LoveTruyen.Me

Done The Star Sailor

7.

Trò chuyện hồi lâu trông Thời Diệp có hơi mệt mỏi, Từ Tĩnh đứng dậy kêu tạm dừng.

Cô trao đổi với Thời Diệp, nói tiếp theo sẽ xem một video cùng anh, là đội của các cô cắt ghép, xem như tặng cho Thời Diệp một món quà nhỏ, cuộc phỏng vấn tiếp theo sẽ thoải mái hơn, họ có thể vừa xem vừa trò chuyện, còn nói nhớ mời thành viên khác trong ban nhạc tham gia cùng xem.

Thời Diệp nhận ly cà phê đen Từ Tĩnh đưa cho, họ vừa đi vừa cười nói đến phòng chiếu phim bên cạnh. Khi đi ngang qua Thịnh Hạ, Thời Diệp thậm chí còn không thèm ngước mắt lên nhìn cậu hay nhận nước cậu đưa qua mà chỉ đi về phía trước với Từ Tĩnh.

Thịnh Hạ bị phớt lờ cũng không bày tỏ cảm xúc gì, chỉ mở nước nhấp một hớp.

Ngưu Tiểu Tuấn còn sợ cậu buồn vội an ủi: "Hôm nay anh ấy có hơi không vui... Có lẽ là do chưa ăn sáng nên tâm trạng không tốt, cậu đừng bận tâm."

Thịnh Hạ cau mày suy nghĩ, hỏi Ngưu Tiểu Tuấn một câu không đầu không đuôi: "Không ăn sáng mà uống cà phê? Ly thứ hai rồi, không phải dạ dày anh ấy không tốt sao?"

Ngưu Tiểu Tuấn sững ra: "Hả..."

Thịnh Hạ cau mày: "Anh Tiểu Tuấn, anh đi nói với thầy Thời Diệp đi, đừng để anh ấy uống nữa."

Ngưu Tiểu Tuấn: "Anh mua bữa sáng cho anh ấy nhưng anh ấy nói không muốn ăn... Không sao đâu, anh ấy cũng không thích ăn sáng lắm."

"Nhưng dạ dày anh ấy không khỏe mà!" Giọng Thịnh Hạ mang theo chút phàn nàn, "Dù sao cũng nên để ăn anh ấy ăn chút gì đó."

Ngưu Tiểu Tuấn nghĩ thầm vị đại gia kia tính tình bướng bỉnh ai dám ép ổng ăn gì. Khi anh chàng còn đang nghĩ có nên ép người không thích ăn sáng ăn hay không thì Thịnh Hạ bên này đã vội vàng nhanh chân đuổi theo Thời Diệp.

Cậu thẳng thắn đưa tay chặn người, trực tiếp lấy ly cà phê trong tay Thời Diệp đi: "Anh, đừng uống cái này nữa, dạ dày anh..."

Thời Diệp cau mày, thấp giọng hỏi: "Làm gì đó?"

Thịnh Hạ chỉ chỉ ly cà phê của anh, nhỏ giọng nói: "Đừng uống."

Thời Diệp nhìn cậu, không phản ứng gì. Thịnh Hạ cau mày muốn lấy cái ly của anh - hai người kéo qua đẩy lại, cà phê trong ly sánh ra làm bẩn một gốc áo của Thời Diệp.

Thời Diệp thấp giọng quát: "Buông ra!"

Thịnh Hạ luống cuống lấy khăn giấy lau quần áo cho Thời Diệp, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi... nhưng anh đừng uống cái đó, anh Tiểu Tuấn nói anh không ăn sáng, đừng để bụng rỗng uống cà phê."

Vẻ mặt Thời Diệp mất kiên nhẫn: "Ai cần cậu lo?"

Giọng điệu như đang giận.

Thịnh Hạ làm ngơ anh giận mà nói tiếp: "Bây giờ anh đói không? Trong túi em có sandwich."

Thời Diệp nhắm mắt hít sâu một hơi. Niệm ba lần tâm bình khí hòa mới bình tĩnh lại, dúi ly cà phê vào tay Thịnh Hạ rồi lấy chai nước trong tay cậu, nói lẫy: "... Tôi không đói."

Uống nước thì uống nước thôi, uống nước cũng chẳng chết chóc gì, Thời Diệp tự an ủi.

Anh kìm nén bực bội trong lòng, vặn chai mở nắp, kết quả đến khi uống Thời Diệp mới bất giác nhận ra hình như chai này đã bị người khác uống rồi...

Thế là Thời Diệp lại càng giận hơn, giận mình vừa gặp em ấy đầu óc đã bắt đầu mơ màng. Anh vô cảm đóng nắp chai lại, nhét về tay Thịnh Hạ, đi vào phòng chiếu mà Từ Tĩnh nói dưới ánh mắt quỷ dị của mọi người.

Trong phòng chỉ có bốn cái ghế. Tiêu Tưởng và Chung Chính cười nói ngồi xuống cạnh Thời Diệp. Thịnh Hạ ở lại bên ngoài đứng chung với Ngưu Tiểu Tuấn.

"Vậy chúng ta bắt đầu nhé?"

Thời Diệp gật đầu.

Video bắt đầu với cảnh một sân vận động chật kín người, màu chủ đạo là đen trắng.

Thời Diệp nhận ra đây là điểm dừng đầu tiên trong chuyến công diễn toàn quốc đầu tiên của The Star Sailor.

Từ Tĩnh bên cạnh nhỏ giọng nói: "Hình như đây là buổi biểu diễn quy mô lớn đầu tiên của mọi người đúng không?"

Thời Diệp gật đầu, "Ừ, đây là concert nghìn người đầu tiên."

Tiêu Tưởng thở hắt: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều người vậy đó, trước khi lên sân khấu run chết đi được."

Tiếng reo hò phát ra từ màn hình chiếu, Thời Diệp ôm đàn guitar ra sân, buổi concert năm đó của The Star Sailor bắt đầu.

Lời tường thuật của Thời Diệp vang lên, anh nói:

" — Trong một giấc mơ nào đó, dường như tôi đã đến một thế giới rất xa xôi. Thế giới đó rất bí ẩn... có một lực hút kỳ lạ, khi tôi buồn, lực lượng đó sẽ lao ra khỏi cơ thể tôi, kéo tôi vào vũ trụ bao la, vô tận, tráng lệ."

" — Bạn có thấy người đó không? Người đó có một đôi cánh rất xấu, bay một mình trong vũ trụ, cố gắng tìm kiếm người có cùng tần số với mình trong làn sóng vô tuyến hỗn loạn."

" — Người ấy là người du hành giữa các vì sao."

" — Và cũng là người nghe thấy chúng ta."

Màn hình chuyển cảnh tạo hiểu ứng du hành thời gian... ánh sáng lóe lên trong ánh sáng và bóng tối là những buổi concert khác nhau, những điểm dừng, những buổi diễn đầy sao.

Sau đó màn hình lại chuyển cảnh. Thời Diệp nhận ra ngay đó là lần ở Trùng Khánh.

Hôm đó trời mưa. Thật ra lúc đó đã hát xong rồi, sau khi buổi diễn kết thúc, Thẩm Túy đi xuống nghỉ ngơi uống nước, Tiêu Tưởng và Chung Chính cũng bắt đầu thu dọn thiết bị.

Nhưng Thời Diệp không đi, anh đứng đó nhắm mắt lại như thể đang lắng nghe điều gì.

Hình ảnh được làm thành trắng đen, dù cho có âm thanh ồn ào nhưng trông qua vẫn rất ngột ngạt. Khán giả thấy Thời Diệp chưa đi nên cũng có rất nhiều người ở lại, mặc áo mưa đứng dưới sân khấu nhìn anh.

Sau đó Thời Diệp bắt đầu đàn "Trong ngân hà".

Đầu tiên, dưới khán đài hoàn toàn yên tĩnh, sau đó lại bất ngờ bùng nổ.

Sau khi hai ca khúc "Sao Cực" và "Trong ngân hà" được phát hành, The Star Sailor chưa bao giờ hát chúng. Trong concert lần này, đó là lần duy nhất Thời Diệp biểu diễn "Trong ngân hà" trước công chúng, dù cho... anh chỉ diễn phần mở đầu.

Trong màn hình, Thời Diệp tiến đến gần micro và cất tiếng hát câu đầu tiên —

"... Anh ngủ trong gió, và khi nhìn vào mắt em, anh nhìn thấy dải ngân hà."

Giọng anh trầm thấp, thậm chí có thể nói là khàn. Chỉ mới một câu mà Thời Diệp đã đờ người, thậm chí còn quên đàn, chỉ đứng sững trên sân khấu như thể đã mất tri giác. Nhưng khán giả bên dưới đã bắt lời bài hát và đồng thanh hát lên mà không cần nhạc đệm. Cảnh tượng rất hoành tráng.

Phòng chiếu hoàn toàn im lặng, bóng tối như khuếch đại giác quan của mọi người. Mọi người đều im lặng như bị cảm xúc của Thời Diệp khi ấy lây nhiễm, bầu không khí trầm lắng.

Khi ấy là cuối năm, Thời Diệp năm 26 tuổi đứng trong mưa.

Từ Tĩnh biết bầu không khí lúc này không hợp nói chuyện nhưng vẫn phải cất lời: "Thật ra mọi người rất tò mò, sau khi viết "Khi hạ chí" xong thì cậu không đề cập đến nó nữa, khi biểu diễn cũng tránh hai bài hát này đi, có phải là vì có nguyên nhân đặc biệt nào không nhỉ?"

Từ Tĩnh thầm nghĩ chắc chắn Thời Diệp sẽ không trả lời vấn đề này.

Kết quả Thời Diệp lại đáp ngay sau đó: "Nguyên nhân ư? Có lẽ là vì buồn thương."

"Buồn thương?"

"Ừm, vì đó là hai bài hát viết về mối tình đầu."

Mọi người có mặt tại hiện trường đều sửng sốt.

Từ Tĩnh khựng lại, sau vội hỏi: "Tình... tình đầu?"

"Ừm, mối tình đầu." Thời Diệp nói, "Sau này không lấy ra hát là vì... nguyên nhân khá phức tạp, nên tôi không muốn nhắc tới. Nhưng có vẻ mọi người rất tò mò về vấn đề này, tự hỏi tôi buồn phiền vì cái gì."

Từ Tĩnh cảm thấy hỏi được đến đây đã hài lòng lắm rồi nên tranh thủ nói tiếp: "Không sao, vậy chúng ta tiếp tục..."

Thời Diệp nhìn màn hình, mặt vô cảm nói tiếp: "Cứ nói thôi, cũng không có gì. Khi gặp được người ấy, cuộc sống của tôi vừa bắt đầu xuống dốc, sức khỏe tôi xuất hiện nhiều vấn đề, cổ họng cũng không tốt, còn mất ngủ đau đầu, suy nhược thần kinh... Một mình tôi trốn đi du lịch. Sau đó..."

Từ Tĩnh ngẩn ra, lập tức truy vấn: "Sau đó?"

"Sau đó... sau đó tôi gặp một người. Gặp gỡ, yêu thích, và rời khỏi nơi ấy." Thời Diệp nói, "Thích của tôi giống như sự đau khổ vậy, mặc dù mọi người cảm thấy đó là tình ca nhưng với tôi đó lại là vết thương. "Trong ngân hà" là lời tỏ tình của tôi, còn "Sao Cực" là tạm biệt. Vì không muốn xé toạc vết thương nên không muốn nhắc đến, mọi người hiểu được lý do này chưa?"

Từ Tĩnh: "Hiểu, đây là tự do của người sáng tác."

Cô biết đủ nên không hỏi thêm nữa.

Trên màn hình vẫn còn hát: "--- Hãy để anh ôm chặt lấy em, trong ngân hà vô tận."

Thịnh Hạ không xem hết buổi phỏng vấn này, nghe Thời Diệp nói xong đoạn đó cậu đã rời đi ngay. Ngưu Tiểu Tuấn nhìn cậu thất hồn lạc phách thì cảm thấy lúc đi cậu rất chật vật, như thể không muốn đối mặt với điều gì đó.

"Vãi chưởng." Ngưu Tiểu Tuấn lẩm bẩm, "Mối tình đầu? Người ấy?"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me