Dong Nhan Bsd Hoa Tuyet Trong Dem
Lưu ý: Truyện không hoàn toàn dựa vào bản gốc của BSD nên đừng comment hỏi hay nói gì mà liên quan đến tính cách hay hoàn cảnh sống của các nhân vật, tôi sẽ không rep trả lời đâu. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. ♡ヾ(≧ ω ≦)ゞ----------------Bước đi chậm chạp, nhẹ nhàng di chuyển trong căn nhà đã tối đèn. Dù chưa đến mùa đông nhưng căn nhà lại như bị bao phủ trong một lớp tuyết dày. Cái lạnh thấm vào da thịt cho người ta cảm giác như đang đứng trong một cái động băng lầu đời.Thật lạnh nhưng mà thật kích thích!Cái bóng đen đó bước từ từ, chậm rãi lên lầu. Bàn chân bước nhẹ nhàng từng bước, từng bước tiến về phía căn phòng của người đang say ngủ. Chỉ đứng trước cửa phòng thôi mà đã không thể kiềm chế được sự phấn khích trong lòng ngực.Bên trong căn phòng này, chính là một bảo vật tinh khiết ngàn năm có một.Bóng đen đưa tay chạm lên tay nắm cửa. Lạnh lẽo. Nhưng sớm thôi nó sẽ trở nên ấm áp, nóng bỏng.Tay thò vào trong túi áo, nắm lấy vật bên trong. Tay còn lại nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.Một lần.Hai lần.Ba lần.Cạch!!Cửa mở ra, khí lạnh từ trong truyền ra ngoài, làm cho cơ thể không tự chủ bất giác run lên. Nhưng lại không ngăn được nụ cười phấn khích trên mặt.Nhẹ nhàng mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại, di chuyển thật nhẹ nhàng về phía chiếc giường giữa căn phòng. Bàn tay giấu trong áo run lên vì phấn khích và nụ cười trên mặt càng thêm vặn vẹo, ghê tởm.Đến cạnh chiếc giường, bàn tay trong túi áo rút ra để lộ một ống kim tiêm với chất lỏng kì lạ. Tay giơ ống kim tiêm lên cao, tay còn lại nắm lấy tấm chăn. Lật ra rồi đâm xuống.Không có người, chỉ có đống gối xếp lại thành hình người. "Méo!!!"Một bóng dáng nhỏ vồ lên từ phía sau, tóm lấy cái bóng đen kia. Móng vuốt sắt bén lướt đi trên da thịt. Cái bóng đen chật vật đối phó với con mèo lông trắng nhưng tầm mắt lại nhìn thấy được bóng dáng di chuyển nhanh chóng ra khỏi phòng.Yukiru thật sự lo sợ. Đây lần đầu tiên có người đột nhập vào nhà anh, còn mang cả ống kim tiêm trong người. Tuy không biết thành phần bên trong ống kim tiêm đó là gì nhưng chắc chắn sẽ gây nguy hiểm cho anh. Cái bóng đen nhìn thấy anh chạy thì quăng con mèo thật mạnh vào tường rồi cật lực đuổi theo.Yukiru chỉ có thể cắm đầu chạy, anh biết tên kia sẽ đuổi theo nên anh chẳng quay đầu lại nhìn làm gì. Anh không muốn vừa mới quay đầu lại đã nhìn thấy một cái bóng đen cầm ống kim tiêm giơ lên cao. Anh sẽ bị dọa cho sợ chết mất!Trời bây giờ đã tối và anh không có điên mà kêu gào cầu cứu. Kêu cho tên kia biết vị trí của anh à? Đây không phải phim và anh không có ngốc. Chuuya vừa thực hiện xong một phi vụ do Mori giao, hắn mệt mỏi xoay cổ, muốn nhanh chóng về nhà để được ngã lưng trên chiếc giường mềm mại kia.Lúc này, hắn nheo mắt lại, nhìn về phía trước. Giống như cho rằng mình bị hoa mắt nên mới đưa tay lên dụi mắt. Lại nhìn thêm lần nữa, lúc này mới lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên."Yukiru....?"Đôi mắt của Yukiru có thể nói là rất tốt, kể cả từ phía xa anh vẫn có thể thấy rõ người đứng đó là ai. "Chuuya-kun!!!!"Nghe tiếng gọi của anh, hắn liền chạy thật nhanh đến.Bóng đen kia thấy có người tiến đến liền biết là không thể thực hiện mục đích của mình nên đành nhanh chóng bỏ trốn."Chuyện gì vậy?"Chuuya sau khi chạy đến bên cạnh Yukiru thì lập tức hỏi. Chỉ thấy bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay mình, mồ hôi trên tay anh ướt đẫm. Hít thở liên tục một hồi, anh cũng thẳng người dậy, mồ hôi chảy ròng ròng xuống thấm đẫm cái áo trắng của anh."Chuuya, cho anh mượn nhà cậu một đêm.....được không?""Ờ, được."Hắn không hiểu chuyện gì khiến anh phải nửa đêm chạy ra ngoài như vậy nhưng mà nhìn bộ dạng của anh bây giờ, nếu còn tiếp tục ở bên ngoài mà chẳng may trúng bệnh thì hắn có mà phải xin Mori nghỉ vài hôm để chăm anh, rồi còn phải nghe con cá trạch kia lải nhải bên tai. Phiền chết!Hắn đem cái áo khoác trên người tháo xuống rồi choàng lên người anh, sau đó đưa anh về nhà.Yukiru thì vẫn suy nghĩ về việc xảy ra tối nay. Người này đã cạy khóa cửa nhà anh một cách rất chuyên nghiệp và đã mở cửa phòng anh một cách quá dễ dàng. Điều này cho thấy, hoặc là, kẻ đó là một tên trộm chuyên vào nhà người khác trộm đồ, hắn đã làm rất nhiều lần nên rất quen tay với mấy việc này.Hoặc là, kẻ này đã từng đến nhà anh, ít nhất một lần. Nhưng những người anh mời tới nhà không có được bao nhiêu người.Anh đã từng mời Fukazawa và Ranpo đến nhà vài lần nhưng cả hai người chưa từng bước lên phòng anh, hơn nữa cũng chỉ ngồi trong phòng khách chứ không có đi đâu.Loại!Anh cũng sẽ loại Dazai vì thằng nhóc đó chỉ ngủ ở nhà anh thôi.Anh có từng mời Sandy đến nhà vì công việc người mẫu. Hôm đó, thái độ của chị Sandy khá là thích thú khi ngắm nhìn nhà anh. Nhưng anh không nhìn ra một chút gì kì lạ ở người này. Vậy nên, là ai nhỉ?"Anh nghĩ gì mà tập trung quá vậy?"Chuuya đem một ly nước ấm ra, đặt lên cái bàn trước mặt anh. Chỗ của hắn chẳng có gì ngoài ít nước lọc và rượu, mà hắn đâu có điên cho một người vừa chạy giữa đêm khuya uống rượu. Lỡ mà có xảy ra chuyện gì thì tên Dazai kia bóp cổ hắn tới chết cho xem."Anh không định nói chuyện gì sao?"Thấy Chuuya hỏi tới tấp như vậy, anh cũng có chút do dự muốn nói. Nhưng lại cảm thấy như vậy sẽ làm phiền tới hắn. Giữa đêm khuya như vầy tới nhà người khác đã phiền rồi, nếu còn đem chuyện của mình nói với người ta, vậy không phải sẽ gây thêm phiền phức sao.Vậy nên, anh chỉ đành lảng tránh câu hỏi của hắn. Tìm một cái cớ là được.Anh đặt ly nước đã uống được một nửa xuống bàn. Đưa tay xoa đầu hắn, mỉm cười nói."Chuuya-kun thật sự lớn rồi! Đã biết quan tâm người khác."Mặt hắn đột nhiên hơi ửng hồng, hắn gạt tay của anh ra, đứng dậy để cho anh không thấy bộ dạng ngớ ngẩn của mình."Vớ vẩn! Tôi chỉ là quan tâm anh dùm cái tên kia thôi. Đừng có mà hiểu lầm!"Chuuya nhanh chân bước tới chỗ phòng bếp. Một phút sau, lại tự cào cấu bản thân mình vì nói mấy thứ tầm phào cho anh nghe. Sau đó hắn hít một hơi thật sâu, quay người và bước ra lại phòng khách. Hắn muốn hỏi anh thêm vài điều nữa nhưng mà, anh đã ngủ mất rồi.Có lẽ là do quá mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi như vậy.Thấy anh co người nằm trên sô pha, hắn liền đi đến, bế anh lên rồi bước về phía phòng mình. Đặt anh xuống giường một cách nhẹ nhàng, hắn đắp chăn cho anh, bản thân thì ngồi một bên mép giường, nhìn anh.Nhìn anh làm cho hắn nhớ tới cái lần đầu tiên Dazai đưa hắn đến gặp anh. Hắn đã lầm tưởng là một thiên sứ màu trắng giữa một vùng trời trong trẻo.Sống ở khu ổ chuột khiến hắn có cái nhìn khác hoàn toàn những người trên thế giới này. Mỗi một người mà hắn nhìn thấy đều mang trên mình một phần ô uế, dù lớn dù nhỏ. Đến cả tên Dazai kia cũng có một phần riêng biệt nhưng mà tên đó lúc nào cũng trưng cái mặt chán đời làm hắn nhiều lần muốn "phẫu thuật thẩm mỹ" giùm tên đó.Hắn đã nghĩ, trên thế này ai cũng ô uế như hắn, nhưng hắn đã lầm. Lần đầu nhìn anh, hắn đã thừa nhận rằng, anh không có một phần ô uế nào trên cơ thể hay trong linh hồn. Đôi phỉ thúy nhạt trong veo càng làm hắn không thể nhìn ra được một vết bẩn nào trong anh.Lúc đầu, Chuuya nghĩ, là bản thân hắn nhìn chưa kĩ chỉ cần quan sát vài ngày thì sẽ nhìn ra sự ô uế trong anh.Một ngày, một tháng, một năm. Hắn nhìn không ra được bởi hắn chỉ thấy một sắc trắng giữa bầu trời xám xịt.Vậy ra, vẫn có người không bị thế giới này nhuốm màu, vẫn có thể giữ được sắc trắng độc lập như vậy. Hắn như bị cuốn hút, say đắm trong màu trắng như uống cạn một chai champagne. Càng uống càng say, càng uống càng không muốn dừng lại. "Anh liệu sẽ tẩy trắng thế giới này, hay là sẽ bị nó nhuốm màu ô uế.""Trả lời tôi đi, Yukiru."Mệt mỏi cả ngày, cơn buồn ngủ ập đến thật nhanh, và hắn đã thiếp đi lúc nào không hay.Sáng hôm sau khi hắn tỉnh dậy thì đã thấy bên cạnh mình có một tờ giấy, chữ viết trên giấy ngay ngắn gọn gàng. Vừa nhìn là viết của ai.'Anh có làm bữa sáng, để ở dưới phòng khách. Dậy thì xuống ăn. Nguội thì hâm nóng lại. Đừng có uống rượu mãi, không tốt cho sức khỏe cũng không giúp tăng tửu lượng đâu.'Hắn phì cười. Cũng chỉ anh là dài dòng lôi thôi với hắn. Chứ mấy người kia hả, ai dám quản chứ. Tên Dazai kia còn rủ uống thêm mấy chai nữa cơ.Tiếng điện thoại reo lên làm hắn giật mình, màn hình điện thoại để chữ 'Cá Thu'. Hắn làm mặt khó chịu, mở điện thoại, nói bằng cái giọng cộc cằn."Muốn cái gì?""Chuuya......"Chuuya giật mình, tên ngớ ngẩn đó đã bao giờ gọi hắn bằng cái tông giọng này bao giờ đâu. Điều tiếp theo mà Chuuya nghe từ Dazai đã khiến hắn phải tông cửa chạy ra khỏi nhà."Yukiru-san mất tích rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me