Done The Star Sailor
22.Nơi ấn tượng nhất là Phổ Đà.Khi đạp xe ở bờ biển, Thời Diệp ngại nóng nên không đội mũ đeo khẩu trang, Thịnh Hạ cũng thần kinh thô không mang theo thứ gì để che nắng, cứ thế hai người dang nắng cả ngày trời.Mới đầu hai người cảm thấy không sao nhưng càng về sau sắc trời muộn dần mới nhận ra da mình tiếp xúc với ánh nắng sẽ xảy ra vấn đề... Thời Diệp còn đỡ, da chỉ hơi khô, đỏ lên, Thịnh Hạ thì thảm rồi, da cậu trắng, tiếp xúc ánh nắng trực tiếp đến tróc da, cảm giác còn thảm hơn chảy máu, mặt đỏ bừng bừng nhìn rất đáng thương.Càng tệ hơn là đường về thành cổ trời lại đổ mưa to. Mưa to gió lớn đến mức Thời Diệp chưa thấy trận mưa nào đến nhanh như vậy. Thịnh Hạ giải thích với anh: "Thời tiết ở đây là vậy đấy ạ, buổi sáng còn vạn dặm không mây, tới chiều có thể sẽ có mưa to."Thịnh Hạ ngừng một lúc nói tiếp: "Nhưng cũng lâu rồi em chưa thấy cơn mưa nào lớn thế này..."Hai người chật vật đội mưa lên chuyến xe buýt cuối cùng về thành cổ. Sau khi lên xe ngồi xuống mới nhận ra cả hai ướt như chuột lột, mặt bị cháy nắng ướt nhẹp, trông vừa chật vật vừa buồn cười.Xe chạy, họ nhìn bộ dạng của đối phương đều không nhịn được cười.Chiếc xe lững thững quay về thành cổ. Thịnh Hạ vẫn nhớ buổi sáng Thời Diệp đi xe khó chịu nên cậu lấy kẹo trái cây đã chuẩn bị sẵn trong chiếc túi ướt đẫm của mình ra, đưa qua: "Thầy Thời Diệp, anh ăn chút đi."Anh nhận lấy, mở ra ăn một viên thì thấy mùi vị khác với loại lúc trước, nên hỏi, "Ô mai sấy khô (话梅) hử, sao mùi lạ vậy?"Đồ ăn mấy ngày nay lạ lạ, cũng lạ giống Thịnh Hạ vậy. Nhưng dù lạ thì Thời Diệp vẫn ăn dù có thích hay không."Thầy Thời Diệp, đây là ô mai ngâm (雕梅), cũng là đặc sản ở đây, có thể dùng để nấu rượu, nấu xong được gọi là rượu Điêu Mai, rất nổi tiếng, anh thích uống rượu thì nhất định phải uống thử!"Xe vẫn lắc lư đi về phía trước. Khoảng thời gian sáng tối giao thoa, bầu trời càng lúc càng tối, mưa càng lúc càng lớn không thể nhìn thấy núi non xa xa hay bóng cây cảnh vật.Ánh đèn đường ngoài cửa sổ tranh sáng tranh tối trong mắt Thời Diệp. Anh cảm thấy lạ lẫm với thành phố này nhưng lại có một cảm giác thân thuộc đến lạ lùng, dù cho bây giờ trời đang giông bão, sấm chớp đùng đùng nhưng Thời Diệp vẫn cảm thấy thành phố này thật hiền hòa.Bầu không khí trong xe cũng có chút mệt mỏi, không ai lên tiếng nói chuyện lớn tiếng, chiếc xe buýt như đang hướng về nơi tận cùng thế giới, mà những người trong xe dường như đang lặng lẽ đợi ngày tận thế đến.Muốn viết nhạc, Thời Diệp nghĩ thầm.Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Thịnh Hạ bên cạnh đã bắt đầu lục lọi ba lô tìm kiếm, lôi ra một quyển sổ và một cây bút, cúi người bắt đầu viết vẽ gì đó trên quyển sổ đã ướt mưa một nửa kia.Trong xe không có đèn nên hơi tối.Thời Diệp lại ngửi thấy mùi hương như có như không trên người Thịnh Hạ, nó trở nên ẩm ướt khi sau mắc mưa, đi kèm theo mùi cây cỏ trong lành, sạch sẽ. Là loại mùi khiến người ta cảm thấy thư thái trong ngày hè nóng bức. Hơi giống... sương trong rừng, gió trong thung lũng, mát lạnh.Sương và gió... lại là cái kiểu hình dung quỷ quái gì nữa. Thời Diệp hơi uể oải, anh phát hiện mình có hơi bồn chồn.Thời Diệp biết có lẽ lúc này Thịnh Hạ đang tràn trề cảm hứng nên không lên tiếng quấy rầy. Anh lấy điện thoại ra xem, may mà chưa ướt mưa hỏng mất. Sau khi đến đây, Thời Diệp bắt đầu cảm thấy những chuyện này không quan trọng nữa, thậm chí anh còn nghĩ điện thoại hư luôn cũng tốt.Nếu hư, anh sẽ hoàn toàn mất liên lạc với thế giới ảo, khuếch đại và phi thực của sóng vô tuyến, anh sẽ chỉ thuộc về Đại Lý, chỉ thuộc về giây phút này, chỉ thuộc về đêm giông bão này.Thời Diệp bật đèn pin trên điện thoại, đưa nó ra xa chiếu sáng cho Thịnh Hạ để cậu viết.Thịnh Hạ đang viết bỗng ngẩng đầu nói với Thời Diệp: "Thầy Thời Diệp ơi, em nghĩ tới một khái niệm... về thần núi. Em luôn cảm thấy nhất định có thần núi phù hộ trên mười chín đỉnh của núi Thương. Chúng ta thường nói, sông ôm núi Thương, núi Thương ôm thành cổ... em đang suy nghĩ viết một bài hát chủ đề có thần sông, núi, hồ, biển, và chúng ta là những phàm nhân được Ngài phù hộ..."Cậu đang ngậm một quả ô mai ngâm nên nói chuyện lúng búng. Quả được tỉa tót, thật hiếm có món gì ăn được lại đẹp đến thế. Nhưng nhìn mà xem, quả ô mai được tỉa đó còn không đẹp bằng môi Thịnh Hạ.Mắc mưa nên hơi lạnh.Thời Diệp không biết cậu đang nói cho anh nghe hay đang tự nói với mình nữa, nhưng không quan trọng, vì Thời Diệp cũng không có tâm trạng để xem những gì Thịnh Hạ đang viết, cũng không nghe rõ những gì cậu nói, giờ phút này anh chỉ cảm thấy Thịnh Hạ dưới ánh đèn thật đẹp, nhất là trong một đêm giông gió thế này.Là một kiểu đẹp không liên quan đến bất cứ thứ gì. Dù cho người ướt, mặt đỏ, chật vật mệt mỏi nhưng vẫn rất đẹp. Vẻ rối bời ấy trông lại càng đẹp hơn.Một đêm như thế này, có lẽ cũng chẳng có được mấy lần trong đời. Những chuyến xe và chuyến đi luôn có điểm cuối, nhưng Thời Diệp biết khoảnh khắc này sẽ trở thành điều gì đó vĩnh cửu trong ký ức anh. Vì lúc đó anh thực sự có một ảo giác rằng mình và người bên cạnh đang nương tựa lẫn nhau.Thời Diệp cảm thấy mình phải lên tiếng nói gì đó, lúc này nên có chút âm thanh. Anh hỏi: "Cậu nghĩ ra tên chưa?"Thịnh Hạ hơi giật mình. Ngòi bút đang di chuyển ngừng lại, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía ánh sáng đang chiếu vào mình rồi nhìn Thời Diệp đang cầm nguồn sáng.Thịnh Hạ nhìn động tác nhai của Thời Diệp, nói từ từ, "Em vẫn chưa nghĩ ra.""Viết tiếp đi, viết xong tôi xem xem." Một tay Thời Diệp gấp túi mứt quả đang ăn dở lại, "Tôi rọi đèn cho cậu."Xe vẫn chạy, vẫn chạy. Đừng nên ngừng, Thời Diệp nghĩ... nghĩ xong lại giật mình, sao lại nghĩ như thế?Anh cau mày, lại lên cơn rồi.Chiếc xe lao về phía trước giữa sấm sét, chẳng bao lâu sau họ đã đến điểm cuối, bước xuống xe.Hai người đều không có dù. Trời mưa rất to kèm theo từng vệt sấm chớp mang đến cho thành cổ yên tĩnh một bầu không khí khác hẳn. Cổng thành rất đông đúc, rất nhiều người cầm dù, mặc áo mưa chờ xe.Cũng có người bán dù bán áo mưa trong suốt, rao to "20 một bộ 20 một bộ, đừng dầm mưa để bệnh nhé!"Thịnh Hạ hỏi Thời Diệp: "Mưa to quá, chúng ta mua dù nhé thầy Thời Diệp?""Đừng mua, dù sao cũng ướt cả rồi, cứ thế về đi." Thời Diệp cười, "Cũng lạ thật, có thể do tâm trạng đã khác hay sao mà tôi luôn cảm thấy mưa ở Đại Lý trong lành hơn ở phương bắc nhiều, tôi vừa nếm thử một chút, ngọt lắm."Thịnh Hạ cười với anh, "Em thích trời mưa lắm. Em luôn cảm thấy mưa rất có cảm xúc, như mưa hôm nay là... một cơn mưa to rất vui vẻ."Hai người ướt nhẹp cười đùa đi vào trong thành cổ. Mọi người xung quanh nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ rồi cũng vội vàng cầm ô đi lướt qua.Thời Diệp nhận thấy mình đang cười. Đây là lần đầu tiên anh đến Đại Lý và cảm thấy thật sự rất vui vẻ.Thịnh Hạ cúi người cởi giày, bước chân trần trên nền đá xanh của thành cổ.Mưa rất to, to đến nổi đập xuống người còn thấy hơi đau. Tiếng mưa to đến mức họ sát gần nhau nhưng vẫn phải hét to mới nghe được nhau nói gì."Thầy Thời Diệp –" Thịnh Hạ đi chân trần nói to với người trước mặt, "Hồi nhỏ mỗi khi tan học trời mưa em sẽ cởi giày ra đi, em nhớ hồi đó thành cổ chưa đông đúc vậy đâu, trong nội thành cũng vậy, mỗi lần trời mưa em đều cảm thấy thế giới rất sạch sẽ, khi giẫm lên mưa em cũng cảm thấy rất vui!"Thời Diệp nhìn đôi chân trần dẫm trong mưa đến ngây người."Thầy Thời Diệp!" Thịnh Hạ cao giọng, "Anh cũng cởi giày đi!"Thời Diệp hoàn toàn không thể từ chối nụ cười đó. Anh cởi giày vớ cầm trong tay, đi chân trần về thành cổ cùng người bên cạnh.Sấm sét, gió mạnh, mưa ngập toàn thành phố.Nếu mưa nhỏ còn có thể dạo chơi nhưng mưa to quá, Thời Diệp phải kéo Thịnh Hạ vào một mái hiên, "Chờ mưa nhỏ chút rồi đi nhé?"Thịnh Hạ nói dạ.Họ đứng rất gần nhau. Có lẽ vì lạnh nên Thời Diệp cảm thấy Thịnh Hạ đang run. Thời Diệp thấy hơi lo, và anh đã làm một hành động hoàn toàn khác người – anh vòng tay ôm vai Thịnh Hạ hỏi, "Có lạnh không?"Thịnh Hạ sững ra một lúc."Vâng, có hơi lạnh..."Muốn ôm em ấy, Thời Diệp nghĩ.Bầu không khí trở nên khá vi diệu. Tiếng mưa to làm lòng người ta phiền loạn. Thời Diệp cảm thấy tay mình như cứng đờ tê dại nhưng anh vẫn cố chấp ôm vai Thịnh Hạ... thậm chí còn hy vọng khoảnh khắc này có thể kéo dài lâu hơn.Suy nghĩ này vừa xuất hiện, thành cổ đẫm mưa trước mặt bỗng trở nên tối sầm đi.Một khoảnh khắc.Thịnh Hạ giật mình: "Bị cúp điện sao?"Có chủ tiệm hai bên đường chạy ra hỏi nhau, nói chuyện rất to, họ nghe có người nói sét đánh trúng hệ thống điện bên cổng thành bắc, không biết phải mất bao lâu mới sửa xong, mưa to quá.Thời Diệp nói chắc chắn: "Cúp điện rồi."Họ đứng dưới mưa, bất giác dừng lại để nhìn thế giới đen kịt trước mắt.Bạn đã bao giờ nhìn thấy một thành phố mất đi ánh sáng trong chớp mắt chưa?Họ không thể nhìn thấy rõ nhau. Xung quanh chỉ có mưa, chỉ có ánh sáng yếu ớt và một sự phấn khích khó tả trôi nổi trong không khí... thế giới tối đen, bạn không thể nhìn thấy gì nhưng trên con đường tối tăm đó dường như đã có thứ gì được thắp sáng cháy lên.Thời Diệp nhìn màn đêm trước mặt, hít một hơi thật sâu rồi quay qua nhìn Thịnh Hạ.Không thể nhìn rõ nhưng không hiểu sao anh lại có một trực giác chắc chắn rằng Thịnh Hạ đang nhìn mình.Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hai người không ai đi về phía trước mà chỉ ngơ ngác nhìn nhau, như thể đã quên đi hết thảy.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me