LoveTruyen.Me

[ Đồng Nhân BOF ] Yêu Thượng Yoon Ji Hoo [Hoàn]

c4: Goo Jun Pyo thẹn thùng

V_lazy

Một tháng ở lại bệnh viện, bác sĩ cuối cùng cũng thả người. Nếu mà còn ở lại thêm nữa cô khẳng định sẽ phát điên!

Trở lại trường học, cô tổng cảm thấy không khí có điểm không đúng. Tại sao mọi người đều dùng ánh mắt ghen tỵ xen lẫn không cam lòng chiếu thẳng vào người chị. Chẳng lẽ trong lúc cô nằm viện đã có trò hay gì xảy ra mà cô không biết?

Tử Nghiên vắc óc suy nghĩ lại tình tiết trong phim, đột nhiên, linh quang chợt lóe. Đúng rồi! Nhất định chị và Goo Jun Pyo quen nhau, nhưng, không phải chị thích Yoon Ji Hoo hả? Không lẽ Goo Jun Hi về, tình tiết cũng đổi, phát sinh chuyển biến!

Tử Nghiên quay đầu, thấy chị đang lâm vào trầm tư, nghi hoặc hỏi:

"Chị làm sao vậy? Sao lại cau mày?"

"Tử Nghiên này, em nói thử xem, sao Goo Jun Pyo lại thích chị?"

Guem Jan Di không hiểu đầu óc anh ta rốt cuộc cấu tạo bằng gì, cô không xinh đẹp như tiên, lại cũng không bằng em gái, sao anh ta lại xem trọng cô hơn em gái chứ?

Nghe vậy Tử Nghiên liền cười nói:

"Em nghĩ chắc là vì một cú đá mà định ước duyên phận đi!"

Ngẫm lại cú đá kia thật sự có uy lực không tầm thường a, thế nhưng lại là nhất cước chung tình!

Jan Di nghe xong câu trả lời của em gái không khỏi cảm thấy xấu hổ. Khi đó cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn đem phẫn nộ trong lòng xả ra hết, kỳ thật sau này nghĩ lại cũng thấy bản thân thật to gan! Bất quá Goo Jun Pyo đáng nhận giáo huấn đó.

Vào lúc này Goo Jun Hi đến trước mặt chị em cô, cười cười nói: "Xin chào, chị đang tìm các em, đi, chúng ta lên phòng nghỉ F4 nói chuyện." Sau đó ánh mắt nhìn Tử Nghiên mang theo xin lỗi nói: "Chị thay mặt Goo Jun Pyo thật sự rất xin lỗi em."

"Không có gì, em không để ý." Tử Nghiên cười khoác tay, cũng vì chuyện này mà Goo Jun Pyo đến bệnh viện rất nhiều lần, đối với cô khách khách khí khí, thật khiến cô mất tự nhiên.

Ba người cười nói đi về phía trước, đến phòng nghỉ F4, thấy tất cả đều ở đây Tử Nghiên không khỏi nghĩ 'bọn họ đúng là như hình với bóng '.

Goo Jun Pyo nhìn thấy các cô lập tức kêu lên:

"Các cô đến đây làm gì?"

Anh ta nhìn hai chị em cô, một người thì hoạt bát, một người thì trầm tĩnh, anh lại thích Guem Jan Di, bản thân cũng cảm thấy rất khó tin.

Tính cách Guem Jan Di tương đối nóng nảy, lập tức cãi lại: "Anh nghĩ rằng tôi muốn đến hả? Nếu không phải vì chị Jun Hi bảo, chúng tôi mới không cần đến chỗ này!"

"Goo Jun Pyo, thái độ này của em là có ý gì, là chị kêu các em ấy đến, em có ý kiến?" Goo Jun Hi liếc mắt một cái, đối với em trai này không hề nề hà.

Song Woo Bin đối với Goo Jun Pyo thật hết chỗ nói, anh bất đắc dĩ lên tiếng: "Chị Jun Hi lại đây ngồi đi, các cô cũng đến đây ngồi đi, đừng đứng nói chuyện." Nếu còn để Guem Jan Di cùng Goo Jun Pyo tiếp tục tranh cãi, tin rằng nơi này nhất định sẽ trở thành chiến trường.

Đợi các cô ngồi xuống, So Yi Jung lộ ra nụ cười nhìn Tử nghiên nói: "Thân thể cô đã không có việc gì rồi chứ?"

Ngày đó thấy cô phát bệnh khiến anh sợ chết khiếp, chưa bao giờ anh gặp qua thân thể nào yếu đến thế.

"Đã không còn việc gì, cũng chỉ là bệnh cũ thôi. Cảm ơn tiền bối đã quan tâm." Tử Nghiên mỉm cười lễ phép nói, làm cho người ta không nhận ra chỗ sai nào có thể bắt bẻ.

Song Woo Bin nhìn Goo Jun Pyo trêu trọc nói:"Nếu có việc gì thì Jun Pyo liền toi đời, khẳng định sẽ bị sung quân đến Alaxca."

Ngẫm lại anh cũng có chút hoảng, trước kia đụng tới việc có người chết cũng không có cảm giác gì, mà lần này thật làm anh hoảng.

"Rất đúng, ít nhất cũng để cho anh ta hiểu làm người không nên quá cuồng vọng!"

Nhớ đến chuyện này, Jan Di liền đối với Goo Jun Pyo rất tức giận, em gái là trân bảo trong tay cô, dù ai làm tổn thương đến nó, cô nhất quyết không bỏ qua, cũng may lúc đó Goo Jun Pyo cứu kịp thời.

Goo Jun Pyo vốn định phát hỏa, nhưng thấy Jan Di trừng mắt nhìn mình, đành đem lời muốn nói nuốt xuống. Mặc dù ở chuyện này là anh sai, nhưng anh cũng đã ăn năn hối lỗi, thế này mới có thể giảm bớt áy náy trong lòng. Bởi vậy anh chỉ có thể im lặng miễn cho Jan Di còn trút giận lên người anh.

Tử Nghiên nhìn Goo Jun Pyo ăn nghẹn, rất là buồn cười, mà F3 lại càng không phúc hậu bật cười lớn tiếng, có thể thấy Goo Jun Pyo duy ngã độc tôn ăn nghẹn là một chuyện khó cầu đến cỡ nào a.

Tử Nghiên thật sự nhịn không được nữa, cuối cùng cũng cười ra tiếng, còn không quên bám sát vào chị gái tìm chỗ dựa an toàn.

Goo Jun Hi đối với tình cảm của em trai rất tán thành, cô không muốn vì lợi ích tập đoàn mà em trai cũng trở thành vật hi sinh, chỉ cần mình cô là quá đủ rồi, không nên để em trai rơi vào hoàn cảnh ấy. Quay đầu nhìn về phía Guem Jan Di, hi vọng em ấy có thể kiên quyết đấu tranh, dù sao thủ đoạn của chủ tịch Kang không phải ai cũng dám nhận

"Đây không phải là Min Seo Huyn sao? Càng ngày càng đẹp a."

Song Woo Bin ngạc nhiên nhìn TV nói. Tiếp theo liền nhìn Yoon Ji Hoo, thấy bộ dáng cậu ấy nặng nề, cảm thấy không thú vị, vì thế nhún nhún vai không nói gì nữa.

Guem Jan Di kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: "Các anh biết cô ấy hả?"

Min Seo Huyn! Một người có khí chất vô cùng cao quý, rất giống với chị Jun Hi, chắc hẳn cũng được sinh ra trong gia đình giàu có, đứng chung với họ cảm thấy mình thật tự ti.

"Quen đến không thể nào quen hơn nữa." So Yi Jung mỉm cười nói.

"Đặc biệt là Yoon Ji Hoo, cùng cô ấy rất thân, đúng vậy không, Ji Hoo?" So Yi Jung trêu tức nhìn Ji Hoo, thấy biểu tình cậu ấy không có gì thay đổi, nhất thời khiến Yi Jung có cảm giác thật thất bại.

Tử Nghiên nhìn Yoon Ji Hoo đang cúi đầu không biết nghĩ gì. Min Seo Hyun đem lại cho anh ta cảm giác ấm áp, anh ta liền nghĩ rằng đó là người anh ta yêu, cô cảm thấy anh ta thật lỗ mãng, bất quá cô cũng không có tư cách gì để nói anh ta.

Tử Nghiên lắc lắc đầu, quay đi, đúng lúc đó Yoon Ji Hoo ngẩng lên bắt gặp ánh mắt của cô, hai người nhìn nhau một lúc, Tử Nghiên quay đầu thật nhanh, lỗ tai đều đỏ cả lên.

Yoon Ji Hoo thấy thế, khóe miệng hơi giương lên, sau đó lại cúi đầu. Động tác nhỏ này của bọn họ cũng không bị phát hiện, Tử nghiên trấn tịnh lại, thấy mọi người không phản ứng liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, im lặng ngồi lên ghế sopha không lên tiếng, nghe bọn họ nói chuyện về Min Seo Hyun.

Có Kim Tử Nghiên đến đây, mọi chuyện đều thay đổi đi rất nhiều, đến cả chị cũng không thích Yoon Ji Hoo, mà Yoon Ji Hoo đối với chị cũng chỉ là cảm thấy thú vị, không có suy nghĩ gì nhiều thêm, điều này không khỏi khiến Tử Nghiên nhẹ nhàng thở ra. Cô cũng không muốn bản thân thích một người con trai luôn bồi hồi bên cạnh chị, như vậy rất mệt mỏi, cô gánh vác không nổi.

Mặc dù biết Min Seo Hyun và Yoon Ji Hoo cuối cùng sẽ không ở bên nhau, nhưng vẫn nên cẩn thận, sự có mặt của cô ta hệt như một trái boom hẹn giờ, ngày nào chưa giải trừ thì ngày đó vẫn không an toàn. Tử Nghiên thầm thống hận, tại sao lúc nhỏ không gặp được Ji Hoo trước, như vậy cũng không xảy ra nhiều chuyện như bây giờ rồi.

Nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ cô rất hiểu thân phận mình, rất rõ ràng cô sẽ không có cơ hội gặp anh.

Đến 10 tuổi, cô đã phát triển tài viết văn của mình, viết ra rất nhiều chuyện. Vì vậy tiền nhuận bút cũng được kha khá, cũng coi như là một tiểu phú bà. Thậm chí dù tương lai có bị chủ tịch Kang chèn ép thì cô vẫn có thể chống đỡ được.

Cô rất áy náy, vì thân thể này mà gia đình càng khó khăn thêm, tiền chữa bệnh cho cô cũng là một gánh nặng lớn. Mà chuyện cô kiếm tiền cũng chưa ai biết, cô lại không dám lấy ra, thật sự là phiền chết!

"Guem Jan Di, sao cô không yên tĩnh như em gái mình, mà lại dã man như thế, cô là con gái hả?"

Goo Jun Pyo tức giận gầm lên, thành công đem Tử Nghiên đang từ cõi thần tiên gọi trở về. Cô khó hiểu nhìn Goo Jun Pyo đang tức giận, không biết anh ta lại lên cơn thần kinh gì nữa.

Chị nghe vậy tức giận nhảy dựng lên nói: "Tôi như thế này đấy thì đã sao, anh có ý kiến? Chẳng lẽ vẫn còn muốn ăn một cước nữa?" Chị nói xong liền thủ thế, nếu Goo Jun Pyo mà còn dám nói thêm nữa khẳng định sẽ bị ăn một cước.

"A!Cú đá của Guem Jan Di lại tái xuất, thật là chờ mong!" Song Woo Bin hứng trí bừng bừng nói, ánh mắt còn mang theo chờ mong nhìn chị, hy vọng chị có thể lại triển lãm thêm một màn nữa.

Nhìn Song Woo Bin hứng trí hùa theo, Goo Jun Pyo bất mãn nói: "Cậu rốt cuộc có phải là huynh đệ với tôi không vậy."

"Jun Pyo, Trung quốc không phải có câu 'một người vì mọi người' sao? Chính vì thế, một người vui không bằng mọi người cùng vui, càng nghĩ càng thấy Trung Quốc thật tốt." So Yi Jung cầm chén rượu trong tay húp lên một ngụm, hứng trí nói, toàn bộ mị lực đều được anh ta phát ra vô cùng nhuần nhuyễn, trách không được lúc nào cũng có nữ nhân quây quanh.

Goo Jun Pyo bắt chéo chân khó chịu nhìn Jan Di nói: "Ngồi xuống đi, đừng khiêu khích tôi." Nói xong không được tự nhiên chuyển đầu sang hướng khác, ánh mắt luân chuyển không dám nhìn về phía bọn họ.

Guem Jan Di thấy bộ dáng này của anh ta không khỏi kinh ngạc, không nghĩ đến loại vẻ mặt này cũng xuất hiện trên cái kẻ cuồng vọng như Goo Jun Pyo. Thật sự là ngàn năm khó gặp! Guem Jan Di cúi đầu thấp giọng cười.

"Oh, men, Goo Jun Pyo tự cao tự đại thế mà lại thẹn thùng, thật đúng là thiên hạ kì văn!" Song Woo Bin cười trêu tức nói. Hôm nay nếu không muốn nhàm chán anh chỉ có thể lấy người khác ra làm tiêu khiển thôi.

Goo Jun Hi vui mừng cười nói: "Em trai của chị thật là đáng yêu! Bằng không sao lần nào chị cũng rèn luyện thể lực em cơ chứ. Nhắc đến thật là ngứa tay ngưa chân a." Goo Jun Hi tinh nghịch hướng hai người các cô nháy mắt, xem ra kẻ có tiền không phải ai ai cũng cao cao tại thượng .

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me