Dofcro Cho Doi
Thuyền trưởng Monkey đang ở bên bờ biển câu cá, gió man mát mang theo vị biển phả đừng đợt vào mặt của cậu, đôi mắt lơ đễnh liếc về phía nhà thờ, bất chợt cậu đứng bật dậy, gương mặt sững sờ, đúng lúc này anh đầu bếp và kiếm sĩ của cậu chạy đến "Oi thuyền trưởng nguy to rồi !" "...!" Băng hải tặc Monkey chạy thật nhanh hướng tới nhà thờ, Nico bám sát bên cạnh từ tốn nói "Không ổn rồi thuyền trưởng, càng tới gần tôi càng cảm nhận được sát khí nồng nặc, vậy là chuyện mà chúng ta điều tra...""Ờ...tôi biết, nó đã thành sự thật rồi."Cả đám lại tiếp tục im lặng chạy hết sức, Monkey hồi tưởng lại những tin tức mà mình vừa nhận được. Lúc nãy khi cậu vừa cảm nhận được dị trạng của bầu trời phía nhà thờ, mây đen cuồn cuộn như lốc xoáy ở nơi đó, vừa vắt chân lên cổ định tới nơi xem sao thì đầu bếp và kiếm sĩ của cậu đã tới báo chuyện. Hoá ra không hiểu dân làng nhận được tin tức nơi nào mà nghĩ rằng Crocodile giấu quỷ dữ bên trong nhà thờ và chính con quỷ đó chính là nguồn cơn của những tội ác gần đây, họ hùng hùng hổ hổ kéo đến nhà thờ định lén xem xét. Không ngờ điều diễn ra trước mắt họ chính là Crocodile và Doflamingo hợp tác hút sạch máu thịt của Dave, quá quắt hơn bọn họ lại tiếp tục sát hại mẹ của Dave sau khi bà ta đả thương Crocodile. Nỗi uất hận vì những cái chết oan của các thôn dân từ trước tới giờ triệt để bùng phát, họ cầm vũ khí thô sơ tấn công hai người kia, lúc Monkey chạy tới nơi khắp người Doflamingo đều là vết thương, máu chảy dầm dề, còn Crocodile nằm trong lòng hắn thì chỉ bị thương trên mặt hoàn toàn không bị tổn hại. Monkey hét lớn ngăn cản đợt tấn công thứ hai từ dân làng "DỪNG LẠI!!!!!!!!!!" Ngài thị trưởng run rẩy cầm cái liềm dính máu trên tay, nhìn băng hải tặc vừa đến, ông nước mắt rơi lã chã "Các người...các người là cùng một giuộc đúng không ? Tại sao ? Tại sao phải hãm hại bọn ta ?" "Ngài thị trưởng ! Ông khóc cái gì ? Là đồng bọn thì sao ? Chúng ta người đông thế mạnh chẳng lẽ không địch lại bọn nhãi nhép này ? Hôm nay tôi sẽ giết sạch bọn chúng đòi lại công bằng cho em trai đã mất của tôi !!"Một thanh niên tráng kiện bước ra, khí thế mười phần hét lên, gương mặt anh ta tràn đầy thống khổ và căm hận, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn Doflamingo quỳ ở đằng kia. Có thể nói tất cả mọi người ở đây ai ai cũng căm hận kẻ đã sát hại người thân của họ một cách dã man, nhưng khi biết sự thật đằng sau, họ lại trở nên thống khổ, người họ tin tưởng và kính trọng, người mà họ nghĩ là mang phước lành đến cái trấn nhỏ xíu này lại là kẻ gieo rắc nỗi kinh hoàng cho họ, sự tin tưởng tuyệt đối bị phản bội, há có thể thoải mái trong lòng. Crocodile nhìn nhóm của Monkey đang căng mặt ở cửa, lo sợ họ bí quá hoá liều tổn thương người vô tội, anh nâng tay đập nhẹ vai của Doffy muốn hắn đỡ anh dậy, nhận được tín hiệu hắn lập tức nâng anh tựa vào ngực mình. Trên má cảm nhận được dòng máu lạnh lẽo của Doffy, mùi vị tanh nồng rỉ sét ngập tràng khoang mũi, trái tim Crocodile như bị bóp nghẹt, chua xót rơi nước mắt. Anh nhổm người gọi to tên thuyền trưởng ngốc nghếch "Monkey ! Đừng làm hại họ, họ bị lừa. Mọi chuyện còn có thể giải quyết..." Monkey sốt ruột la lên "Tôi biết rồi, mau Doflamingo ! Mau đỡ Crocodile qua đây đi, chúng ta có thể bảo vệ anh ấy cho tới khi mọi người bình tĩnh lại!" Doflamingo cúi đầu nhìn người trong lòng, Crocodile khẽ gật đầu đồng ý, hắn vội cẩn thận đỡ anh dậy dìu tới chỗ Monkey. Hắn bước từng bước chậm rãi, sợ đi quá nhanh sẽ làm động tới vết thương trên mặt của anh. Bất chợt một luồng sát khí cực mạnh đánh úp, một gã thanh niên cầm kiếm lao tới nhắm thẳng vào Doflamingo, đôi mắt đục ngầu, miệng nguyền rủa "Thứ ác quỷ tàn độc, đi-chết-đi!!" Mọi người sững sờ, anh đầu bếp bên băng Monkey bay lên không trung định tung một cú đá ngăn cản nhưng không kịp, chỉ thấy người trong ngực Doflamingo mạnh mẽ xoay người đổi vị trí với hắn hững trọn một đòn xuyên tim. Lưỡi kiếm dài 8 tấc đâm xuyên qua cơ thể vị Linh Mục trẻ tuổi, như chưa đủ hả giận gã kia còn hung ác rút kiếm ra, máu tươi chảy thành dòng nhuộm đỏ sơ mi trắng tinh, Crocodile gục ngã được Doflamingo ôm vào lòng, cả hai ngồi thụp xuống đất. Anh đầu bếp sững sờ nhìn họ, rồi lại điên tiết tung một cú đá vào ngực gã kia khiến gã văng xa cả chục thước cuối cùng đập lưng vào tường thổ huyết nằm bất động. Băng Monkey thoát khỏi sự bàng hoàng vây quanh hai người với tư thế bảo hộ, họ dùng vẻ mặt giận dữ nhìn những kẻ bị thù hận che mờ lý trí kia mà đáy lòng run rẩy. Doflamingo đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt tí tách rơi lên mặt Crocodile, anh vừa phun ra một ngụm máu, lúc này quanh miệng đều là vết máu, hơi thở thoi thóp, nhìn Doffy khóc nức nở vì mình, anh lại xấu xa nở nụ cười"Hộc...khóc...khóc gì chứ ? Ch-Chẳng phải anh đã không sao rồi à ?" Doflamingo gào lên "Đồ ngốc !!! Ai cho phép hả !?? Ai cho phép em đỡ cho ta ?!! Ta là quỷ !! Ta sẽ không chết được !!!" Crocodile nở nụ cười, đong đầy nước mắt, run rẩy đưa tay lau đi những giọt nước mắt quý giá của người yêu dấu. Đúng, là người yêu, từ lâu trong lòng anh đã có hình bóng của nhóc..à không của gã ác quỷ nhưng tâm tính thiện lương này rồi. Mỗi ngày trôi qua, từ lúc chập chững chả biết gì bước lên đảo, đến khi bận đầu tắt mặt tối lo xây dựng nhà thờ, rồi tới lúc mỗi ngày bình an vui vẻ ở trong nhà thờ, tất cả khoảnh khắc đó đều có Doflamingo góp mặt. Hắn cùng anh chịu khổ, cũng anh xây dựng ước mơ, cùng anh ăn cơm, lại cùng anh ngủ. Sinh hoạt thân thiết như hình với bóng vậy, dù lòng anh có sắt đá cỡ nào cũng sẽ phải rung động rồi, huống hồ hắn đối tốt với anh như thế, coi anh như báu vật mà nâng niu, sao anh có thể hững hờ mãi được. Crocodile nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói "Nhưng mà...nhưng mà anh bị thương em sẽ đau lòng..." Doflamingo cảm nhận cơ thể dần mất đi hơi ấm trong vòng tay của mình, đầu óc trống rỗng, lại bởi vì câu nói của Crocodile mà sửng sốt"Crocodile em..."Crocodile dùng chút sức lực cuối cùng kéo mặt hắn gần sát với mình, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang run rẩy kia, nước mắt không ngừng tuôn ra gần như làm nhoè đi những vết máu trên mặt anh, nụ hôn bình thường, không mang vị tình dục, không chiếm hữu, không giày vò, chỉ có dịu dàng yêu thương. Khi hai bên tách nhau ra, Crocodile bật cười nhìn gương mặt nước mắt đầm đìa của hắn, anh dịu dàng vuốt dọc theo hai bên tóc mai, cổ họng tanh tưởi, một búng máu lại trào ra chảy bên khoé miệng, anh khẽ nói những lời trăn trối "Donquixote Doflamingo em yêu anh...thật sự yêu chết đi được mà..." Nhận được lời thổ lộ của người trong lòng nhưng trái tin Doflamingo như bị đâm nát, khoảnh khắc bàn tay lạnh lẽo kia trượt khỏi má hắn buông thõng xuống nền đất lạnh lẽo, đôi mắt như chứa đựng hàng ngàn vì sao lấp lánh nhắm nghiền, đôi môi luôn nở nụ cười ấm áp giờ đây chỉ còn những vệt máu, lồng ngực phập phồng và tiếng tim đập đều đều an ủi linh hồn hắn triệt để dừng lại, hắn cảm thấy thế giới của mình đã tan biến không còn một chút nào. Doflamingo ôm siết người trong lòng, gục vào bả vai của anh nấc nghẹn từng tiếng, sau đó là khóc lớn, nhưng người trong lòng vĩnh viễn không thể nào nâng tay lên xoa đầu an ủi, dịu dàng bảo hắn đừng khóc nữa rồi. Doflamingo nghẹn ngào "Crocodile...Crocodile! Anh cũng yêu em...Anh yêu em mà...Crocodile tại sao ? Tại sao chứ ? Crocodile!!!!!!!!!!"Monkey sững sờ nhìn bạn của mình nằm yên bất động, cậu không thể suy nghĩ được gì nữa, tay chân run rẩy vì giận dữ. Bạn của cậu, người bạn tốt bụng hiền lành còn giỏi giang của cậu đã chết, chết với nỗi oan ức tức tưởi. Cậu điên lên nhìn đám dân làng ngu dốt, gương mặt dữ tợn"Lũ các người ! Thật ngu xuẩn ! Các người tại sao lại không tin Crocodile, các người dựa vào đâu mà nói anh ấy là kẻ có tội?"Ngài thị trưởng cũng rất đau lòng trước cái chết của Crocodile, dù sao ông cũng tiếp xúc với anh từ những ngày đầu, biết đây là đứa nhỏ thiện lương còn tốt bụng, nhưng như vậy không đủ để giải thích cho mọi chuyện, chính mắt ông đã thấy anh cấu kết với quỷ hại chết hai mạng người"Ác giả ác báo, chúng tôi cũng là người đau khổ..."Nàng hoa tiêu tức đến bật cười, cô tiến lên đối mặt với ngài thị trưởng, lạnh lùng chất vấn "Thế nào là 'ác giả ác báo' ? Lặn lội đường xa đến đây xây dựng nhà thờ chính là 'ác' ? Mở lớp học miễn phí cho trẻ em trong làng chính là 'ác' ? Không thu một xu tiền của dân làng ngược lại mỗi tháng còn trích tiền túi mua quà tặng cho những kẻ nghèo khổ, đây cũng là 'ác' ? Ngài thị trưởng, có phải ông có mắt như mù hay không ?" Ngài thị trưởng bị chất vấn đến nỗi đỏ mặt tía tai, nhưng nhớ tại cảnh tượng lúc nãy, ông đau khổ nhắm mắt"Là họ giết chết Dave, chính mắt mọi người nhìn thấy...""Im đi !! Dave mà các người thấy có phải là Dave hay không ?" Monkey lạnh lùng cắt ngang nhưng lời lẽ vu khống của ông ta, đôi mắt câu như biển xa cuồn cuộn, gương mặt bình lặng không cảm xúc nhưng đáy lòng như có cơn bão dữ dội càng quấy bên trong, cậu siết chặt tay ngăn bản thân không đấm chết toàn bộ cái lũ ngu xuẩn ở đây."Hả ?" Thị trưởng ngơ ngác khi nghe câu hỏi của Monkey, Dave chính là Dave, họ đã ở cùng bấy lâu nay sao có thể không biết được đâu là Dave chứ ?Hoa tiêu giận dữ tiến tới gần một người dân, cô lôi người đó ra giữa, chỉ vào gương mặt người đó rồi nói "Dave mà các người gặp có phải ánh mắt cũng vô hồn, gương mặt trắng bệch thế này không ?" Dứt lời không đợi họ phản ứng đã đưa tay nắm lấy tay thị trưởng kề lên cổ người đó "Vậy ông thử bóp cổ hắn đi! Bóp cho tôi !" Ngài thị trưởng bị quát tới giật bắn, tay vô thức siết chặt cổ người kia, bất ngờ trong tốc độ mắt thường có thể thấy, cơ thể người kia trở nên khô quắc, máu thịt cạn kiệt, rõ ràng là một cái xác khô. Ông ta sợ hãi vứt cái xác đi, ôm tay lùi về sau "Đây...đây là..." Nico bước lên, xoa cằm nhìn cái xác, cô lạnh lùng liếc đám dân làng"Chúng tôi mấy ngày qua phát hiện dị trạng nên điều tra, biết được quả thật trong thị trấn có quỷ làm càng, nhưng con quỷ này không phải là Doflamingo như mọi người tưởng. Hắn ta đã phục kích ở bìa rừng cạnh đồng ruộng, nhân lúc vắng người đã ra tay sát hại người dân sau đó dùng quỷ thuật điều khiển cái xác đó như một con rối, tôi không biết chính xác nhưng có vẻ họ khi bị đánh sẽ chết lần nữa và trở thành cái xác thật sự, con rối là những người có gương mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn không có tiêu cự. Chúng tôi đã lo sợ rằng sẽ một âm mưu khủng khiếp nào đó diễn ra và hậu quả hẳn là sẽ rất nặng nề nên vẫn luôn để mắt tới tình hình. Nhưng có vẻ chúng tôi đã chậm một bước, đám con rối đột ngột tăng số lượng và ở đây..." Nico quét mắt một vòng rồi rũ mắt xuống "...hơn một nửa chính là xác chết!" "Cái gì ?" "Không thể nào" "Nè Grud, sao mặt câu trắng bệch như thế ?" 'Bốp'"Chúa ơi, họ thật sự biến thành cái xác..."Khi Nico dứt lời, mọi người hoảng sợ nhìn quanh, có người còn động thủ, thành công đánh gục con rối, những kẻ bình thường tụ lại, phút chốc đã chia hai phe, mà bên con rối lại chiếm quá nửa. Đúng lúc này một tiếng cười man rợ vang lên, âm thanh như quỷ dữ đến từ địa ngục "Fu fu fu...lũ con người ngu dốt, các ngươi là một đám vô ơn, Crocodile đối xử tốt với các ngươi như thế, các ngươi nửa điểm cũng không tin em ấy. Các ngươi nhẫn tâm cướp đi sinh mạng quý giá của em ấy, vậy thì...chôn cùng em ấy cho ta !" Doflamingo không biết từ lúc nào mọc ra đôi cánh dài ngoằng dữ tợn, vốn nó gần như là cánh trắng của thiên thần, giờ phút lại chuyển thành màu đen hắc ám từ gốc tới ngọn, móng tay nhọn hoắc, răng nanh mọc dài, đôi mắt đỏ rực. Không khí xung quanh trở nên cực kỳ lạnh lẽo, nhưng không lạnh bằng thi thể mad hắnoom trong lòng. Ngoài trời sấm chớp rền vang, bầu trời đen kìn kịt, trong phòng đám người run rẩy đứng đó nhìn gã ác quỷ đang chìm sâu vào thống hận. Ngài thị trưởng nhìn người dân, lại nhìn Doflamingo, ông quỳ xuống dập đầu xin tha "Doflamingo, là chúng tôi...chúng tôi đã oan uổng Linh Mục, oan uổng anh, anh làm ơn tha cho chúng tôi...nếu...nếu được xin hãy lấy mạng tôi mà tha cho người dân đi" Đám người kia thấy vậy cũng rối rít quỳ xuống xin tha, Doflamingo liếc những kẻ hèn mọn cầu xin mạng sống cho bản thân, mới đây thôi họ đã tàn nhẫn cướp đi mạng sống của Crocodile, giờ phút này họ dựa vào cái gì bảo hắn tha cho họ ? "Tha ? Tại sao phải tha ? Em ấy chết rồi, các ngươi nên theo hầu hạ !"Dứt lời Doflamingo nâng tay, chỉ thấy ngài thị trưởng như bị một sức mạnh vô hình bóp cổ kéo lên giữa không trung, ông ta vùng vẫy trong đau đớn, trên trán hắn nổi gân xanh, tay cũng có dấu hiệu siết chặt hơn, tới khi ông ta mặt tím tái như sắp ngừng thở, hắn quăng tay ném ông ta về phía những con rối. Cú va đập mạnh khiến đám con rối kia bị hoá giải tà thuật trở thành những cái xác, ông ta nằm trên những cái xác ho khục khặc, đám của Monkey cũng thở phào nhẹ nhõm. Monkey tiến lên"Doflamingo, đừng giết họ, họ cũng bị lừa..."Doflamingo lạnh lùng nhìn thẳng, không thèm đáp lời cậu nhưng cũng không làm ra hành động gì thêm nữa. Bất chợt đôi cánh của hắn đập mạnh, hắn ôm Crocodile bay lên gần chạm đỉnh thì ngừng lại, mắt nhìn chằm chằm tượng chúa Giê-Su trên Thánh Giá trước mắt, gương mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, mọi người nín thở nhìn hắn chằm chằm. Đột nhiên hắn xoay người phóng về phía xà ngang tung một cú đá mạnh mẽ mười phần, chỉ thấy trong không trung bỗng xuất hiện một gã mập béo râu ria xồm xoàm mặc đồ đen bị đá văng ra ngoài sân.Gã ta hứng trọn cú đá chứa pháp lực của hắn, miệng ứa máu, gã lồm cồm bò dậy chùi vết máu bên mép, cười gian xảo nhìn Doflamingo bay lơ lửng giữa không trung "Hahaha, không tồi nha Doflamingo, ta ẩn thân kỹ như vậy cũng bị mày phát hiện"Doflamingo lạnh lùng từ trên cao nhìn gã như thể giòi bọ, đáy mắt tràn ngập khinh miệt, hắn phun ra từng chữ"Ô hô, tưởng ai, Marshall D. Teach...con chó trung thành của thằng chú vô dụng đây mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me