LoveTruyen.Me

[ Đồng Nhân BOF ] Yêu Thượng Yoon Ji Hoo [Hoàn]

c10: Thực sự buông xuống?!

V_lazy

Ở trên ban công, ba người Tử Nghiên, Jan Di & Ga Eul nằm trên ghế dài nghỉ ngơi. Không hiểu sao đột nhiên Jan Di thét lớn một tiếng rồi bật dậy, cũng làm cho Tử Nghiên giật mình mà tỉnh giấc. Tử Nghiên và Ga Eul hai mặt nhìn nhau, Ga Eul nhíu mi nhìn Jan Di hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Jan Di kinh hách, đưa tay tháo chiếc kính râm trên mắt thở hổn hển nói: "Mơ! Ga Eul,tớ nằm mơ... nằm mơ!"

Ga Eul nghi hoặc hỏi: "Cậu mơ thấy gì?" Là giấc mộng gì lại làm cho Jan Di kinh hoàng thất thố vậy chứ?

Kim Tử Nghiên thật nghi hoặc, chi mơ thấy gì mà có thể sợ hãi đến như vậy? Thấy chị còn sợ hãi ôm đầu, Tử Nghiên lo lắng hỏi: "Chị, chị không sao chứ?"

"Là giấc mộng! Thật may!"

"Mình và cậu đi xem bói. Một bà cô thật lớn tuổi...Chúng ta đi coi bói ở đó. Nhưng bà cô đó nói với mình là phải cẩn thận..." Jan Di nói xong còn khoa tay múa chân, cuối cùng phiền chán mà tựa đầu vào đùi.

Lúc này, F4 đi tới, Goo Jun Pyo bước đến chỗ Guem Jan Di nói: "Đi cùng anh đến một nơi." Biểu tình không cho người ta cự tuyệt.

Jan Di nghe thấy thanh âm anh ta, ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: "Nơi nào?"

"Đi rồi sẽ biết!" Goo Jun Pyo vừa nói vừa đi đến bên người Jan Di ngồi xổm xuống, nhặt lên giầy của cô, đứng lên. Thấy cô sợ hãi nhìn anh, anh liền giữ chặt tay cô, nói thêm: "Nhanh lên một chút."

Đối với những hành động của Goo Jun Pyo, Tử Nghiên đã có sức miễn dịch, mặt không đổi sắc nhìn anh ta cương quyết lôi kéo tay chị đứng lên. Tử Nghiên bất đắc dĩ lên tiếng: "Jun Pyo tiền bối, đối với con gái là phải ôn nhu, bằng không chị sẽ thực sự sợ hãi mà chạy trốn đó."

Goo Jun Pyo kiêu ngạo nói: "Không có khả năng! Chỉ cần Goo Jun Pyo ta muốn cái gì, nhất định đều đạt được. Mà chị cô, vĩnh viễn chỉ thuộc về ta." Nói xong hướng F3 nháy mắt, đem Jan Di lôi kéo đi.

Ga Eul giống như nhớ tới lời bói, kinh hoảng: "Jan Di!" Nói xong liền chuẩn bị chạy theo, nhưng mà Yi Jung đem cô đè lại. Ga Eul bất đắc dĩ, đành phải đối với Guem Jan Di nói: "Jan Di, bảo trọng!"

Tử Nghiên quay đầu đi hướng khác, không nói lời nào trở mặt xem thường, Ga Eul này, thật ngu ngốc, thật mất mặt a, cô làm sao có thể nhận thức người thế này được chứ. Yoon Ji Hoo đứng bên cạnh nhìn thấy động tác nhỏ của cô, không khỏi mỉm cười, anh cũng cảm thấy biểu hiện của Ga Eul rất khôi hài, như thế thật khiến người khác hiểu lầm.

So Yi Jung bất đắc dĩ lắc đầu, cúi đầu nhìn Ga Eul nói: "Có phải là ra chiến trường đâu." Ga Eul nghe anh ta nói vậy rất tức giận trừng lại.

"Ga Eul à, cậu cũng quá khoa trương đi, Jan Di sẽ không có việc gì đâu, cũng tại cậu với chị xem nhiều phim tình cảm quá, đầu óc cứ nghĩ lung tung." Tử Nghiên làm sao không biết chị và Ga Eul lo lắng điều gì, còn không phải do lời bói kia sao? Nếu cô không lên tiếng không biết hai người kia có thể cãi nhau hay không.

Sau đó năm người đi đến một ngọn núi cao, quang cảnh xinh đẹp ở đây thật làm cho người không khỏi cảm thán. Ga Eul càng chụp ảnh như điên, nhìn thấy một cảnh đẹp nào, lập tức cuồng chụp. Đến giữa sườn núi, nhìn quang cảnh dưới mắt đẹp không sao tả xiếc, Ga Eul cao hứng lấy di động ra, tự sướng đủ kiểu. Tử Nghiên nhìn mà rất bất đắc dĩ, thật không hiểu nổi, chụp nhiều ảnh như vậy để làm chi, tự kỷ cũng không nghiêm trọng đến mức đó đi.

Lúc này, Ga Eul nhìn thấy biểu tình bất đắc dĩ của Yi Jung, tuy rằng nghi hoặc nhưng cảm thấy anh ta rất nhàn, cô cảm thấy thật bất công, vì thế liền đem di động đưa cho Yi Jung, bảo hắn chụp giúp mình mấy bức. So Yi Jung rất là mất kiên nhẫn tiếp nhận lấy, giận dữ nói: "Những chuyện quê mùa coi như cô đã làm hết rồi đó." Nói xong chụp thật nhanh, rồi: "Được rồi đó, đi thôi."

Tử Nghiên nghe xong, khóe miệng khẽ nhếch nói: "Yi Jung tiền bối, đi chơi cùng chúng ta rất mất hứng hay sao?" Nếu không phải vì gốm trắng Thanh Hoa, căn bản anh ta sẽ không đi ngắm cảnh với các cô.

"Cùng đã đến nơi rồi, làm gì có đạo lý không đi tiếp nữa." Ga Eul mất hứng chu miệng lên nói, sau đó chạy lên đỉnh núi, Yi Jung ở phía sau hô to cũng không thể đem Ga Eul dừng lại.

Tử Nghiên buồn cười lắc đầu giảo hoạt nói: "Yi Jung tiền bối, có phải là anh đã trao đổi gì với Jun Pyo tiền bối hay không, bằng không sao lại cam tâm tình nguyện cùng chúng tôi đi dạo chứ. Còn nữa lấy tên của Woo Bin tiền bối làm sao có thể bỏ đi những mĩ nữ kia được, tôi nói đúng không, Woo Bin tiền bối?" Nói xong chuyển hướng sang Woo Bin nãy giờ cũng chưa được bình tĩnh lắm, nhìn chằm chằm vào anh ta, thẳng cho đến khi anh ta xấu hổ mới chuyển mắt.

Nãy giờ vẫn chăm chú đứng cạnh nhìn, mặt Yoon Ji Hoo không có một chút biểu tình, vẫn là Yoon Ji Hoo tốt nhất, không khiến người ta đau lòng, đâu giống hai tên hoa hoa công tử kia chứ.

Từ trước giờ vẫn luôn khôn khéo, So Yi Jung kinh ngạc nhìn Kim Tử Nghiên, khiếp sợ hỏi: "Cô làm sao mà biết, tôi có hướng Jun Pyo đòi này nọ?" Chuyện này trừ F4 hẳn không ai biết mới phải, làm sao cô có thể biết được chứ.

"Rất đơn giản mà, Goo Jun Pyo nếu muốn các anh giúp việc gì, dù là chuyện nhỏ nhặt tôi nghĩ các anh cũng sẽ đòi cho bằng được thứ này thứ kia, dù sao tập đoàn Shinwa gì đó cũng là hàng thật giá thật." Nếu trong TV không có cảnh So Yi Jung hướng Goo Jun Pyo đòi gốm sứ Thanh Hoa, cô cũng không có khẳng định đáp án này chắc chắn đến vậy.

So Yi Jung nghe cô đáp, nghĩ cũng thấy có đạo lý, không hỏi gì thêm nữa, bất quá nhớ tới cái thôn cô đã chạy lên trên núi kia, anh ta phiền phiền nói: "Tôi tới đây cũng đã chín lần rồi, nhưng cô ta là người đầu tiên lên trên đó. Sao tôi lại phải phụ trách cái cô gái quê mùa này chứ. Cố gắng chịu đựng đi, gốm trắng Thanh Hoa, gốm trắng Thanh Hoa." Nói xong xoay người hướng biển lớn bình phục lại tâm tình.

"Yi Jung tiền bối, anh thật hài hước! Anh không lên nhưng tôi lại phải lên rồi, nếu các anh thật không muốn lên, thì một mình tôi lên cũng không sao." Tử Nghiên lắc đầu nói, thật vui! Trêu đùa Yi Jung tiền bối quả nhiên rất tốt.

Yoon Ji Hoo nhàn nhạt nói: "Tôi đưa cô đi, dù sao cũng đã tới, coi như là giải sầu đi." Anh làm sao có thể để cô một mình đi lên trên đó, thân thể cô như vậy có thể không khiến ngươi khác lo lắng sao.

"Vẫn là Ji Hoo tiền bối tốt nhất, đâu giống hai tên không có lương tâm kia, hai anh đối với mấy cô gái khác rất cẩn thận, thế nhưng sao đến chúng tôi lại như bắt chó đi cày vậy, chẳng lẽ chúng tôi không đủ mị lực?" Tử Nghiên nghĩ tới cái này liền khó hiểu, hay là bọn họ kì thị thân phận.

Song Woo Bin mỉm cười nói: "Cô nói cô không đủ mị lực, vậy chẳng khác nào đả kích nữ nhân khác. Tướng mạo của cô rất mĩ lệ, như thế nào, có hứng thú làm bạn gái tôi không." Song Woo Bin tự tiếu phi tiếu nhìn cô nói.

"Con gái đối với anh mà nói có phải là một tuần lễ liền chán rồi vứt đi?" Tử Nghiên đối với lời nói của anh ta không thể nào tin nổi, loại playboy này vạn phần không thể tin.

Song Woo Bin trừng lớn mắt, cười to nói: "Ayyy.... Cô làm sao mà biết được, không sai, như vậy còn có hứng thú hay không?"

"Rất xin lỗi, tuy bộ dạng anh rất là tốt, nhưng không phải là mẫu hình mà tôi thích." Tử Nghiên vuốt tay rất là bất đắc dĩ nói, thật không ngờ anh ta lại có hứng thú này với cô.

Lúc nghe Song Woo Bin nói muốn Tử Nghiên làm bạn gái, không hiểu sao trong lòng Yoon Ji Hoo rất kích động, sau lại nghe thấy cô cự tuyệt, trái tim liền bình ổn trở lại, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, Yoon Ji Hoo lên tiếng: "Đi thôi, đã đến rồi thì xem một chút đi. Yi Jung, Woo Bin đi thôi."

So Yi Jung và Song Woo Bin hai người liếc nhìn nhau, gật đầu, 4 người hướng đỉnh núi đi lên. Chốc lát liền đi đến nơi.

Trên này không khí thật trong lành, Tử Nghiên cảm thấy thân thể dường như thư thái hơn giải tỏa áp lực rất nhiều, không khỏi hít thêm nhiều hơi nữa, lại ngoài ý muốn bắt gặp biểu tình cô đơn trên mặt Ji Hoo, liền đối với Ji Hoo nói: "Chúng ta đi đến bên kia một chút đi." Tử Nghiên chỉ chỗ bụi hoa, nơi đó hẳn là nơi có thể kín đáo nói chuyện.

Yoon Ji Hoo nhìn hướng ngón tay cô chỉ, gật gật đầu, cùng nhau đi đến phía đó, lưu lại Song Woo Bin và So Yi Jung hai mặt nhìn nhau. Không biết hai người này có bí mật gì đây, giữa hai người họ có một cỗ không khí thật mập mờ nhưng chung quy lại vô cùng hài hòa, làm cho người ta có chút nghi hoặc.

Hai người đi đến chỗ bụi hoa, Kim Tử Nghiên liền nói: "Lúc anh tìm cô ấy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, không nên giấu giếm, anh cũng không thể gạt được tôi, nếu không muốn nói, tôi sẽ không bức anh, nhưng hi vọng anh có thể nói ra, không nên sầu mi khổ kiểm nữa."

"Cô ấy muốn kết hôn, cô ấy chỉ xem tôi như em trai, thật buồn cười! Tôi cho rằng trước kia cô ấy đối tốt với tôi, là do thích tôi nưa chứ." Yoon Ji Hoo nhìn phương xa, cười khổ nói. Trước kia khi cùng cô ấy ở nước Pháp, tuy rằng rất là vui vẻ, nhưng cũng thật ngắn ngủi..

Tử Nghiên thở dài nói: "Mặc dù mọi người vẫn bảo tuổi không là vấn đề gì cả, nhưng không nghĩ giữa hai người lại tồn tại vấn đề này." Tử Nghiên cũng không hiểu rốt cuộc Min Seo Hyun muốn làm gì, là vì muốn thoát khỏi gia tộc ư? Đúng thật là không thể nào nói nổi, dù muốn rời khỏi cũng hãy lựa chọn người trong lòng, sao lại đem hết thảy đều chém đứt, không lưu lại cho bản thân dù chỉ một chút, quả thực là một người vô cùng kiêu ngạo.

"Lần đầu nhìn thấy cô, cô nói với tôi câu đó, lúc ấy tôi cũng đã tỉnh lại, nhận ra tâm của chính mình. Đối với Min Seo Hyun có thể cũng chỉ là vì hồi nhỏ gặp được người đối tốt với mình mà không muốn xa rời, nên mới coi tình thân là tình yêu, khiến cho bản thân lãng phí thời gian mười năm. Lúc nghe cô ấy nói muốn kết hôn, trong lòng tôi rất bình tĩnh, còn thành tâm chúc phúc cho cô ấy nữa." Yoon Ji Hoo cười nói, anh đã nhận rõ trái tim của mình, cũng không còn gì phiền não nữa, đối với Min Seo Hyun anh là thích nhưng chưa đến yêu.

Kim Tử Nghiên nghe xong lời anh nói, trong lòng cao hứng vô cùng, nếu hắn không có ở đây, cô nhất định sẽ thét chói tai phát tiết một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me