy cái thật mạnh. Phải đánh thật đau, để cậu có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng bà.Doyeon im lặng, cậu nên phản biện thế nào vì sức khỏe của mình đây?! Người mà lúc trước còn muốn mua thuốc bổ và vitamin, để hỗ trợ cơ thể không phải là cậu sao? Đó là cậu vào mỗi đợt nhóm comeback, và kể cả người đang nằm trên giường lúc này cũng là cậu đó. "Kim Doyeon, con nói đi. Con bị bỏ đói ư? Con không có thời gian để ăn cơm? Con bận rộn đến độ không thể ngủ đủ giấc. Căng thẳng và áp lực đến mức suy giảm khả năng miễn dịch? Kim Doyeon luôn trân trọng việc được sống trên đời đây sao?!" Bà đã rất sợ, nếu đứa nhỏ nằm yên trên giường không tỉnh dậy nữa. Người mẹ nào lại có thể bình tĩnh kia chứ?! Doyeon nhìn biểu hiện kích động của mẹ mình, lần cuối cậu thấy bà tức giận là khi cậu bị người khác sỉ nhục, mắng nhiếc trên mạng xã hội. Bà nói, bà sẽ đến tận nhà bọn người vô văn hóa ấy và dạy dỗ cho đám một bài học. "Sao con không nói? Là vì Yoojung sao?! Con hành hạ bản thân mình như vậy cũng là vì con bé phải không?" Mẹ cậu sững người, như vừa nhận ra một sự thật, chỉ vì sợ bị bà cấm đoán mà Doyeonie mới trở nên như thế?! Doyeon hít vào một hơi lớn, lồng ngực căng lên đau nhức, khiến cậu phải nhíu mày lại, khuôn mặt trắng bệch và đôi môi nhợt nhạt khe khẽ cất lên những tiếng đầu tiên. "Con sẽ ăn rất ngon miệng nếu được cùng ăn với cậu ấy. Dù chỉ là món cơm do cậu ấy tận tay trộn, cũng cảm thấy rất đẹp mắt, rất hấp dẫn""Không có Yoojung, bữa ăn những ngày qua thật ảm đạm, mùi vị cũng nhạt nhẽo hẳn đi""Con cũng sẽ rất vui nếu cậu ấy có thể đi cùng mình, đến bất kỳ chỗ nào hai đứa thích. Vì có Yoojung, con chưa bao giờ cảm thấy buồn chán. Yoojung sẽ kể lể, sẽ làm trò chỉ để chọc con cười" "Con thích nghe giọng của cậu ấy vào mỗi tối, giống như một liều thuốc an thần giúp con ngủ ngon. Thích được cậu ấy nắm tay, thích được cậu ấy làm nũng, thích nhìn cậu ấy cười..." Doyeon có thể kể đến tận ngày hôm sau vẫn chưa hết, về cảm xúc của cậu dành cho em. Nhưng có lẽ, mẹ cậu không đủ kiên nhẫn để lắng nghe những điều bà không muốn. Thế nên, Doyeon quyết định dừng câu chuyện lại đây và tiếp tục giữ im lặng. "Nói tiếp đi, mẹ vẫn nghe đây" Bà lên tiếng, trong giọng nói chỉ còn lại sự bất lực. Có lẽ bà đã đến giới hạn của bản thân rồi. "Yoojung, thật sự rất quan trọng với con" Doyeon hy vọng bà có thể hiểu được những gì cậu đang nói, chỉ cần một chút thôi cũng được. Cậu muốn nhận được sự chấp thuận từ bà, nhưng bây giờ đã không còn cần thiết nữa, vì Yoojung đã đi rồi, em đã rời xa cậu. "Con chưa từng nghĩ đến việc cả hai không quen biết nhau, hay chỉ xem nhau như người xa lạ. Vì có lẽ, con sẽ không ổn mất nếu thiếu vắng cậu ấy bên mình" "..." "Umma, con xin lỗi. Nhưng con cần Yoojung" Doyeon mỉm cười, nhưng đó lại là nụ cười mất mát, đau thương. Cuối cùng cậu cũng đã nói hết điều bản thân cất giữ trong lòng, cứ nghĩ ngày tháng bình lặng trôi qua thì cậu không cần nói ra, chỉ cần ở bên cạnh em cho đến hết quãng đời còn lại, cùng em làm những thứ hai đứa thích. Vậy mà, đến lúc cậu có thể gạt đi mọi xiềng xích trói buộc, cũng là lúc cậu vô tình lạc mất em. "Cậu ấy không cần con nữa" Mẹ cậu đã luôn lo sợ, đứa con gái bé bỏng của mình sẽ lầm tưởng về tình cảm của bản thân dành cho người bạn thân thiết, sợ con bé non trẻ không đủ chín chắn để đưa ra quyết định đúng đắn, khi ấy sẽ chỉ khiến cả hai tổn thương nhiều hơn. Nhưng hóa ra, người không hiểu gì hết lại là bà, chủ quan xem nhẹ cảm xúc của hai đứa nhỏ. Trong khi, thứ tình cảm chúng dành cho nhau đã lớn dần từng ngày và trở nên sâu sắc hơn tất cả. Chính bà là người tự tay làm đau trái tim của đứa nhỏ, của Doyeon và cả Yoojung nữa. Sao lại là lỗi lầm khi yêu thích một ai đó?!"Nếu mẹ nói, sẽ cho phép con đi tìm con bé thì sao?" Bà nghĩ người nên thay đổi phải là bản thân mới đúng. Bây giờ đã là thời đại nào rồi chứ?! Có nhất thiết phải giữ khư khư những nhận định thời xưa cũ không? Dĩ nhiên là không rồi! "Umma, mẹ đang nói gì vậy?" Cậu không nghe nhầm mà, cậu không mắc bệnh về tai và những lời bà nói cậu đều đã nghe rất rõ ràng, không sót một câu từ nào cả.Đúng là chỉ có thể liên quan đến Yoojung, mới khiến đứa nhỏ của bà phản ứng mạnh như vậy. Doyeon gần như héo khô lại bỗng dưng tươi tỉnh hẳn lên, đôi mắt nâu hãy còn mịt mờ, vô định đã trở nên sáng bừng chỉ trong vài giây ngắn ngủi. "Nhưng con nên xem lại bộ dạng của mình hiện tại đi, sẽ dọa con bé mất" Bà đứng dậy bước lại gần cậu, tay vuốt ve khuôn mặt hãy còn ngơ ngác, gò má cậu nhô cao và hóp lại, chẳng còn chút thịt nào. Nhìn cậu ở khoảng cách gần, càng khiến bà xót xa hơn. "Umma, con xin lỗi" Những gì bà vừa nói, đương nhiên chẳng phải điều dễ dàng."Hãy ghi nhớ điều này vào trái tim con. Doyeonie phải sống thật hạnh phúc đấy! À... cùng với Yoojungie nữa. Hai đứa phải chăm sóc cho nhau thật tốt, không được phép từ bỏ, không được phép chia xa. Khi con gặp lại Yoojungie, phải gọi cho mẹ biết nhé?!" Doyeon ôm lấy hông bà, vòng tay ôm thật chặt, chôn cả khuôn mặt vào vùng bụng ấm áp, đã bao lâu rồi cậu không ôm bà nhỉ?! Thì ra, cả bà cũng đã gầy đi rất nhiều. "Umma, cảm ơn mẹ" Giọng cậu lí nhí, gần như nghẹn lại trong cuống họng. Doyeon muốn khóc, nhưng cậu không đủ sức để làm rơi giọt nước mắt nào, cậu nghĩ có lẽ do cơ thể của cậu đã úa tàn vì bệnh tật, nên chẳng còn gì có thể chảy ra ngoài. "Trước hết vẫn phải nghỉ ngơi đã, con không thể đi đâu với bộ dạng này được" Bà xoa đầu cậu, đứa nhỏ này từ khi nào đã lớn như vậy rồi. Lớn thật đấy! "Umma, con đói. Con muốn ăn gì đó" Cậu nũng nịu, bụng cậu đang cào xé đòi được ăn. Hôm nay, cậu sẽ ăn rất ngon miệng đó. "Đương nhiên là phải đói rồi, có thứ gì trong bụng con chứ! Để mẹ làm chút cháo cho con, hãy ăn thật ngon nhé!" "Dạ" Ăn thật ngon để mau chóng khỏe lại. Để đi tìm Yoojungie!
☁️🦊🌻❄️🌱🌈🦄🌙
-------------&-------------
"Chủ tịch, Ngài luôn chọn Yoojung là người ra đi là vì sau này, con bé sẽ ít giá trị hơn Doyeon thật ạ?!" "Bởi vậy nên cậu chỉ có thể làm trợ lý thôi đấy!" Ngài Chủ tịch lắc đầu, vì câu hỏi ngớ ngẩn của anh chàng trợ lý của mình. "Cậu đã từng nghe mọi người nói rằng fantagio đã rất may mắn khi sở hữu trong tay Choi Yoojung chưa. Ta đã nghe câu này nhiều hơn tất cả số Visual mà công ty có đấy!" Ngài dừng lại đôi chút, như suy nghĩ điều gì, mới tiếp tục nói. "Con bé không thuộc tiêu chuẩn của sự xinh đẹp. Nhưng con bé lại quá đỗi dễ thương và đáng yêu, chân thành và rất sâu sắc. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến con bé "đẹp hơn" rất nhiều thứ. Vì con bé không hoàn hảo nên con bé mới hoàn hảo" "Doyeon không chỉ xinh đẹp lại còn có thân hình người mẫu, về cơ bản sau này sẽ nổi tiếng hơn rất nhiều mới phải. Nhưng Yoojung... Như thế không phải càng vô lý hơn ư?" Dĩ nhiên anh chàng trợ lý vẫn không tài nào lý giải được lời ông nói, có gì đó vừa mâu thuẫn nhưng lại rất rõ ràng đan xen lẫn nhau, khiến anh chẳng thể nào hiểu nổi. " Ta sẽ cho cậu một ví dụ, nếu ta chọn Doyeon là người phải ra đi. Doyeon sẽ được sang Mỹ tham gia tuần lễ thời trang và trở thành người mẫu ngắn hạn cho các nhãn hàng nổi tiếng. Yoojung ở lại Hàn và phát triển sự nghiệp solo mà người hâm mộ mong muốn. Nghe rất ổn phải không?!""Nhưng tại sao ta lại không làm vậy?! Ta chọn Yoojung không phải vì thứ được gọi là giá trị, hay khả năng kiếm tiền của cả hai đứa nhỏ"Vậy chỉ có thể là về mặt tình cảm, anh cho rằng vì Yoojung đã nặng lòng hơn nên phải tách em trước. " Vì Yoojung là người có tình cảm nhiều hơn. Người có tình cảm nhiều hơn thì người đó thua ạ?"" Không, tình cảm của cả hai là như nhau. Ta có thể chắc chắn như vậy. Nhưng ta chọn Yoojung vì con bé là người nhận ra tình cảm của mình đầu tiên. Và vì con bé là đứa yếu đuối hơn, dễ tổn thương hơn, dễ bị ta lừa gạt hơn, và cũng dễ dàng chấp nhận ra đi hơn""Có phải nếu Doyeon là người nhận ra trước thì người chủ tịch chọn sẽ là Doyeon?!" "Có lẽ là như vậy. Nhưng ta vẫn hy vọng đó sẽ là Yoojung. Doyeon tuy cũng có lúc yếu đuối nhưng phần lớn đều rất dũng cảm và kiên cường, con bé sẽ chọn đối mặt với tất cả thay vì lựa chọn âm thầm dời đi" "Nếu Doyeon nhận ra tình cảm của bản thân thì... chủ tịch chúng ta có quá tàn nhẫn với hai đứa không?" "Vì đây là lần cuối ta can thiệp vào câu chuyện của chúng. Còn lại sau này, đành để hai đứa nhỏ tự quyết định con đường bản thân muốn đi"Ông nghĩ, Doyeon sau ngày hôm ấy có thể sẽ đi tìm Yoojung. Nhưng Yoojung có trở lại hay không, lại là một chuyện khác.--------------&-------------
*MV#DazzleDazzle#WekiMeki: 16 giờ chiều nay.*Let's stream it!Weki Meki fighting!☁️🦊🌻❄️🌱🌈🦄🌙
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me