LoveTruyen.Me

Dodaeng Hoang Tu Xau Tinh Va Phu Thuy Hu Hong H

Nè! Em vẫn muốn nói với chị, đây là bí mật trong lòng em. Doyeon, em yêu chị.

Kim Doyeon tuân thủ lời cô, không đi tìm cô, chỉ yên lặng để người khác điều tra tin tức của cô.

Anh biết cô chuyển tới bệnh viện ở New York, ý chí nghị lực của cô cứng cỏi, quả nhiên không đến một năm, quá trình hồi phục chức năng của cô cũng hoàn thành.

Sau đó, cô đến chi nhánh công ty ở New York. Mỗi bộ phận làm việc ba tháng, cô dùng năng lực của bản thân để đồng nghiệp thừa nhận cô. Sau khi cô tới đó, doanh số bán hàng hàng năm của chi nhánh công ty tăng cao.

Hiện tại, cô là giám đốc điều hành của chi nhánh công ty, mặc dù mới hai mươi lăm tuổi, nhưng khôn khéo giỏi giang, quản lý công ty vô cùng tốt.

Ngay cả tạp chí thương mại cũng phỏng vấn cô, dù sao tuổi trẻ như vậy, một cô gái phương đông làm giám đốc điều hành cũng hiếm thấy.

Duyên phận với nam giới của cô cũng tốt lắm - chị không ngại cái này. Cô bây giờ, tự tin xinh đẹp, chói mắt như ánh mặt trời, đẹp đến kinh người.

Kim Doyeon nhìn tấm ảnh trên tay.

Cách mỗi tháng, ảnh chụp của cô sẽ được gửi đến tay chị. Mỗi góc độ đều là ảnh chụp lén, chị chỉ có thể nhờ vào những thứ như vậy nhìn cô.

Trong ảnh chụp, cô từ xe bước ra, một người đàn ông giữ chặt tay cô. Cô hơi ngạc nhiên, quay đầu, nụ hôn của người đàn ông đúng lúc dừng trên môi cô.

Anh nhận ra tên kia – Jess, tên nhóc nhà Brown.

Gần đây cô thường đi chung với Jess, ngay cả báo chí tạp chí cũng đưa tin về chuyện xấu của hai người, khiến chị vừa nhìn liền thấy chướng mắt.

So với sự đào hoa rực rỡ của cô, năm năm này chị trái lại không chút mảy may gợn sóng.

Việc hủy bỏ đính hôn với Sohye tuy rằng gây chấn động lớn một chút, nhưng chị không trả lời bất cứ điều gì, dần dà, mọi chuyện cũng phai nhạt đi.

Chị tập trung vào sự nghiệp, coi như không thấy những cô gái yêu thương nhớ nhung mình.

5 năm qua, ngay cả một chuyện phong nhã chị cũng không có. Mà cô, ngược lại rất sung sướng ha!

Kim Doyeon nhếch môi, dứt khoát muốn xé vụn bức ảnh trong tay, muốn bắt sống tên nhóc nhà Brown rồi làm thịt.

"Đáng thương chưa kìa! Lại nhìn ảnh chụp rồi" Kim Duy Đức vào thư phòng, ông ngậm tẩu thuốc, ung dung.

Kim Doyeon không muốn để ý đến ông. Từ sau khi Choi Yoojung rời đi, mỗi khi nắm được cơ hội, ông sẽ cười nhạo con mình.

Nhìn đứa con sắc mặt khó coi, trong lòng Kim Duy Đức hừ lạnh.

Đáng đời, lúc người ta ở thì không biết trân trọng! Bây giờ người ta chẳng cần rồi! Hối hận sâu sắc? Không còn kịp nữa!

Kim Duy Đức nhả khói, con không để ý tới ông, ông cũng chẳng hề gì, tự mình ngồi vào ghế, vô cùng dương dương tự đắc mà lầm bà lầm bầm,

"Nghe nói gần đây tình cảm giữa Yoojung và con trai nhà Broken tốt lắm. Thực sự không tồi, ba cũng thích tiểu tử nhà Brown kia, ít nhất so với tên vô lại nhà ta thì tốt nhiều!"

Ông liếc Con một cái, gõ gõ tẩu thuốc, "Dù con có làm thế nào đi chăng nữa mọi chuyện cũng không thay đổi đâu, Yoojung người ta sớm muộn gì cũng là của nhà Brown thôi"

"Ông xã, ông đã khỏe lắm rồi đấy!" Carleen ở cửa chợt nghe lời nói như xát muối của chồng, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, tiến vào nói giúp con.

Năm năm nay tình cảm giữa bà và chồng ngày càng tốt. Bà hạ điệu bộ xuống, chủ động giải thích với chồng, mà chồng cũng bắt đầu lại với bà.

Lúc này bà mới biết trước đây của Yoojung nói đúng, bà chưa từng trả giá hay cố gắng gì cho cuộc hôn nhân này.

Bà chỉ biết kiêu ngạo mà cố giữ thể diện, mãi đến lúc bỏ kiêu ngạo xuống, bà mới biết bà sẽ nhận được nhiều hơn.

Bà cũng cố gắng xây đắp tình cảm với con, đã không còn như trước, lạnh nhạt như băng, không chút yêu mến.

Đương nhiên, nếu Yoojung ở đây thì càng tốt hơn. "Thế nào? Anh đâu có nói sai."

Kim Duy Đức hừ lạnh, "Đúng rồi, vừa nãy ai gọi điện tới vậy?"

Carleen liếc về phía con, "Là nhà Brown." Bà thấy lông mày con mình khẽ động.

"Nhà Brown? Gọi tới làm gì?" Kim Duy Đức hỏi, thấy con gái cau mày, ông liền vui mừng trong lòng.

Carleen lại do dự, thì...

Bà lại nhìn con, "Bọn họ gọi tới, muốn để Yoojung và con trai họ đính hôn trước. "

Tay Kim Doyeon chậm rãi siết chặt, bức ảnh bị chị vo thành một nắm.

"Đính hôn?" Kim Duy Đức kinh ngạc hoảng hốt,

"Nhanh vậy sao? Em đã gọi điện hỏi Yoojung chưa? Ý nó thế nào"

"Rồi! Em đương nhiên gọi rồi, Yoojung nói, nó không có ý kiến..."

Rầm!

Kim Doyeon trong nháy mắt đứng bật dậy. Ghế dựa dưới thân vì động tác đột ngột của chị mà ngã ra sau.

Chị không nói một câu, rời khỏi thư phòng.

Con gái đi rồi, Kim Duy Đức liền vui vẻ cười to.

"Anh nha!" Carleen không vui nhìn chồng, nhưng cũng không nhịn được mà khẽ cười,

"Đùa giỡn con như vậy có được không?"

"Có gì không được!" Kim Duy Đức hừ một tiếng, hoàn toàn nản với con gái,

"Bằng không để nó tiếp tục nhìn ảnh chụp năm năm nữa à?" Thật vô dụng, Yoojung bảo nó đừng đi tìm liền thực sự không đi tìm, thế mà là người mạnh mẽ à?

"Nó có thể chờ, lão gia này cũng không thể chờ." Ông vẫn còn muốn ôm cháu mà!

Đây là, Kim Duy Đức giống như nghĩ đến điều gì, đột nhiên cười rộ lên.

"Sao thế?" Tràng cười của chồng khiến Carleen cảm thấy ù ù cạc cạc.

"Carleen này, anh nghĩ trước đây Yoojung đã nói một câu với anh."

"Nói gì cơ?" Tế Duy Đức cười ha ha, nháy mắt mấy cái với vợ,

"Con bé nói, nó sợ là đến lúc đó đứa con ngu ngốc nhà ta sẽ khóc lóc cầu xin nó trở về."
                    *******

"Cảm ơn đã đưa em về" Choi Yoojung quay đầu mỉm cười với Jess, mở cửa chuẩn bị xuống xe.

"Yoojung." Jess giữ chặt tay cô, thâm tình nhìn cô,

"Ngày mai là cuối tuần, có muốn ra ngoài chơi không, anh tới đón em?"

"Jess." Choi Yoojung hơi nhíu mày.

Cô đã thẳng thắn nói chuyện với Jess rồi, bọn họ có thể làm bạn, chỉ có thể làm bạn, không có cái khác.

Thế nhưng Jess vẫn không buông tha, mặc kệ cô nói mấy lần, vẫn kiên trì theo đuổi cô.

"Yoojung, đừng từ chối anh được không?" Jess nắm chặt tay cô,

"Anh biết trong lòng em có người khác, nhưng anh không quan tâm, anh có tự tin, có thể khiến em quên hắn đi."

Quên đi?

Nếu thật sự có thể dễ dàng như vậy, cô sẽ không sống đến hai đời, trong lòng lại chỉ có một người .

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me