LoveTruyen.Me

[ Đồng Nhân BOF ] Yêu Thượng Yoon Ji Hoo [Hoàn]

c68: Bốn năm sau

V_lazy

Bốn năm, thời gian nhanh như tên lửa, vèo một thoáng đã đến. Ga Eul và Jan Di, đều đang chờ đợi bọn họ trở về, trời biết, trong bốn năm, các cô làm sao mà vượt qua được, nếu không có chấp nhất ở trong lòng, có thể các cô cũng không có kiên trì được đến giờ.

Giống như việc vui có hẹn trước vậy, lúc Jun Pyo và Yi Jung trở về nước, vừa vặn lại hay tin Tử Nghiên và Jae Kyung có thai hai tháng, điều này làm cho Ji Hoo cùng Woo Bin đồng thời ngây dại, một phút đồng hồ sau, mừng như điên xoay quanh vợ nhà mình.

"Nghiên Nhi, xem ra chúng ta phải làm hôn lễ trước, bụng lớn, sẽ không che khuất được." (Lucifer: ăn cơm trước kẻng nè==) Lúc này, tâm tình của Ji Hoo phải nói là vô cùng kích động, từng hành động đều thật dè dặt cẩn trọng, chỉ sợ làm đau Tử Nghiên. Từ sau khi đính hôn, hai năm không hề chạm qua cô, thẳng đến năm thứ ba, thân thể của cô đã tốt rồi, mới tiến hành động phòng hoa chúc, nhưng không nghĩ đến lại có ngay đứa nhỏ, người khác thi thố nhiều lần như vậy, hắn không nghĩ tới lại trúng thưởng nhanh như vậy, đây là chuyện hắn thật không ngờ đến.

Tử Nghiên cúi đầu, bất khả tư nghị nhìn bụng mình, thật không ngờ, trong bụng của cô lại chứa một sinh mệnh mới, lại là kết tinh của cô và Ji Hoo, cô cảm thấy cô là người con gái hạnh phúc nhất thế gian, bởi vì có Ji Hoo đối cô cẩn thận, lại ôn nhu, lại săn sóc, làm cô cảm giác thật ngọt ngào.

Tử Nghiên nghe xong lời hắn nói, nháy mắt ngẩng đầu lên, nói: "Ừ, anh quyết định đi! Nghe nói Jun Pyo tiền bối hôm nay trở về, phải không?" Không biết có giống như trong TV hay không, thực hiện cầu hôn với chị cô, thật là khiến cô tò mò mà.

"Đúng vậy." Ji Hoo nhớ tới hôm nay phải đi đến bờ biển xem diễn, liền bắt đầu thu dọn này nọ, thu dọn được một nửa, cảm thấy cứ để Tử Nghiên lại ở nhà có chút không thỏa đáng, mang cô ra ngoài, lại sợ đụng chạm phải, thực khó xử, cuối cùng, hắn bất đắc dĩ nói: "Em mặc quần áo nhiều hơn một chút, anh mang em đi, bất quá, phải cẩn thận biết không?"

Tử Nghiên nghe xong, cao hứng gật đầu, chỉ sợ hắn không chịu cho cô đi ra ngoài, trong lòng rất đang sốt ruột, không nghĩ tới sắp được nghe đáp án rồi. Vì thế, lập tức đứng lên, khẩn cấp đi đến tủ quần áo lấy đồ, còn chưa đi được mấy bước, đã bị người ta kéo lại, Tử Nghiên nghi hoặc quay ra sau nhìn lại, nhìn rõ là Ji Hoo, trong lòng sợ hãi hắn đổi ý.

Ji Hoo nhìn biểu tình của, là biết cô đang nghĩ cái gì, vừa tức vừa buồn cười, véo mũi cô nói: "Xem ra, ấn tượng của em với anh rất tệ a. Em a, suy nghĩ lung tung cái gì? Anh chỉ muốn để em ngồi xuống, tự anh làm là được rồi, biết bản thân có thai, mà còn loạn lạo như vậy." Chỉ cần một lần bị hắn nhắc là tiêu rồi, như hòa thượng, lải nhải không dứt.

Bị ấn ngồi ở trên giường, Tử Nghiên bất đắc dĩ trở mình xem thường, thở dài nói: "Xin hỏi, anh có phải đã đến thời kỳ mãn kinh rồi không, sao mà càng ngày càng giống ông già." Tử Nghiên nhịn không được phun trào, bất đắc dĩ chịu không nổi hắn.

Bị nói thành thời kỳ mãn kinh, Ji Hoo không chút để ý nhíu mày, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nghiên Nhi, xem ra buổi tối cho em không đủ nhiều, hiện tại chê anh vô dụng sao?" Ji Hoo vừa nói vừa tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, hắn chính là bác sĩ, đương nhiên biết thời điểm nào có thể đụng chạm cô, tuy rằng bây giờ chưa tới ba tháng, nhưng dọa cô một chút cũng tốt.

Đúng như hắn nghĩ, Tử Nghiên vừa nghe thấy thế, lập tức sợ hãi lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Như vậy mà vô dụng sao? Mỗi đêm đều làm cô như bị tán qua, ngủ một mạch đến chiều, năng lực như vậy, mà bảo là vô dụng, vậy không vô dụng, sẽ thành thế nào chứ." Tử Nghiên vừa nghĩ xa xôi vừa cách ly cái nhân vật nguy hiểm này ra.

Ji Hoo cười nhìn hành động của cô, cũng không nói gì thêm, vì thế chuyển sang chuyện khác: "Ha Jae Kyung cũng mang thai, một tháng. Em bây giờ có bạn rồi, muốn ra ngoài mua gì đó, có thể rủ nhau đi." Ji Hoo nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ, mới bắt đầu cấp tốc thu dọn, mang theo Tử Nghiên ra ngoài, hắn dự cảm, hôm nay Jun Pyo sẽ làm ra chuyện gì đó mà người ta không ngờ đến, không thể để lỡ mất.

Đi đến bờ biển, Tử Nghiên liền đi theo Ji Hoo đổi tới đổi lui, kỳ thực căn bản cô cũng không muốn đâu, nhưng mà có một ông chồng căng thẳng như thế này ở bên, cô đừng mong có chuyện tốt để đùa, đành phải đi theo hắn cùng mấy đứa nhỏ chơi.

Lúc này, trên trời truyền đến tiếng trực thăng, Tử Nghiên nghe xong, thật không nói gì hướng mắt lên nhìn bầu trời, làm cái biểu tình giống y sì Conan, lộ ra nửa con mắt, tức giận nói: "Trừ Jun Pyo tiền bối ra, ai lại làm cái trò xiếc chán ngắt này." Nói xong, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Jan Di, chị của cô, có bạn trai như vậy, tin rằng cuộc sống của bọn họ sẽ rất là phấn khích.

Còn tại trên bầu trời, Jun Pyo giống như trong Tv, ném ra lời nói, rồi tẫn thẳng đến bãi biển, Geum Jan Di ánh mắt xem thường nhìn lên bầu trời, rồi cũng đi đến bãi biển, lúc Jan Di đi rồi, Ji Hoo lấy điện thoại ra, gọi cho Woo Bin, kêu cậu ấy đi xem diễn. Sau khi nói xong, cúp điện thoại, quay qua Tử Nghiên đứng bên cạnh nói: "Nghiên Nhi, đi thôi, chúng ta trước qua bên kia chờ một chút, Woo Bin và Yi Jung một lát nữa sẽ đến, cùng nhau xem diễn." Nói xong, kéo tay cô, chậm rãi tản bộ .

Ước chừng nửa giờ sau, cách đó không xa Woo Bin tiền bối mang theo Ha Jae Kyung, với Yi Jung tiền bối mang theo Ga Eul, hướng bọn họ đi tới, đợi cho bọn họ đến trước mặt, Tử Nghiên tò mò vây quanh Yi Jung cùng Ga Eul đi qua đi lại, mới năm sáu vòng, đã bị Ji Hoo kéo lại, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Em không biết tình hình của em lúc này sao? Còn xằng bậy!"

Tử Nghiên bĩu môi, chỉ là vấn đề nhỏ thôi mà, nhưng cũng không dám phản bác, chỉ có thể đem chủ đề chuyển sang Yi Jung bọn họ, nói: "Yi Jung tiền bối, anh lần này sẽ không bỏ Ga Eul đi!" Hiện tại đây là chuyện cô quan tâm nhất, chờ đợi của chị, đã có kết quả, vậy còn Ga Eul thì sao.

"Yên tâm đi, sẽ không! Lần này trở về, tôi hiển nhiên sẽ nắm chặt." Yi Jung vừa nói vừa ôn nhu nhìn về phía cô gái bên cạnh hắn, bốn năm không thấy, cô trở nên đẹp hơn rất nhiều, hơn nữa, ở bên ngoài bốn năm, hắn chưa từng quên cô, hiện tại trở lại, đương nhiên phải bảo vệ cô thật chặt chẽ.

Ji Hoo cùng Woo Bin liếc mắt nhìn nhau, ở trong mắt bọn họ thấy được thành tâm chúc phúc, bọn họ cao hứng nhất là Yi Jung rốt cục cũng nhận rõ tâm mình, sẽ không làm bất cứ tình huống gì rối loạn nữa, tách ra bốn năm cũng thật có lợi, đúng không?

"Tốt rồi, không cần nhiều lời nữa, chúng ta nhanh chóng qua bên kia đi, kẻo lỡ mất trò hay." Ji Hoo nhất tưởng đến hành động của Jun Pyo, không khỏi bật cười, sau đó thúc giục nói.

Mọi người thế này mới từ trong kinh ngạc tỉnh lại, bước chân nhanh hơn hướng bãi biển đi đến, vừa đến gần thì lại nghe được lời cầu hôn của Jun Pyo, Ji Hoo, Woo Bin, Yi Jung ba người liếc nhau, rất ăn ý mỗi người một câu phản đối, mà ba người các cô còn lại cười tủm tỉm đi theo bạn trai nhà mình.

Sau khi đến gần, Tử Nghiên giễu cợt nói: "Ta nói, Jun Pyo tiền bối, anh có phải muốn bắt cóc chị của ta hay không, không có thành ý gì cả, làm sao có thể dễ dàng lấy được chị của ta." Nhìn về phía chiếc nhẫn kim cương trong tay Jun Pyo tiền bối, thật sự lòe lòe lấp lánh a, không hổ là người thừa kế tập đoàn Shinwa, ra tay thật hào phóng.

Jun Pyo nghe xong, dùng tay trái gãi gãi đầu, nghi hoặc nhìn tay phải cầm hộp nhẫn, sau đó lại nhìn về phía Tử Nghiên, hoang mang nói: "Có phải là nhẫn quá nhỏ hay không?" Hắn vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều bật cười lớn, hơn nữa còn ngã trái ngã phải, không thành cái bộ dạng gì.

Tử Nghiên rất là bất đắc dĩ xoay người nhìn về phía Ji Hoo, dùng ngón tay chỉ Goo Jun Pyo, đối Ji Hoo nói: "Hắn trước kia đều là như thế này sao? Các anh cùng hắn ở chúng mà cũng tốt như vậy, đổi thành em, không biết đã chạy từ lúc nào rồi." Cái người đơn thuần như vậy, nói hơi quá chính là ngu ngốc, thực hoài nghi chiêu trò của hắn là học được từ ai, hẳn là từ Woo Bin tiền bối cùng Yi Jung tiền bối đi, điểm này rất phù hợp với tác phong của bọn họ.

Ji Hoo, Woo Bin, Yi Jung ba người liếc nhau, lần lượt làm động tác không liên quan, trăm miệng một lời nói: "Chúng ta đều đã tập thành thói quen, đem hắn trở thành trò cười xem cũng rất tốt." Nói xong, ba người giảo hoạt nhìn về phía Jun Pyo, một bộ vui sướng khi người gặp họa, Jun Pyo nhìn tức đến nghiến răng nghiến lợi .

Goo Jun Pyo căm tức nhìn ba anh em tốt của hắn, thật sự là tốt không nói nên lời, vì thế, hắn rất tức giận nói: "Xem ra, chúng ta đã thật lâu chưa thử sức với nhau a." Nói xong, liền nhằm về phía bọn họ, nháo thành một đoàn giống như trẻ con.

Tử Nghiên cùng Ha Jae Kyung không hẹn mà cùng hướng địa phương an toàn lui lại, hiện tại các cô chính là phụ nữ có thai đó, không thể qua loa được, bốn nữ sinh liền quây quanh một chỗ, líu ríu không dứt, tuyệt không quan tâm đến bốn tên đàn ông kia, đánh chết cũng được, không có gì lo lắng .

Thân thể Tử Nghiên, tuy rằng đã trải qua nhiều điền dưỡng, đã tốt lên không ít, nhưng là không thể động nhiều, vì vậy, đứng một lúc lâu sau, cô cảm thấy hơi mệt, nhìn về phía sau, cũng không có địa phương nào ngồi được, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, tuy mặt ngoài không biểu hiện ra, nhưng sắc mặt thật tái nhợt.

Ha Jae Kyung thấy vậy, nghi hoặc hỏi: "Tử Nghiên, em sao thế, có chỗ nào không thoải mái sao, sắc mặt tái nhợt." Vừa nói vừa cẩn thận giúp đỡ Tử Nghiên, sợ cô ngã sấp xuống, vậy là không xong rồi.

"Không có việc gì, em đứng hơi mệt mỏi chút thôi!" Tử Nghiên khoát tay, cười nói, nhẹ nhàng động chân, giảm bớt đau đớn một chút, đối với sự quan tâm của Ha Jae Kyung, cô cũng cười cười, "Thật sự không có việc gì, tuy rằng cơ thể của em đã tốt rồi, nhưng vẫn không thể động nhiều, chỉ có thể yên tĩnh, giống như một cô gái thời xưa, mỗi tiếng nói mỗi cử dộng đều phải theo quy định." Nói đến đây, Tử Nghiên thật hết chỗ nói rồi, người khác xuyên qua đều là vui vẻ thủy khởi, còn cô lại sống thống khổ như vậy.

Ji Hoo lơ đãng ngắm đến Tử Nghiên, thấy sắc mặt cô rất là tái nhợt, liền đình chỉ chơi đùa, đi đến bên Tử Nghiên, đỡ lấy cánh tay cô nói: "Sao vậy, nơi nào không thoải mái sao?" Ngữ khí cực kỳ sốt ruột, lại lo lắng nhìn cô.

"Em chỉ đứng hơi mệt nên khó chịu thôi!" Tử Nghiên ngượng ngùng nói, cô vừa nói xong, đã bị Ji Hoo bế lấy như công chúa, làm cô giật mình hô lên, xấu hổ không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me